Tối nghe cô ấy
Thời Vi lại nhận ra rằng, Mục Thần thật sự là chó.
Lần sau cô nên bớt trêu chọc Mục Thần đi thì hơn, nếu không người cuối cùng không chịu nổi, vẫn là cô.
Buổi phát kẹo mừng ở phòng thí nghiệm kết thúc như vậy, hội Chu Niệm Dao bắt đầu tâm tâm niệm niệm ngày Mục Thần mời ăn cơm, nhưng trước khi Mục Thần mời họ ăn cơm, còn có một việc quan trọng hơn.
Thời Vi muốn đưa Mục Thần tới gặp phụ huynh của cô trước.
Cô quá độc lập, quan hệ với gia đình không tốt, chuyện hôn nhân trọng đại như vậy, cô chỉ nói với ba mẹ mình một tiếng, may mắn là ba mẹ cô rất hài lòng với Mục Thần, hiện tại giấy hôn thú cũng lãnh rồi, bất luận chuyện gì cũng nên để ba mẹ gặp Mục Thần một lần.
Hai người chọn một ngày cuối tuần để bay về.
Mục Thần không mang theo thứ gì, Thời Vi vẫn có chút ngạc nhiên, cô vốn tưởng rằng có thể thấy Mục Thần xách những hộp quà lớn nhỏ, trông hơi khẩn trương, giống như nam sinh gặp ba mẹ trong phim truyền hình, nhưng Mục Thần vẫn như cũ, thần sắc bình tĩnh.
Trên máy bay, Thời Vi và Mục Thần ngồi cạnh nhau, Mục Thần ngồi bên cửa sổ, anh nhìn biển mây bên ngoài, biển mây trắng tinh phản chiếu khuôn mặt lãnh đạm của anh, vừa khéo hợp nhau, khiến Thời Vi không thể rời mắt.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nút áo sơ mi đầu tiên hơi cởi ra, lộ ra cổ và xương quai xanh đầy đặn, sống mũi rất thẳng, từ góc nhìn của Thời Vi mà nói, dáng người của anh cực kỳ góc cạnh, cả người là hơi thở sạch sẽ, mang theo chút cao lãnh, nghiêm nghị mà bất khả xâm phạm.
Vẻ ngoài của anh, khiến người khác muốn xâm phạm.
Thời Vi đặt tay lên tay anh, sau đó luồn tay dọc theo ống tay áo sơ mi của anh, đầu ngón tay chạm vào làn da trắng nõn lạnh lẽo trên cánh tay anh, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, trêu chọc nói: "Đi gặp ba mẹ vợ, anh không khẩn trương sao?"
Mục Thần mặc kệ cô đang làm loạn, quay đầu nhìn cô, hỏi: "Sao phải khẩn trương?"
Thời Vi bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt: "....Hả, anh không sợ ba mẹ em không thích anh?"
Mục Thần dừng một chút: "Em cảm thấy, họ sẽ không thích anh sao?"
Giọng điệu của Mục Thần, nói thế nào nhỉ, chính là kiểu giọng điệu của người có thực lực, tự tin lớn, những gì anh nói rõ ràng có chút tự cao, nhưng với giọng điệu mà anh nói ra, như thể chỉ đang nói sự thật.
Không, có lẽ đó là sự thật.
Anh nhan sắc cao, có tiền có năng lực, trong nhà có bối cảnh, xem ra không ai lại không thích một chàng rể quý như vậy.
Thời Vi bị anh đánh bại, nghĩ tới việc trước đây lo lắng ba mẹ anh sẽ không thích mình, so sánh như vậy, cô quả thật là có chút trèo cao với anh.
Tâm trạng của Thời Vi không còn cao như trước, cô vô thức buông bàn tay đang đút trong ống tay áo của Mục Thần ra, vừa định lấy ra khỏi ống tay áo anh, Mục Thần đã dùng tay giữ lại, nắm lấy bàn tay cô.
Khi Thời Vi ngẩng đầu nhìn anh, cô thấy Mục Thần đang bình tĩnh nhìn cô: "Đừng lấy ra."
Dừng một chút, anh nói thêm: "Anh muốn để em sờ."
Thời Vi: "......."
Cũng không biết có phải Thời Vi ảo giác hay không, nhưng sau khi Mục Thần nói xong lời này, hai người ngồi phía trước đồng thời di chuyển ghế, tựa hồ muốn tránh xa bọn họ.
Thời Vi ho nhẹ một tiếng, chiều theo ý của Mục Thần, nhẹ nhàng véo da thịt trên cánh tay anh, tuỳ ý nói: "Cơ tay của anh khá rắn chắc đấy."
"Ừm."
Trong lòng Thời Vi nghĩ, cũng không biết cô nói như vậy, người ngồi trên có thể hiểu không, cô thực sự chỉ chạm vào cánh tay Mục Thần, chứ không sờ gì khác....
.........
Một tiếng nữa máy bay sẽ đến nơi, khi Mục Thần và Thời Vi xuống máy bay, đã thấy ba mẹ cô đừng từ xa đón.
Khi ba mẹ Thời Vi nhìn thấy Mục Thần, nụ cười trên khuôn mặt của họ dường như nở rộ: "Ôi, đây chính là Mục Thần sao, nào, trưa nay về nhà ăn cơm, mẹ làm rất nhiều món Thời Vi thích."
Thời Vi liếc nhìn mẹ Thời, những lời mẹ Thời nói chưa đúng, nên là món Thời Tử Thành thích ăn.
Nhưng bây giờ cô cũng lười đi lo lắng những chuyện này, ba mẹ Thời đều đang tràn đầy vui mừng, không ngừng nhìn Mục Thần, hiển nhiên rất hài lòng với người con rể này.
Mục Thần không nói nhiều, hành động cũng không quá nồng nhiệt, chỉ gật đầu chào hỏi vài câu đơn giản, khiến bố mẹ Thời cười đến mang tai, ba mẹ Thời cẩn thận hỏi thêm: "Lần đầu tiên con đến đây?"
"Con học cao trung ở đây."
Ba mẹ Thời Vi không giấu được vẻ kinh ngạc: "Thì ra con và Vi Vi là bạn học cao trung, vậy thì thật là có duyên, bao nhiêu năm vẫn có thể ở bên nhau..."
Thời Vi nghe đến nhàm chán, cắt ngang câu hỏi của họ: "Về nhà trước đi."
"Đúng đúng đúng, về nhà nói chuyện, chúng nó nhất định đói rồi......"
Trên đường về nhà, ba mẹ cô không ngừng nói chuyện, Mục Thần thỉnh thoảng trả lời ngắn gọn, nhưng đổi lại ba mẹ Thời Vi càng hỏi liên tục.
Thời Vi cảm thấy ba mẹ cô còn nhiệt tình với Mục Thần hơn cả với Thời Tử Thành, dù sao họ cũng nhiệt tình với Mục Thần hơn con gái ruột là cô rất nhiều.
Khi bốn người họ về đến nhà, mở cửa liền thấy Thời Tử Thành đang ngồi trên ghế sô pha.
Thời Tử Thành vừa mới tan học, còn mặc đồng phục thể dục cao trung, đồng phục đã sờn, khóa kéo mở, quần áo rộng thùng thình, lười biếng dựa vào sô pha nghịch di động, khi nghe thấy tiếng cửa mở, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
Mẹ Thời vội mắng: "Có người tới cũng không biết chào sao hả? Nhanh, chào đi, anh rể con đó."
Lúc này Thời Tử Thành mới nhướng mi nhìn về phía cửa, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Mục Thần, Thời Tử Thành theo bản năng ngồi thẳng dậy.
Người đàn ông cao lớn lạnh lùng mặc áo sơ mi trắng này trùng hợp với thiếu niên lạnh lùng trong ký ức của cậu, Thời Tử Thành nhớ người này.
Năm đó Mục Thần vì Thời Tử Thành cướp tiền của Thời Vi mà đã đối xử với cậu ra sao trước mặt nhóm bạn, anh đã đợi một mình ở hành lang cả đêm như thế nào, và Thời Vi đã mất bình tĩnh ra sao khi cậu lấy quần áo của người đó trong kỳ nghỉ đông, Thời Tử Thành không bao giờ quên.
Thời Tử Thành nhìn chằm chằm Mục Thần một lúc, sau đó cười một cách khó hiểu: "Là anh."
Đôi mắt đen của Mục Thần cũng hiện lên một tia cảm xúc không rõ ràng, anh giật giật khóe miệng: "Là tôi."
Khi Thời Tử Thành còn đang học sơ trung, Mục Thần đã từng nói khi dùng đầu gối chặn cậu trên tường: "Cậu không biết sủng chị cậu, tôi đây sủng."
"Sau này nếu còn dám bắt nạt cô ấy, tôi gặp một lần đánh một lần, nhớ chưa?"
Lòng vòng nhiều năm như vậy, hóa ra người này thật sự cưới Thời Vi, sau này, chính là quãng đời còn lại.
Khi Thời Vi nhìn vào ánh mắt của Mục Thần và Thời Tử Thành, cô có thể cảm thấy mùi thuốc súng rõ ràng.
Mẹ Thời không hiểu đây là cuộc đối đầu giữa hai người, bà vẫn mỉm cười, giọng điệu hơi kinh ngạc: "Sao vậy, trước đây Tử Thành từng gặp anh rể của con sao?"
"Không chỉ gặp."
Mục Thần trả lời ngắn gọn thay Thời Tử Thành.
Mẹ Thời cười nói: "Vậy càng tốt, từ nay về sau chúng ta là người một nhà.
Nào nào, vào đi, chúng ta ăn cơm trước."
Các món ăn đã được dọn lên bàn, món nào cũng được chế biến tinh xảo, sườn xào chua ngọt, thịt kho, thịt heo xào xả ớt, cải thìa xào dầu hào...! Tổng cộng có năm người, nấu bảy món ăn, dường như đã đặt hết tâm huyết vào đó.
Trước khi bắt đầu, Mục Thần như nhớ ra điều gì đó, lấy ra hai chiếc hộp nhỏ tinh xảo, đưa cho ba mẹ Thời Vi, lễ phép nói: "Quà tặng hai người."
Thời Vi nhướng mày, cô còn tưởng rằng Mục Thần tay trắng đến, hoá ra lại giấu một tay đầy quà như vậy.
"Ôi, đứa nhỏ này, sao lại khách sáo như vậy."
Mẹ Thời khách sáo nói, nhưng trên mặt lại không giấu được nụ cười: "Chúng ta vốn định tặng quà gặp mặt cho con, nhưng nghĩ lại thì không biết nên tặng gì, mẹ cảm thấy con không cần gì cả..."
"Không cần tặng gì cho con," Mục Thần liếc nhìn Thời Vi đang ở bên cạnh, "Mọi người đã tặng Thời Vi cho con rồi."
Những lời ân ái này......
Thời Vi quay đầu nhìn về phía Mục Thần, phát hiện lúc Mục Thần nói chuyện, vẻ mặt rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
Xem ra anh thực sự quyến rũ mà không hề hay biết.
Ba mẹ Thời Vi vô tình ăn cẩu lương của Mục Thần, ho nhẹ một tiếng, cúi đầu bắt đầu mở quà, thứ mà Mục Thần tặng mẹ Thời Vi là một sợi dây chuyền mã não ngọc lục bảo, màu xanh đậm pha chút trắng ngà sáng long lanh, cao quý và tao nhã, nhìn rất đắt tiền.
Anh tặng ba Thời Vi một chiếc đồng hồ Rolex, đã bao giờ ba Thời nhận được món quà đắt tiền như vậy đâu, khi nhìn thấy chiếc đồng hồ, mắt cũng mở to.
Thời Vi không biết món quà mà Mục Thần bí mật chuẩn bị lại đắt tiền như vậy, cô tuỳ ý nhìn qua, thấy trong hộp đựng một chiếc Rolex Cosmograph Daytona 116508*, trị giá 270.000 tệ.
Sang chảnh như vậy, đủ để ba mẹ cô khoe khoang một thời gian dài.
Thời Tử Thành cũng biết logo Rolex, nhưng không ngờ người anh rể này lại hào phóng như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, Thời Tử Thành không biết xấu hổ nói: "Không có quà cho tôi sao?"
Mục Thần liếc cậu một cái, nói ngắn gọn: "Không có."
Mục Trần nhất định là cố ý.
Nghĩ đến đây, khóe môi Thời Vi không khỏi nhếch lên.
Ba mẹ Thời có chút xấu hổ, ba Thời an ủi Thời Tử Thành: "Đứa nhỏ này muốn quà gì, nếu con muốn, ba tặng con chiếc đồng hồ này..."
Giọng điệu của Thời Vi trở nên lạnh lùng, cô ngắt lời ba Thời: "Nó một học sinh cao trung sao có thể đeo chiếc đồng hồ đắt tiền như thế? Tỏ ra gia đình nhiều tiền sao? Có thể đừng chiều nó như vậy không?"
Suy cho cùng chiếc đồng hồ là do Mục Thần tặng, ba mẹ Thời không dám làm trái ý Thời Vi, trên mặt Thời Tử Thành tràn đầy không vui, nhưng cậu biết bây giờ ba mẹ chắc chắn sẽ không giúp mình, cho nên cũng không lên tiếng nữa.
Đoạn khó chịu trước bữa tối trôi qua, năm người ngồi quanh bàn, chuẩn bị bắt đầu, lúc bắt đầu lại phát hiện không có muỗng, Mục Thần và Thời Tử Thành đang ngồi gần bếp, Mục Thần tự nhiên đứng dậy, đi vào bếp lấy muỗng, mẹ Thời đẩy Thời Tử Thành: "Anh rể con không biết muỗng ở đâu, mau đi lấy đi."
Thời Tử Thành miễn cưỡng đứng dậy, cùng Mục Thần đi vào phòng bếp, phòng bếp và khu vực ăn là hai không gian riêng biệt, bên ngoài, ba mẹ Thời Vi vẫn đang nhiệt tình bày tỏ lòng biết ơn đối với món quà mà Mục Thần tặng, trong khi ở trong bếp, Mục Thần và Thời Tử Thành không nói gì, nhìn nhau không nói nên lời.
Thời Tử Thành lấy một chiếc muỗng từ giá bát, đang định quay ra, Mục Thần đột nhiên gọi cậu lại, giọng trầm lạnh lùng: "Có biết tại sao tôi không tặng quà cho cậu không?"
Thời Tử Thành dừng lại, quay đầu nhìn về phía Mục Thần, trực giác Thời Tử Thành mách bảo rằng Mục Thần sẽ không nói câu gì dễ nghe.
Quả nhiên, đúng như cậu dự đoán, khi Thời Tử Thành nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Mục Thần, Mục Thần tỏ vẻ kiêu ngạo nói: "Ba mẹ còn có ơn sinh dưỡng Thời Vi, cậu có gì?"
Mục Thần hơi hé đôi môi mỏng, tiếp tục nói: "— Cậu không xứng nhận quà."
Sau khi từ phòng bếp đi ra, bầu không khí giữa Thời Tử Thành và Mục Thần có chút tế nhị.
Ba mẹ Thời Vi đã không chú ý đến điều này, khi thấy hai người trở lại, mọi người bắt đầu động đũa.
Ba mẹ Thời nhiệt tình gắp đồ ăn cho Mục Thần, "Đùi gà ngon lắm, nào, con ăn một miếng, Tử Thành ăn một miếng."
"Sườn cũng không tồi, thịt tươi mềm, ăn thử đi."
Trước đây, thịt ở vị trí ngon nhất này đều để Thời Tử Thành ăn, bây giờ có cả Mục Thần, nhưng Thời Vi vẫn không có phần của cô.
Thời Vi lâu đã thành quen, cô gắp hai miếng rau xanh, vừa cho vào bát, một miếng đùi gà mềm thơm ngon đã được đặt lên trên rau xanh của cô.
Thời Vi nhìn lên, là Mục Thần gắp cho cô.
Có rất nhiều thịt trong bát của Mục Thần, mà anh lại gắp cho Thời Vi thịt trong số thịt mà ba mẹ Thời gắp cho anh, vì anh cảm thấy cô muốn ăn.
Trong lòng Thời Vi lại cảm nhận được một số cảm xúc khác, có chút xúc động.
Từ khi Mục Thần đến nhà cô, anh cũng không nhiều lời, đối với ba mẹ cô đều lễ phép, nhưng trên thực tế, anh có cái nhìn toàn cảnh về mọi việc.
Biết cô bị đối xử bất công bởi trọng nam khinh nữ, biết cô không được ba mẹ coi trọng, anh không thể thay đổi ba mẹ nên đã cố gắng hết sức để bù đắp cho cô theo cách của mình.
Lúc này, Thôi Tử Thành đặt đũa xuống, đột nhiên lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Thời Vi: "Ba, mẹ, gần đây có rất nhiều kỳ thi, cần nộp 300 tệ cho nhà trường để cải thiện đồ ăn."
Trên bàn ăn tối, đột nhiên đòi tiền trước mặt Mục Thần, Thời Vi có lẽ đã đoán được Thời Tử Thành muốn làm gì.
Ba Thời tìm ví, lấy tiền trong ví ra đưa cho Thời Tử Thành: "Đứa nhỏ này, sao không nói sớm."
Thời Tử Thành nhìn tờ 300 tệ trong tay ba Thời, nhưng không đưa tay ra lấy ngay, cậu nhìn Mục Thần đầy khiêu khích: "Nói ra, Thời Vi thực sự đã lấy được một người tốt.
Ba, mẹ, không phải anh rể rất có tiền sao? Có anh rể có tiền như vậy, đừng nói tiền ăn, sau này con sẽ chẳng phải lo lắng gì rồi."
Mục Thần nhìn vẻ mặt khiêu khích của Thời Tử Thành, lúc này, anh đột nhiên hiểu được nguyên nhân khiến Thời Tử Thành nở nụ cười ý vị khi bước vào cửa.
Thời Tử Thành muốn dựa vào ba mẹ trọng nam khinh nữ của mình để áp bức anh giống như họ đã áp bức Thời Vi trước đây.
Ba Thời nhét tiền vào tay Thời Tử Thành: "Con nói đúng," ba Thời cười nhìn Mục Thần: "Anh rể con sau này nhất định sẽ giúp con, này, Tiểu Mục à, sau này Tử Thành tìm việc làm, học đại học gì đó phải làm phiền con nhiều rồi, con xem có thể giúp Tử Thành..."
Thời Vi không thích nghe những lời này nhất, cô thô lỗ ngắt lời: "Ba mẹ, chẳng phải con đã nói từ lâu rồi sao? Con không giúp phế vật.
Con sẽ thực hiện nghĩa vụ của người con đối với hai người, nhưng con không có trách nhiệm hay nghĩa vụ gì với nó.
Sau này hai người đừng nói những lời kiểu này nữa."
Mẹ Thời liên tục lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ôi, Tiểu Mục, con khuyên Vi Vi đi, đây là em trai nó, sao có thể nói thằng bé là phế vật?"
Ba Thời cũng thở dài: "Quan hệ giữa Vi Vi và em trai nó không tốt, con cố gắng khuyên Vi Vi, Vi Vi vẫn chưa hiểu chuyện cho lắm..."
Nghe ba mẹ Thời nói như vậy, khóe miệng Mục Thần nhếch lên, hơi cụp mắt, không hề che giấu chút ý tứ châm chọc nào trong mắt, nhẹ giọng nói ——
"Con thấy Thời Vi rất hiểu chuyện."
"Con nghe cô ấy.".
Danh Sách Chương: