• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 25: Con Muốn Mẹ Tức Chết À


Tức giận xoay người bước đi, cô có cảm giác mình tức giận tới mức đau dạ dày đau, đầu đau, lưng đau, toàn thân chỗ nào cũng thấy khó chịu. Vì vậy bước đi của cô cũng nhanh hơn.


Động tác giống như muốn trốn tránh của cô làm cho Cố Học Văn đứng đó nhìn theo bóng dáng cô bất động thật lâu, cho tới khi Tả Phán Tình ra đến cổng cục công an bắt taxi đi khỏi anh mới đi vào.


—— ta là đường phân cách tuyến một tháng sau—–


“Học Văn, con đến rồi hả?” Trần Tĩnh Như ngồi trong quán trà, mỉm cười nhìn con trai đang đi vào.


“Mẹ?” Cố Học Văn nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có người khác mới đi đến trước mặt bà. Nhìn sắc mặt hồng hào của bà, anh quan tâm hỏi: “Không phải mẹ nói không khỏe sao? Sao lại tới đây uống trà? Con đưa mẹ đi bệnh viện nhé?”


“Mẹ không sao.” Trần Tĩnh Như cười cười, mặc dù chỉ mặc trang phục bình thường nhưng vẫn không dấu được khí chất cao quý của bà: “Chỉ là mẹ nhớ con quá thôi. Mau lại đây ngồi đi.”


“Ba đâu mẹ?” Cố Học Văn ngồi xuống bên bà: “Không phải ba nói cũng tới đây sao? Sao hai người không đi cùng nhau?”


“Ông ấy à?” Ánh mắt Trần Tĩnh Như lấp lánh: “Ông ấy đi đón khách.”


“Đón khách?”


“Ừ.” Trần Tĩnh Như kéo tay con trai, nở nụ cười hiền hậu nhưng cũng mang chút nghiêm túc: “Học Văn, con cũng không còn nhỏ nhưng mẹ vẫn luôn lo cho tương lai của con.


Con cũng biết, mẹ…”


“Mẹ.” Chặn lời nói của bà, Cố Học Văn đã đoán được mình bị lừa đến đây là vì chuyện gì: “Mẹ lại sắp xếp cho con coi mắt? Mẹ đừng làm ầm ĩ nữa. Con còn có việc, con đi trước đây.”


Muốn rút tay về nhưng Trần Tĩnh Như lại nắm quá chặt, đôi mắt bà chớp chớp như muốn khóc: “Học Văn, con nhất định phải như vậy sao?”


Cố Học Văn bất động, anh sợ nhất là nước mắt của mẹ mình, bà mà khóc thì anh cũng không biết làm thế nào: “Mẹ, mẹ đừng như vậy nữa, con bây giờ không nghĩ đến chuyện này.”


“Vậy khi nào thì mới nghĩ đến?” Trần Tĩnh Như vất vả lắm mời lừa được con trai đến, không thể cứ như thế để nó đi được.


“Khi con thi đại học, mẹ muốn con thi đại học T nhưng con lại một mực thi vào trường quân binh. Tốt nghiệp đại học con muốn ở lại trong doanh trại thì cũng tự mình quyết định. Con muốn làm quân nhân mẹ cũng không ngăn cản. Nhưng con nhìn xem, con được làm trung tá lại không muốn làm lại chạy đến đây nhận chức đội trưởng gì đó. Học Văn, con có nghĩ đến tâm trạng của mẹ không?”


“Mẹ.” Cố Học Văn không muốn nghe chuyện này: “Mọi chuyện đã qua rồi, mẹ đừng nói nữa.”


“Không được, mẹ phải nói.” Trần Tĩnh Như thấy thời gian vẫn còn sớm nên nói tiếp:


“Con muốn làm lính đặc công, con muốn bắt những tên xấu xa chuyện đó mẹ không quản con. Nhưng Học Văn, con có nghĩ tới không? Công việc bây giờ của con, dù con không nói mẹ cũng biết nó có bao nhiêu nguy hiểm. Mẹ cũng không muốn suy nghĩ, nhưng mỗi lần con đi làm nhiệm vụ mẹ lại lo lắng cho con. Mẹ sợ con đi rồi thì…”


Trần Tĩnh Như không nói thêm được nữa, nước mắt như mưa thi nhau chảy xuống: “Con cũng sắp ba mươi tuổi rồi, mẹ cũng không cần con phải bỏ nghề, chỉ cần con tìm một cô gái tốt rồi tính chuyện tương lai là được. Coi như để cho mẹ yên tâm có được không?”


Trần Tĩnh Như nói xong vẫn không ngừng khóc. Cố Học Văn thở dài, rút khăn ăn trên bàn nhẹ nhàng lau nước mắt cho mẹ: “Mẹ, mẹ đừng như vậy.”


“Vậy thì con đừng đi.” Trần Tĩnh Như ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cô gái này là con gái của cấp dưới ba con trước kia. Con gái của quân nhân thì con cũng biết rồi, phẩm hạnh hay gì đó con tuyệt đối có thể yên tâm. Mẹ cũng đã xem qua ảnh, là một cô gái hiền lành, ít nói, nhìn thấy là thích ngay, nghe nói còn là nhà thiết kế. Con chỉ cần gặp thôi có được không?”




Chương 26: Oan Gia Ngõ Hẹp


Cố Học Văn im lặng, Trần Tĩnh Như lại làm bộ muốn khóc tiếp: “Học Mai đã không nghe lời mẹ, con bây giờ cũng vậy, các con từng đứa đều muốn chọc mẹ tức chết mới được sao.”


“Được rồi. Con không đi nữa.” Cố Học Văn nhìn mẹ mình với ánh mắt cầu xin: “Con chỉ đồng ý lần này thôi, lần sau mẹ đừng lấy lí do này nữa.”


“Được được, chỉ lần này thôi.” Nhìn con trai dù không tình nguyện nhưng vẫn chịu ở lại Trần Tĩnh Như mới nhẹ nhàng thở ra. Lau khô nước mắt, bà kéo con trai ngồi xuống cạnh mình: “Mẹ cũng chỉ muốn có một người chăm sóc cho con thôi. Con xem con này, chỉ có một mình không ai chăm sóc nên gầy thế này đây.”


“Con không sao.” Ít nhất đối với anh, cuộc sống trước mắt như vậy là tốt lắm rồi.


Làm sao mà có thể không sao được? Trần Tĩnh Như cũng không đáp lại, chỉ than nhẹ một tiếng: “Mẹ chẳng cầu mong gì, chỉ mong con nhanh chóng kết hôn, sống yên ổn, sinh cho mẹ một đứa cháu trai bụ bẫm.”


“Mẹ…” Cố Học Văn thật sự không muốn nghe chuyện này nữa: “Mẹ đừng nói nữa được không? Chút nữa con sẽ gặp, chỉ cần cô gái đó đồng ý, con lập tức kết hôn là được chứ gì?”


“Được được được. Đây là con nói đấy nhé, người ta mà đồng ý là lập tức kết hôn. Lại đây mẹ cho con xem ảnh cô gái đó, mẹ để trong túi xách.”


Trần Tĩnh Như cúi đầu tìm ảnh trong túi, Cố Học Văn lại không có hứng thú xem ảnh:


“Không cần đâu. Người ngốc ngếch thì có nhìn thấy người thật cũng vậy thôi. Mẹ ngồi đây một chút, con đi toilet.”


—-Sakuraky.wordpress.com—-


“Này! Thật không có nghĩa khí mà”. Bước từ trong phòng vệ sinh ra, Tả Phán Tình nhíu nhíu mày nhìn điện thoại bị ngắt.


Ngày hôm qua cô bị cha mẹ bắt đi coi mắt, Tả Phán Tình muốn tìm người đến giúp mình .


Gọi hết người này đến người khác mà cuối cùng vẫn không có ai chịu giúp cô.


Nhìn gương mặt không cam lòng của mình trong gương, trong lòng Tả Phán Tình lại thầm mắng tên Chương tiện nhân đó. Qua lại hai năm, tên khốn đó lúc nào cũng nói mình chưa có sự nghiệp nên không muốn kết hôn, còn nói cái gì mà hắn chưa có thành tích gì nên không dám đến gặp cha mẹ cô.


Tưởng rằng hắn thật tâm với mình, Tả Phán Tình hết lần này đến lần khác đưa bản thiết kế của mình cho hắn, để hắn có thể nhanh chóng thăng chức, như vậy mới có thể sớm công khai quan hệ của hai người, cũng mau chóng có thể đưa hắn về nhà gặp cha mẹ.


Một hai năm gần đây, cha mẹ cứ giục đi giục lại bắt cô đi coi mắt, nếu không thì phải đưa bạn trai về nhà làm cô phải kiếm cớ thoái thác mãi.


Bây giờ thì tốt rồi, cha mẹ trực tiếp kiếm chồng cho cô, nói cái gì mà là con trai cấp trên của ba cô, điều kiện anh ta cũng rất tốt, là người có tài lại còn đẹp trai. Đó chắc chỉ là chuyện trên trời chứ làm gì có dưới đất.


Tả Phán Tình không muốn đến, ba cô liền lấy chuyện đoạn tuyệt quan hệ cha con ra dọa.


Buổi sáng còn cố ý gọi điện thoại cho cô, nhắc cô ăn mặc thật đẹp, nếu không sẽ dùng gia pháp xử lý cô.


Nghĩ đến việc Trịnh Thất Muội bảo cô đưa một anh chàng tới đóng giả người yêu, Tả Phán Tình liền le lưỡi. Aiz! Bây giờ cha mẹ với mọi người đang đều ngồi trong phòng chờ cô, bảo cô kiếm đâu ra một người đàn ông chứ?


Cô chỉ còn biết thở dài, đi thẳng cũng chết mà quay đầu cũng chết. Cất điện thoại vào túi xách, Tả Phán Tình ra khỏi phòng vệ sinh. Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh di động lại vang lên, cô nhíu nhíu mày cúi xuống tìm điện thoại.


Tả Phán Tình không để ý có người từ nhà vệ sinh nam đi ra, trực tiếp đụng trúng người cô. Cả người theo quán tính lùi lại hai bước, vì vậy làm cho điện thoại vừa mới lấy ra khỏi túi văng ra ngoài, bộp một tiếng rơi xuống mặt đất ngay phía sau cô, tiếng chuông quang quác cũng vì thế mà dừng lại.


Tả Phán Tình mở to hai mắt nhìn. A, trời ơi, cái điện thoại Iphone 4 của cô.


Thật vất vả mới hạ quyết tâm mua được, thế mà bây giờ bị rơi xuống đất sao?


Chạy vội đến nhặt điện thoại của mình, ánh mắt cô chuyển đến nhìn cái tên đầu sỏ gây ra chuyện, vừa thấy người đó, mắt cô càng trợn to hơn nữa.


“Lại là anh?”


Vẫn là áo sơ mi trắng, quần dài màu đen đơn giản. Dáng người cao lớn của Cố Học Văn đứng đó, ánh mắt thâm thúy nhưng bình tĩnh nhìn chằm chằm gương mặt cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK