“Tiên sinh, mời đi theo chúng tôi một chút…” Bị người ta lờ đi không để ý khiến cho hai người kia cảm thấy rất khó chịu, nhưng cố gắng nén lại, vội đuổi theo mời Hạ Vũ thêm lần nữa.
“Ôi… hai vị đại ca này…” Tiểu Bạch đã xử lý xong mọi việc, đi từ đằng sau tới, vỗ vai hai người kia để gọi bọn họ lại: “Cho tôi hỏi…”
Hai người theo phản xạ, quay lại nhìn hắn, Tiểu Bạch sờ sờ người mình, tìm một lúc rồi lẩm bẩm: “Tôi muốn hỏi xem chỗ kia đi thế nào… A, sao lại không thấy nhỉ… Để tôi tìm… Hình như mất mất rồi… ngại quá, làm phiền hai anh!!!” Sau khi nói xong, hắn cũng đi thẳng không quay đầu lại nữa.
Chỉ chậm trễ vài giây, nhưng khi hai người kia quay lại đã không còn thấy bóng dáng của Kỷ Lương và Hạ Vũ đâu. Lúc này, cả hai mới ý thức được là vừa bị đánh lạc hướng, đến khi xoay sang bên này, làm sao tìm thấy bóng dáng Tiểu Bạch nữa? Hai người đó cũng không chịu từ bỏ ý định, cố gắng tìm kiếm xung quanh, nhưng cũng vô ích. Bởi vì đã được dặn dò, hơn nữa, đây là việc tư, nên bọn họ cũng không thể yêu cầu nhân viên sân bay đóng cửa để tìm người được. Mà dù bọn họ có làm như vậy, với bản lĩnh của Hạ Vũ thì rời khỏi sân bay có gì khó khăn?!
Ba người Hạ Vũ rời khỏi sân bay, bắt một chiếc taxi tới khu đất trống cách sân bay không xa. Mấy người lão Khản và Hắc Tử đã đang chờ họ ở đó. Lúc về không vội vàng như lúc đi, tâm tình của mọi người cũng thả lỏng ra nhiều, tuỳ ý trêu chọc, trò chuyện, chỉ dựa vào câu chuyện họ nói và những hành động của họ là đủ thấy tình cảm của bọn họ sâu sắc đến thế nào.
“Lần này về tôi có thể nghỉ ngơi rồi.” Hắc Tử duỗi người, thả lỏng gân cốt, tựa lưng vào ghế: “Trước tiên là phải làm đầy cái bụng này đã.” Thực hiện hai nhiệm vụ liên tiếp, giờ cậu cảm thấy mình có thể nuốt cả một cái đầu bò.
“Ha ha, ăn ăn ăn, cái tên đại ngốc nhà cậu cả ngày chỉ biết ăn thôi.” Tiểu Bạch ngồi sau cậu, hai chân nhấc lên đặt vào lưng cậu. Hắc Tử vừa quay đầu định cãi lại, thì mặt đã hôn trực tiếp vào giày hắn ta.
“Ông nội nhà cậu! Tên nhóc kia, cậu muốn mất cả hai chân phải không?!” Hắc Tử giận dữ lấy súng ra quơ loạn lên: “Mọi người tránh ra, xem tôi bắn nổ hoa cúc của tên nhóc này.”
“F**k!” lão Khản đang điều khiển máy bay, không thèm liếc nhìn bọn họ mà trực tiếp giơ ngón giữa lên: “Tên nhóc Hắc Tử kia, cậu *** không muốn sống nữa à?! Muốn đánh thì chờ lát nữa máy bay hạ cánh rồi đánh. Thích bắn thích giết gì thì tuỳ các cậu. Làm tổn hại máy bay của ông đây, ông đây sẽ trực tiếp làm cho “lão nhị” của cậu thành tổ ong vò vẽ!”
(lão nhị: là từ bóng bên đó chỉ cái ấy ấy của đàn ông. Nên mình để nguyên nhé)
Hắc Tử thấy tình hình bất lợi với mình, yếu không thắng nổi mạnh, nên vội vàng tìm kiếm viện trợ… Sếp trưởng Hạ và sếp phó Trầm, cậu không dám động vào, chỉ còn mỗi Kỷ Lương.
“Chị Lương, chị xem đám cầm thú kia kìa.” Nói xong, dáng người cường tráng đó liền nép vào người Kỷ Lương, làm ra vẻ chim non tìm nơi dựa dẫm: “Chỉ biết bắt nạt người nhỏ bé, yếu đuối thôi!”
Thật quá vô sỉ!
Một tên cao một mét tám mươi mà không biết xấu hổ nói mình “nhỏ bé, yếu đuối”, bọn họ nghe thôi cũng đủ thấy ngượng rồi.
Kỷ Lương vẫn rất bình tĩnh, tự nhiên xoa xoa cái đầu cún nhỏ đang gác lên vai mình kia: “Không sao, cậu cắn ngược lại họ là được mà.”
Miệng Hắc Tử như méo đi, sao giọng điệu này, giống như nói chuyện với chó thế. Xem ra, không nhờ vả được gì rồi. Hắc Tử thu hồi vẻ mặt con dâu nhỏ kia lại, đổi sang giọng điệu của kẻ bề trên, khoác lên vai Kỷ Lương nói: “Này… đồng chí Kỷ Lương.”
“Có chuyện gì?”
“Nhìn chị như vậy…” Nói xong, cậu còn quét mắt từ trên xuống dưới vài lần: “Chắc không biết nấu cơm đâu nhỉ.”
“Hừ —.” Kỷ Lương không khách khí nhìn vẻ mặt cậu ta với vẻ khinh miệt: “Lúc bà đây học nấu cơm, thì cậu còn đang ngồi nghịch đất đấy.” Nghĩ lại, thì tài nấu ăn của anh Duệ đúng là di truyền từ cô. Con hơn cha là nhà có phúc. Cô cực kỳ vui mừng và hạnh phúc!
“Ha ha ha! Vậy tốt rồi…” Hắc Tử cười xấu xa: “Vậy hôm nay cho bọn tôi được mở mang kiến thức một chút đi.”
“Mở mang?” Như thế nào? Chẳng lẽ muốn cô mở lớp dạy nấu ăn, thu học phí nữa à?!
“Ha ha ha…” Hắc Tử khoác vai nàng: “Có phải chị nên chứng tỏ một chút không… Bữa cơm này, chị mời đi. Chị nói chị nấu ăn rất giỏi, thì nấu một bữa đi. Là con la hay là con ngựa, thì phải thưởng thức mới biết được.”
Trầm Sùng nhìn Hạ Vũ đang trầm mặc ngồi bên cạnh không nói gì, lại nhớ bữa sáng tình yêu ở trong văn phòng của anh, mắt khẽ đảo một vòng rồi cũng góp vui: “Đề nghị của Hắc Tử cũng không tồi, hay là tới nhà cô ăn cơm đi, Kỷ Lương.”
“Không…”
“Không gì mà không!” Hắc Tử ngắt lời cô: “Đừng có lề mà lề mề thế. Quyết định vậy đi. Lát nữa chúng tôi sẽ trực tiếp đến thẳng nhà chị. Chị nấu cho chúng tôi ăn thử. Nếu nấu không ngon, chúng tôi cũng không chê đâu mà. Dù sao chúng tôi cũng đã quen rồi. Đúng không?!”
Ai tới lôi cái tên nhóc tự quyền tự ý này đi hộ với. Đây đúng là cô bị ép lên Lương Sơn mà. Đồng ý là đồng ý, mà không đồng ý cũng phải đồng ý. Cô nghĩ, bây giờ nếu cô có từ chối, thì tên Hắc Tử kia cũng hoàn toàn coi như không nghe thấy lời từ chối của cô, sau đó bằng mọi giá phải theo cô về nhà ăn được bữa cơm thì mới chịu thôi.
Làm sao bây giờ?
Kỷ Lương nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn nhắm mắt giữ yên lặng kia, hỏi: “Cảnh sát Hạ bận rộn như vậy, chắc là không có thời gian…” Đừng đến, anh đừng đến, anh đừng đến! Kỷ Lương thầm gào thét trong lòng.
Còn chưa nói dứt câu, Hạ Vũ đã trả lời: “Không, tôi đi!”
Anh nói cái gì?!
Anh… anh ấy vừa nói cái gì?!
Nụ cười trên môi Kỷ Lương hơi méo đi, nhất định là cô nghe lầm rồi: “Ừ. Anh không đến đúng không?!” Đúng vậy, câu nói của anh phải là: Tôi không đi. Có điều, anh sắp xếp sai thứ tự từ thôi.
Hạ Vũ nhíu nhíu mày, lại xác định, nhất định, khẳng định một lần nữa, rành mạch nói: “Tôi sẽ đi cùng sang đó!” Anh rất muốn đi, xem cái tên tiểu bạch kiểm kia rốt cuộc dài ngắn ra sao. Xem hắn có thật sự đối xử với cô tốt như vậy không…
“Anh đến làm gì?!” Kỷ Lương trừng mắt: “Không phải anh luôn ăn cơm ở nhà sao?!” Bởi vì phải ăn cùng Tiểu Tĩnh, không muốn Tiểu Tĩnh phải ăn cơm một mình.
Hạ Vũ bình tĩnh nhìn cô một cái: “Không cần!”
Cái gì mà không cần?!
Kỷ Lương sửng sốt, rồi lập tức tỉnh táo lại! Không đúng, giờ việc cô phải làm là làm thế nào để xử lý cậu nhóc ở trong nhà kia, nếu Hạ Vũ cũng đến, rồi chạm mặt anh Duệ…
Đúng là cứt chó mà! Nếu biết trước có ngày hôm nay thì cô đã không kể cho anh Duệ nghe chuyện ngày xưa! Theo tính cách của tên nhóc kia… Rồi lại nghĩ đến năng lực của Hạ Vũ… Chỉ nghĩ thôi Kỷ Lương đã thấy lạnh cả người.
“Cứ quyết định vậy đi!” Cuối cùng đại Boss cũng ra quyết định, chốt hạ bản án, đặt địa điểm dùng cơm là tại nhà Kỷ Lương, từ đầu đến cuối cùng không hề hỏi qua ý kiến của chủ nhân là cô… Không, có hỏi, nhưng không thèm để ý đến sự từ chối của cô.
Đây là cái chuyện *** gì đây?!
Không được, cô phải báo trước cho anh Duệ, để cậu đến nhà bạn, hoặc ở tạm bên nhà Tần Dịch vài ngày.