• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27: Cứu Tôi, Có Người Sàm Sỡ


Nhanh chóng nhặt lấy điện thoại, Tả Phán Tình không chút nghĩ ngợi vọt đến trước mặt anh: “Này, tôi nói với anh như vậy vẫn chưa đủ hay sao? Tôi với anh có thù có oán gì hả? Anh đi theo gây khó dễ tôi làm gì hả? Có phải anh ăn no rững mỡ hay không? Các người bảo vệ nhân dân lại nhàn rỗi như vậy sao? Hả? Tại sao tôi đi đến đâu cũng thấy cái mặt anh vậy hả?


Tả Phán Tình rất bực bội, vô cùng bực bội, vô cùng vô cùng bực bội.


Tháng trước, tên cảnh sát đáng ghét thối tha này vừa bắt vừa giam cô, răng bị anh ta va vào, về nhà đau tận hai ngày trời, còn chỗ lưng bị đập xuống đất phải ròng rã một tuần mới đỡ bầm.


Quan trọng hơn là tên đáng ghét này cũng không nói cho cô biết trên khóe môi có vết máu. Mãi đến khi cô về nhà mới nhìn thấy, máu trên khóe môi gần như không còn, nhưng môi thì lại tấy đỏ lên thoạt nhìn muốn bao nhiêu khủng bố thì có bao nhiêu khủng bố. Thảo nào khi cô ngồi xe về nhà, tài xế cứ nhìn chằm chằm cô suốt.


Mấy món nợ đó cô phải lần lượt tính sổ với tên đáng ghét này mới được. Hiện tại lại có cơ hội. Lắc lắc cái điện thoại Iphone trên tay, Tả Phán Tình cảm thấy mình sắp nổi điên lên rồi: “Anh làm hỏng điện thoại của tôi, anh đền cho tôi ngay.”


Cố Học Văn đứng bất động, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả Phán Tình vì tức giận mà đỏ ửng. Hai tay khoanh trước ngực, anh hết sức bình tĩnh đưa ra nguyên nhân: “Thứ nhất, là cô đâm vào tôi, thứ hai, là tự cô không cầm chắc điện thoại.”


“Anh nói bậy.” Tả Phán Tình chỉ tay vào anh: “Anh có ý gì? Anh không muốn đền phải không?”


“Không liên quan đến tôi.” Vẻ mặt Cố Học Văn lạnh lùng: “Tự cô đi không nhìn đường.”


“Rõ ràng là anh đụng trúng tôi.” Tả Phán Tình mặc kệ, hai người vốn đã có hận thù ,hôm nay vớ được cơ hội này, không chỉnh hắn một trận mới là lạ.


“Họ Cố kia,Tôi cảnh cáo anh. Hôm nay anh không đền tôi cái điện thoại khác, anh đừng hòng chạy khỏi đây.”


Đưa tay kéo tay anh, Tả Phán Tình vẻ mặt hả hê: “Nếu anh không đền điện thoại cho tôi, tôi sẽ không buông tay, tôi còn muốn đem việc anh làm nói ra. Tôi muốn mọi người đều biết, cảnh sát chính là bảo vệ người dân như vậy. Tôi xem anh còn làm cảnh sát như thế


Cố Học Văn chau mày. Muốn kéo tay cô ra, Tả Phán Tình lại sống chết kéo tay anh không tha. Phòng vệ sinh của phòng trà ở cuối hành lang dài, đầu kia hành lang, có một phục vụ đang nhìn qua, lập tức thấy qua cảnh này.


“Buông tay ra.” Nhìn Tả Phán Tình, cô hôm nay mặc váy dài màu xanh biếc, trên cổ quàng khăn lụa mỏng màu trắng. Tóc dài búi sau gáy, vài sợi tóc tùy ý buông bên tai, thoạt nhìn có một chút dịu dàng của thiếu nữ.


“Không buông.” Tả Phán Tình ra điều kiện với anh: “Trừ phi anh đền điện thoại cho “Cô–” Cố Học Văn đính chính, cô gái trước mặt này không nữ tính một chút nào, ít nhất cá tính của cô ta một chút cũng không hề giống một cô thiếu nữ dịu dàng.


Anh lại vươn tay muốn gạt tay cô ra: “Tôi nói cô buông ra có nghe thấy không?”


Sức lực tay anh ta rất lớn, một tay cũng đủ khiến cho Tả Phán Tình cảm thấy đau. Tả Phán Tình trừng anh, thù mới hận cũ cùng nổi lên, cô bất thình lình buông tay, liền lấy tay anh ta đặt lên cổ áo của mình mà kéo.


Căng giọng ra sức hô hoán: “Cứu tôi, có người sàm sỡ. Cứu, sàm sỡ–”


Phục vụ ở đầu kia hành lang di chuyển đến, hai nhân viên phục vụ cùng nhau đi đến phía này.


Cố Học Văn hiển nhiên không ngờ Tả Phán Tình sẽ xuất chiêu này. Sau khi choáng váng, rất nhanh liền kịp phản ứng, giơ tay bịt miệng Tả Phán Tình: “Câm miệng.”


“Ư ư ư ư.” Miệng Tả Phăn Tình bị bịt kêu không ra tiếng, trong lòng quýnh lên, cô nhấc chân đá vào giữa hai chân Cố Học Văn.




Chương 28: Anh Ấy Là Bạn Trai Của Con


“Ư ư ư ư.” Miệng Tả Phán Tình bị bịt lại kêu không thành tiếng, trong lòng quýnh lên, cô nhấch chân đá vào giữa hai chân Cố Học Văn.


Cố Học Văn nghiêng người qua né, tránh được đòn tấn công của cô, bàn tay khẽ nới lỏng: “Đừng kêu. Điện thoại của cô còn dùng được.”


Hai nhân viên phục vụ đã đi tới trước mặt bọn họ.


“Tiên sinh, ngài–” hai nhân viên phục vụ vừa định nói gì đó, ánh mắt Cố Học Văn lạnh lùng quét qua, hai người kia liền rụt cổ, liếc nhìn nhau rồi bỏ chạy lấy người.


“Anh, cái tên khốn này. Các người đừng đi mà, báo cảnh sát giúp tôi với. Để cảnh sát bắt hắn lại.” Tả Phán Tình quát xong, lại nhớ tới người đàn ông này cũng là cảnh sát. Oán hận trong lòng càng sâu thêm: “Khốn kiếp.”


Phục vụ đi rồi, Cố Học Văn lui ra sau một bước. Tả Phán Tình cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy, vươn tay lần nữa, bám chặt hơn vào tay anh.


“Tôi cho anh biết, điện thoại của tôi cho dù vẫn còn dùng được, anh cũng đừng hòng bỏ đi.


Anh là tên khốn . Anh bắt tôi, giam giữ tôi. Hại tôi chịu đau đớn mấy ngày, tôi nói rồi, nếu để cho tôi gặp lại anh, nhất định tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua.”


“Buông tay.” Cố Học Văn không muốn so đo với phụ nữ, tính đẩy tay cô ra, nhưng lại xem thường trình độ ngang tàng của Tả Phán Tình, tay cô càng bám chặt hơn,khư khư ôm lấy tay anh không chịu buông. “Mơ đi. Tôi còn lâu mới buông. Tôi cho anh biết, chuyện này tôi


nhất định không để yên, tôi quyết không bỏ qua.”


“Buông tay.” Giọng Cố Học Văn lạnh thêm vài phần: “Tôi nói cô buông tay cô có nghe không?”


“Tôi không buông.” Vẻ mặt Tả Phán Tình kiến quyết: “Hôm nay tôi phải tính sổ rõ ràng với anh.”


“Đủ rồi.” Cố Học Văn khẽ gầm lên, nhìn thấy hai nhân viên phục vụ vừa rồi quay đầu lại, dường như thật sự muốn báo cảnh sát,nhíu mày: “Tôi đền điện thoại cho cô là được chứ gì?


Cô buông ra.”


“Ơ hay. Anh muốn đền,thì tôi phải lấy sao? Tả Phán Tình cười lạnh: “Hiện tại tôi lại không muốn anh đền điện thoại nữa. Tôi muốn anh dùng cách khác bồi thường cho tôi.”


“…..”


Không đợi Cố Học Văn kịp phản ứng,Tả Phán Tình liền túm lấy tay anh đi về phía gian phòng: “Nói cho anh biết, mặc kệ tôi nói cái gì, anh cũng không được nói bất cứ câu nào,nghe rõ chưa?”


Cô tính rồi, nếu phải kết giao cùng người thô kệch trong quân ngũ do cha mẹ sắp đặt, chi bằng cô dàn xếp trước. Tuy rằng tên Cố Học Văn này nhân phẩm không ra làm sao cả, nhưng ngoại hình cũng tạm coi được. Lợi dụng anh ta một chút cũng không sao.


“Nếu cô còn không buông,tôi sẽ ra tay đó.” Cố Học Văn làm sao có thể để cô gái này quấy rối cơ chứ? Muốn khống chế cô, thật ra rất đơn giản.


“Anh đánh tôi đi, anh đánh đi…” Tả Phán Tình quay sang trừng mắt, liếc anh một cái: “Nếu anh dám động thủ, tôi lại kêu lên là anh sàm sỡ. Sẽ khiếu nại lên cấp trên của anh, đại náo thành phố C, đến lúc đó xem anh xử lý như thế nào.”


Cố Học Văn trầm mặc,thực ra có thể dể dàng vung tay cô ra, thế nhưng lúc này cô đang đứng rất gần anh, mùi hương thoang thoảng ngửi được ở phòng thẩm tra ngày đó lại lần nữa mãnh liệt bay vào mũi.


Nhẹ nhàng,không phải mùi nước hoa, nhưng ngửi vào khiến anh cảm thấy rất dễ chịu.


Gần như vậy, nhìn nghiêng mặt cô vẫn có chút tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo chút đắc ý. Ánh mắt cô rất sáng, lúc này lại lóe chút hào quang. Tia sáng ấy làm cho Cố Học Văn không thể nào đẩy Tả Phán Tình ra được.


Anh không biết cô muốn anh làm gì, mãi đến khi đi tới phòng trà lúc nãy mẹ vào, trong


mắt Cố Học Văn hiện lên chút kinh ngạc. Muốn nói gì lại thôi, nhìn Tả Phán Tình đẩy cửa phòng, kéo anh vào trong.


Trong phòng,bốn người lớn đang nhắc những chuyện lúc còn trẻ, trò chuyện rất vui vẻ. Đột nhiên thấy hai người xuất hiện, câu chuyện ngừng lại ,ánh mắt đều tập trung nhìn sang.


Tả Phán Tình cũng không nhìn hai người lớn khác, chỉ kéo Cố Học Văn đến bên cạnh ba mẹ của mình, vẻ mặt hoan hỉ.


“Ba, mẹ. Con nói với hai người, mặc kệ hai người sắp xếp cho con xem mặt với ai, con cũng không đồng ý. Bởi vì con đã có bạn trai, chính là anh ấy. Anh ấy là bạn trai con, Cố Học Văn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK