Lúc nhìn thấy bọn họ đi theo Hứa Khuynh.
Lâm Mạn quả thực không thể tin được: "Vệ sĩ của cô lấy ở đâu ra?"
Giọng nói gần như là đang căng thẳng.
Hứa Khuynh cười nhẹ, cũng không thèm phản ứng lại mà xoay người đến cửa máy bay.
Lâm Mạn muốn đuổi theo nhưng lại bị quản lý của cô ta giữ chặt.
Quản lý: "Cô đừng làm chuyện mất mặt như vậy nữa, chỉ là mấy vệ sĩ mà thôi, cô hoảng cái gì chứ!?"
Lâm Mạn nâng kính râm, quay đầu nói với quản lý: "Mấy người đó đều là vệ sĩ riêng của Cố Tùy, anh ấy sao lại đưa vệ sĩ cho Hứa Khuynh, bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì chứ?!"
Quản lý nhìn đoàn người đang bước lên máy bay: "Không chừng là mượn, tôi nghe nói Hứa Khuynh có quen biết với Liễu Yên ở Lê Thành, mà Liễu Yên và Cố Tùy cũng có quen biết."
Lâm Mạn: "Không thể, như vậy làm sao lại mượn vệ sĩ của Cố Tùy?!"
"Chẳng phải Liễu Yên đang ở kinh đô sao?"
Lâm Mạn bình tĩnh lại.
Cũng đúng.
Cố Tùy sao có thể có quan hệ gì với Hứa Khuynh, nếu không thì lúc đầu bản thân làm cách nào chỉ bằng một cuộc điện thoại đã đoạt được vai diễn trong 《 Sau bức màn 》chứ.
*
Vào tới khoang máy bay, Tô Tuyết liền cười rộ lên, dựa lên bả vai Hứa Khuynh nói: "Em có thấy biểu cảm của Lâm Mạn không, cười chết chị rồi.
Có điều cô ta đối với Cố Tùy cũng quá quen thuộc đó, vệ sĩ của Cố Tùy, cô ta chỉ liếc mắt thôi cũng nhận ra."
"Ừ."
Hứa Khuynh ngồi xuống.
Tô Tuyết cũng ngồi xuống bên cạnh Hứa Khuynh.
Đặt vé toàn bộ đều là khoang thương gia.
Đoàn người nhanh chóng nghỉ ngơi, mấy vệ sĩ của Cố Tùy cũng ở khoang thương gia, Hứa Khuynh bảo Tô Tuyết tính toán chi phí của bọn họ, sau này còn trả lại cho Cố Tùy.
Tô Tuyết liếc nhìn Hứa Khuynh một cái liền đáp ứng.
Nói đến.
Hứa Khuynh mấy năm nay chịu áp lực cũng rất lớn, cô nhận bao nhiêu đại ngôn cùng với thù lao đóng phim nhưng tới tay thì không còn một xu, nghe nói còn phải trả nợ.
Cũng may thời điểm ăn tết năm nay đã thanh toán xong xuôi.
Nhưng mà mẹ cô ở bệnh viện chi phí phát sinh ra cũng rất nhiều, lương của trợ lý cùng chuyên viên trang điểm là trích từ tiền của Hứa Khuynh, bởi vì người do Hoan Nhan sắp xếp cho Hứa Khuynh đều không ra gì, dần dà cô chỉ đành tự mình tuyển người khác, cũng tự mình trả tiền lương.
Đây cũng là nguyên nhân Hứa Khuynh không bố trí cho mình một vài vệ sĩ, thứ nhất là cảm thấy không cần thiết, thứ hai là do chi phí cao.
Đến Hải Thành.
Trời đã sáng.
Dư luận trên mạng đã thay đổi một ít, bởi vì đạo diễn Lâm đã thả ra một đoạn ghi âm.
Nội dung ghi âm là cuộc nói chuyện của tác giả 《 Sau bức màn 》 và tác giả 《 Cổ thần 》, đại ý chính là hai người này hợp tác cùng đưa ra ý tưởng giống nhau rồi viết thành hai bộ tiểu thuyết khác nhau.
Tác giả của 《 Sau bức màn 》 có chút hùng hổ dọa người.
Tác giả của《 Cổ thần 》có hơi yếu thế, thanh âm rất nhỏ, thoạt nhìn không có chút lực uy hiếp nào.
Cuối cùng toàn bộ cục diện là tác giả《 Sau bức màn 》chiếm ưu thế.
Vì thế tiêu đề của hot search liền biến thành # Một ý tưởng hai người dùng #.
Một đám quần chúng ăn dưa đều mông lung.
Cho nên cuối cùng hai tác phẩm này đều bán bản quyền để quay thành phim điện ảnh, một cái ý tưởng hai người dùng không nói, bọn họ còn muốn quay hai bộ điện ảnh giống nhau sao, cũng quá vô sỉ rồi đó!?
【 Không có lời nào để nói...!】
【 Trâu bò ×2, vì tiền mà bất chấp tất cả.
】
【 Tôi chỉ cần xem mình Lâm Mạn là được.
】
【 Tôi xem của Hứa Khuynh, tôi có cảm giác cô ấy đã chịu thiệt thòi nhiều rồi.
Mấy người cứ không phân xanh đỏ trắng đen mà mắng cô ấy, sao mấy người không đi mà mắng Lâm Mạn đi!? 】
Weibo của Hứa Khuynh rốt cuộc cũng tốt hơn một chút.
Tô Tuyết: "Khó trách lúc trước khi hỏi đạo diễn Lâm, ông ấy bảo một lời khó nói hết, thì ra là như thế, nhưng mà hai tác phẩm giống nhau lại cùng lúc được chuyển thể thành phim điện ảnh.
Cái này…chính là muốn so kĩ thuật diễn."
Hứa Khuynh: "Em cảm thấy tác giả của 《 Cổ thần 》 tính cách có hơi mềm yếu."
Tô Tuyết: "Chị cũng cảm thấy như vậy, giống như cô ấy bị buộc phải đáp ứng, cũng không biết bên trong còn có gì hay không."
"Khó trách lúc trước Lâm Mạn muốn để em rút khỏi bộ này, cô ta hẳn là sợ bị em vượt mặt đây mà."
Hứa Khuynh không lên tiếng nữa.
Xe cũng rất nhanh đã đến hiện trường khởi động máy.
Tô Tuyết đi dàn xếp khách sạn, Hứa Khuynh tháo kính râm đến chào hỏi cùng đạo diễn.
Đạo diễn Lâm thấy Hứa Khuynh tới, thở ra một hơi, nói: "Cực khổ cho cô rồi, lần này cực khổ nhất chính là cô và Trương Thuần."
Hai diễn viên chính bị mắng đến thảm như vậy.
Hứa Khuynh nhìn về phía Trương Thuần.
Trương Thuần khẽ mỉm cười, từ trên lan can nhảy tới, nói: "Vất vả cho cô kéo theo tôi cùng hot."
Hứa khuynh nhẹ nhàng cười.
"Tôi hiện tại cũng hot."
"Cô, cô là phát hỏa."
Hai người nói chuyện với nhau một lúc thì cùng đi qua tham gia nghi thức khởi động máy.
Sau khi nghi thức khởi động máy kết thúc, toàn bộ đoàn phim liền bắt đầu làm việc.
Nội dung của bộ tiểu thuyết 《 Cổ thần 》 này có liên quan đến cổ phiếu, mấy người trẻ tuổi hứng thú với cổ phiếu đánh bậy đánh bạ mà đối đầu với trùm tài chính nước Mỹ.
Phát hiện một trận sóng thần tài chính thật lớn đang muốn thổi quét đến trong nước, vì thế bọn họ nghĩ mọi cách đối kháng.
Tác phẩm này đề cập rất nhiều đến kiến thức chuyên môn nên đoàn phim còn mời chuyên gia kinh tế đến hỗ trợ.
Bắt đầu quay rất suôn sẻ.
Mấy ngày kế tiếp cũng đều thuận lợi.
Nhân vật của Hứa Khuynh là kiểu có hơi trưởng thành nhưng khi tháo kính ra lại là kiểu nữ sinh khôn khéo.
Trương Thuần thì diễn một vai tương đối liều lĩnh.
Ở một lần mấy người họ tụ họp, Hứa Khuynh gỡ mắt kính xuống, Trương Thuần nhìn thấy thì vừa gặp đã yêu, mà cảnh này rất nhanh sẽ diễn đến.
Hứa Khuynh đóng vai Phạm Phạm ngồi ở bể bơi bên, bên cạnh để một ly sâm banh, cô vuốt vuốt tóc, thuận tiện tháo mắt kính xuống.
Trương Thuần đóng vai Trần Lâm Nhất tay cầm sâm banh bước tới ngồi bên cạnh Hứa Khuynh, đang muốn nói chuyện, vừa cúi đầu thì đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Trần Lâm Nhất ngây ngẩn cả người.
Vài giây sau.
Anh ta mới mở miệng hỏi: "Mắt kính của cô có thể tháo xuống được sao?"
Phạm Phạm "ừ" một tiếng, cô quơ quơ đôi chân dài trong nước.
Trần Lâm Nhất cúi nhìn cô một lúc lâu, sau đó đưa tay chạm vào mái tóc dài ướt đẫm của cô.
Phạm Phạm cười nhìn anh ta: "Anh chạm vào tóc tôi làm gì chứ?"
"Cô, cô không mang mắt kính thật xinh đẹp."
"Thật sao?"
Phạm Phạm chống cằm: "Chẳng lẽ anh thích tôi hay sao?"
Trần Lâm Nhất có hơi lắp bắp: "Phải."
Hai người nhìn nhau một lúc thì đạo diễn hô "cắt", cả hai thoáng chốc thở phào một hơi.
Hứa Khuynh duỗi tay muốn đứng lên, Trương Thuần lập tức đưa tay bắt lấy tay cô.
Tiếp theo.
Một bàn tay khác ở bên cạnh đưa tới, bắt lấy cánh tay Hứa Khuynh
Tô Tuyết cầm khăn lông chạy tới nhìn thấy người đến thì kinh ngạc.
Trương Thuần xoay qua, đối diện với một cặp mắt như mang theo lệ khí thì sửng sốt.
Hứa Khuynh cũng nhìn thấy Cố Tùy.
Cô nhíu mày: "Sao anh lại đến đây?"
Cố Tùy liếc nhìn Hứa Khuynh một cái, sau đó nhìn về phía Trương Thuần: "Buông tay."
Trương Thuần kịp phản ứng lại, không biết người này là ai nhưng chỉ có thể buông tay.
Hứa Khuynh lại nói với Cố Tùy: "Anh mới là người cần buông tay."
Trong lúc nhất thời.
Bên này trở nên an tĩnh.
Cố Tùy dùng sức kéo Hứa Khuynh lên, một tay đoạt lấy khăn lông trên tay Tô Tuyết, trực tiếp mở ra bao trên người Hứa Khuynh.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen cùng quần dài, người nọ nhìn về phía đạo diễn: "Công việc kết thúc chưa?"
Đạo diễn không nhận ra người này.
Nhưng mà nhà sản xuất bên cạnh lại nhận ra.
Cô ta lập tức đẩy đạo diễn một cái.
Đạo diễn nhanh chóng phản ứng lại: "Đã kết thúc."
Cố Tùy: "Cảm ơn, tôi mang cô ấy đi trước."
Anh ôm lấy bả vai Hứa Khuynh, động tác có chút bá đạo, đi về hướng chiếc xe bên kia.
Tô Tuyết bên này giải thích với đạo diễn Lâm một chút thì dẫn trợ lý đuổi sát theo.
Phía bên kia, xe bảo mẫu và xe hơi màu đen đậu cạnh nhau.
Cố Tùy đẩy Hứa Khuynh vào trong xe.
Hứa Khuynh mang một thân ướt át mà ngồi vào, bên trong khăn lông là áo tắm màu đỏ gợi cảm, mấy giọt nước từ trên người không ngừng chảy tí tách xuống đầu ngón chân.
Cô có chút không kiên nhẫn mà nói: "Anh sao lại đột nhiên mang tôi đi, anh có ý gì đây?"
Cố Tùy đóng cửa xe, ngồi xuống bên cạnh, đưa mắt nhìn cô.
Từ trên khuôn mặt rồi dọc xuống cổ.
Anh nghĩ tới người đàn ông lúc nãy cũng nhìn cô như thế này, trong lòng Cố Tùy có chút khó chịu, đầu ngón tay vuốt khăn lông.
"Mấy người khi đóng phim đều ăn mặc như thế này sao?"
Hứa Khuynh dùng sức hất cánh tay kia ra: "Đóng phim yêu cầu ăn mặc ra sao thì ăn mặc như vậy thôi."
"Mỗi một bộ điện ảnh thôi cũng phải có tình tiết ái muội như vậy sao?" Cố Tùy cất giọng trầm thấp lạnh lùng.
Hứa Khuynh: "Cốt truyện yêu cầu."
Cố Tùy cười lạnh.
Dựa lưng vào ghế, nới lỏng cà vạt.
"Em đừng đi đóng phim nữa."
Hứa Khuynh nghe thấy mấy lời đó thì quả thật cũng không dám tin tưởng, trợ lý Trần cũng như thế, cậu ta cảm thấy ông chủ nhà mình tức giận đến ấm đầu rồi.
Hứa Khuynh cũng lười phản ứng ham muốn chiếm hữu của người đàn ông này.
Duỗi tay mở cửa xe đi ra.
Rầm một tiếng.
Cố Tùy chăm chú nhìn theo.
Tiếp theo anh cũng đi ra, đóng sầm cửa lại, sải bước đến bên cạnh Hứa Khuynh rồi kéo cô vào trong xe.
Cửa xe một lần nữa bị đóng lại, trong xe có hơi tối.
Cố Tùy: "Cốt truyện có thể sửa, kịch bản có thể sửa, em cũng có thể tìm thế thân giúp em diễn."
Hứa Khuynh ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi vì cái gì phải nghe anh?"
"Anh là gì của tôi?"
Cố Tùy giống như tỉnh táo ra.
Đầu ngón tay Hứa Khuynh hướng đến bên tai anh, cô nói: "Quản cho tốt chính mình đi."
Cố Tùy bắt lấy ngón tay sắp sửa làm bậy trên mặt mình.
Anh thấp giọng hỏi lại: "Em muốn tôi phải làm như thế nào thì mới bằng lòng đáp ứng để tôi theo đuổi? Người trong lòng em tôi cũng không quan tâm nữa, tôi chỉ cần em thôi.".