• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43: Anh Làm Em Đau Quá


“Thật không” Ai mà thèm để tên háo sắc này chăm sóc? Tả Phán Tình cười lạnh, nén ý nghĩ kích động muốn băm vằm móng vuốt sói của anh: “Em sẽ chờ xem biểu hiện của anh.”


“Chống mắt lên mà xem nhé em.”


Con người đê tiện, nụ cười cũng đê tiện, Tả Phán Tình vươn tay gạt xuống móng vuốt sói của anh ra. Bàn tay Cố Học Văn khẽ lật, kéo tay cô qua, vẽ một vòng tròn trên lòng bàn tay cô.


Động tác nhẹ nhàng này khiến cho Tả Phán Tình phát điên, đôi mắt sáng khẽ chuyển, cô đứng lên, cầm bình rượu trên bàn bắt đầu rót rượu cho vợ chồng Cố Chí Cường.


“Chú, dì, con mời hai người uống chút rượu.”


“Ngoan ngoan.” Trần Tĩnh Như thật sự rất vừa lòng. Nàng dâu này có cá tính nhưng vẫn rất lễ phép. Quan trọng nhất là vừa ý con trai. Đó mới là tốt nhất.


Cũng rót rượu cho ba mẹ mình. Đến lúc rót cho Cố Học Văn, cô đặt bình rượu xuống, cầm lấy ấm trà trên bàn rót đầy ly trà trước mặt Cố Học Văn.


“Anh phải lái xe, uống trà là được rồi.”


Cảm giác được độ ấm của ly trà, Tả Phán Tình mỉm cười nâng ly trà đến tay Cố Học Văn.


“Anh uống trà đi.”


“Cám ơn.” Cố Học Văn đưa tay nhận, lúc tay sắp đụng đến ly trà, Tả Phán Tình khẽ buông tay, ly trà nhanh chóng rơi xuống đùi Cố Học Văn, nước trà tràn ra, làm ướt toàn bộ quần của Cố Học Văn, nước bắn tung tóe khắp quần áo.


“Xin lỗi. Xin lỗi. Em không cố ý. Anh đừng giận–”


Mặt Tả Phán Tình đầy vẻ tự trách nhận lỗi, nhìn mục đích của mình thành công, một mặt tiếc nuối tại sao không phải là nước sôi. Một mặt cầm khăn giấy cúi xuống lau cho Cố Học Văn.


“Em thật bất cẩn.”


Dùng sức lau áo sơ mi của anh, sau đó đến quần, trong lòng đang đắc ý, cô hoàn toàn không chú ý tới động tác của mình có bao nhiêu ám muội.


Cô khom lưng, mùi thơm ngát trên mái tóc thấm vào mũi Cố Học Văn, còn tay của cô, chết tiệt đang làm cái gì vậy–


Cố Học Văn vọt đứng lên, bắt lấy tay cô, ánh mắt u ám trừng cô.


“Em cố ý.”


“Em. Em không có.” Tả Phán Tình rụt cổ, cố gắng nháy mắt, muốn cho nước mắt mau chảy xuống: “Em không cẩn thận thôi mà.”


Cố Học Văn mím môi, lực trên tay mạnh thêm một phần: “Tả Phán Tình.”


“Em. Em không có. Em thật sự không có cố ý.” Tả Phán Tình cắn môi, cố gắng tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu: “Anh đừng giận.”


“…” Trầm mặc, lực tay Cố Học Văn tăng thêm. Tả Phán Tình bị đau, làm nước mắt dể dàng chảy xuống.


“Anh làm em đau quá. Ly trà hơi nóng, em nhất thời không cẩn thận, em thật sự không có cố ý. Anh buông tay em ra được không?”


“Học Văn.” Trần Tĩnh Như thấy khóe mắt Tả Phán Tình rơi lệ mà đau lòng: “Phán Tình đã nói là không cố ý rồi, con còn làm gì vậy?”


“Không làm gì cả.” Cố Học Văn lắc đầu, nhìn nước mắt trên mặt Tả Phán Tình: “Cô ấy làm dơ quần áo của con, con chỉ muốn cô ấy giúp con đi chọn quần áo mới.”


“Chỉ là mua quần áo thôi mà, con có cần nắm tay Phán Tình chặt như vậy không? Trần Tĩnh Như khẽ trách: “Đối với con gái cũng không biết dịu dàng gì cả.”


Cố Học Văn buông tay, thấy Tả Phán Tình nhanh chóng không còn nước mắt, khóe môi nhếch lên: “Đi thôi.”


“Anh–” Ai muốn giúp anh ta mua quần áo chứ? Tả Phán Tình cắn môi, vẻ mặt ủy khuất: “Tay em đau quá.”


“Chỉ là tay đau thôi, cũng không phải chân đau.” Cố Học Văn kéo tay cô: “Đi thôi.”


Các tình yêu các nàng thích mỗi ngày một chương hay để ta om vài ngày rùi post một thể?




Chương 44: Xem Như Anh Lợi Hại


Lòng bàn tay hơi nắm chặt, ánh mắt mang theo tia dọa dẫm. Tả Phán Tình không tránh được, xoay người nhìn các bậc trưởng bối: “Ba mẹ còn chưa ăn xong. Chúng ta ăn cơm xong rồi đi.”


“Thôi, Không cần không cần, các con đi đi.” Tả Chính Cương phất tay: “Hình như bên cạnh có một công ty bách hóa. Các con sẵn tiện đi shopping luôn đi.”


“Đúng vậy đúng vậy.” Ôn Tuyết Phượng phụ họa theo: “Đi chơi lâu chút. Bọn ta lớn tuổi rồi, ăn cơm rất chậm, cần có thời gian.”


“Con–” Tả Phán Tình định nói gì đó, lại bị Cố Học Văn kéo qua: “Đi thôi. Vợ chưa cưới yêu quý của anh, phiền em cùng anh đi mua quần áo.”


Bắt lấy tay Tả Phán Tình, từ “yêu quý” nói ra vô cùng nhẹ nhàng, cũng không quan tâm ánh nhìn chằm chằm trong mắt Tả Phán Tình, không để cô có cơ hội từ chối, mạnh mẽ kéo cô ra khỏi phòng trà.


Vừa ra đến cửa khách sạn, Tả Phán Tình nhanh chóng vung tay Cố Học Văn ra: “Tên họ Cố, anh muốn thế nào?”


“Mua quần áo.”


“Tự mình đi đi.” Chẳng qua là đóng kịch trước mặt ba mẹ, làm cho ba mẹ mất cảnh giác thôi, còn đối với anh, Tả Phán Tình cũng không có sự kiên nhẫn tốt như vậy.


“Vậy à?” Ngữ điệu lười biếng, nhún vai như không hề gì: “Vậy cũng được, bây giờ tôi về nói với ba mẹ cô, vừa rồi chính là cô cố ý đem ly trà đổ lên người tôi. Lại nói với họ cô không muốn cùng tôi đi dạo–”


“Anh nói bậy.” Tả Phán Tình nhướng cao lông mày: “Anh nói ai cố ý?”


Cố Học Văn hơi mím môi, vẻ mặt mang chút ý cười.


Loại ánh mắt như đã thấu hiểu hết này làm cho Tả Phán Tình nghiến răng, nắm tay thành đấm, oán hận gật đầu với anh: “Xem như anh lợi hại.”





Công ty bách hóa.


Đang giờ cơm trưa nên không có bao nhiêu người, một số nhân viên quầy quần áo nam lúc này đang vừa ngáp vừa nói chuyện phiếm.


Bất thình lình thấy một người đàn ông kéo tay một cô gái đi vào.


Cô gái không ngừng vùng vẫy, ý muốn thoát khỏi tay của người đàn ông kia, lại bị anh ta mạnh mẽ lôi kéo đến một quầy quần áo. Lúc này ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cái quần của anh ta.


Hết sức chuyên nghiệp, bày ra khuôn mặt tươi cười, nhân viên cửa hàng tập trung tinh thần, hướng về phía đôi nam nữ đang đi đến, mới bước được hai bước, thì thấy đôi nam nữ dừng lại trước cửa hàng.


“Anh yêu–” Cô gái xoay người, nhìn hai người đang tay nắm lấy tay. Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ cho cả cửa hàng cùng nghe: “Em nghĩ anh nên mua thêm vài cái quần để sẵn trên xe. Lần sau khi anh không khống chế được lại đái dầm, cũng không cần đi mua nữa.”


Không khống chế được đái dầm?


Phụt. Nhân viên của cửa hàng bước chân lảo đảo, nương vào giá quần áo bên cạnh để nâng đỡ thân mình.


“Khụ khụ–” còn một nhân viên khác đang uống nước, đột nhiên nghe nói thế, bị sặc nước, ho cả buổi vẫn không ngừng lại được.


“Tả Phán Tình.”


Môi Cố Học Văn nhếch lên, trong mắt thoáng hiện tia hung dữ. Âm vực đè thấp lộ ra chút tức giận.


Tả Phán Tình mặc kệ, khóe miệng giương lên cùng vẻ mặt hờn dỗi: “Anh cũng thật là. Đái dầm không khống chế được tuy rằng không phải là bệnh, nhưng cũng phải trị. Em đã nói rồi, đưa anh đi khám bác sĩ, anh lại sĩ diện chết cũng không đi. Anh xem anh hiện tại thành ra như thế này, rất không tốt.”


Quan tâm cầm lên một cái quần đưa vào tay Cố Học Văn, vẻ mặt dịu dàng: “Nhanh đi thay đi, em chờ anh.”


Cố Học Văn đứng yên bất động, không khí xung quanh thân thể bắt đầu lạnh lẽo.


Tả Phán Tình đột nhiên cảm thấy nhiệt độ của máy điều hòa hơi thấp, lúm đồng tiền càng lúc càng rạng rỡ: “Nhanh đi thay quần đi mà. Bằng không chỗ đó cứ ẩm ướt sẽ không tốt đâu. Đúng rồi. Anh có muốn vào nhà vệ sinh trước không? Bằng không lại không khống chế được, không phải lại làm phiền người ta sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK