Nhớ tới bóng người ngược nắng kia, tâm trạng của Kỷ Lương hơi ngẩn ngơ.
“Kỷ Tiểu Lương!” Kỷ Duệ gõ vào miệng bát của cô, tiếng đũa gỗ chạm vào đồ sứ đã kéo hồn người nào đó đang ngẩn ngơ về.
“Hả?” Kỷ Lương giật mình: “Anh Duệ, sao thế?”
“Mẹ tập trung ăn đi.” Kỷ Duệ nhìn cô: “Bằng cái dung lượng não cực nhỏ của mẹ, thì lúc ăn cơm mẹ nên chuyên tâm mà ăn thôi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Mẹ buông tha cho bộ não của mẹ đi.”
Tên nhóc này…
Bị bắt quả tang, Kỷ Lương ngượng ngùng cúi đầu. Lúc này cô mới phát hiện, trong bát chất đầy đồ ăn mà cô thích: “Ừm… anh Duệ, thời gian tới mẹ không ở nhà, anh tạm thời qua nhà dì Khanh Nhiên ở nhé.” Cô không yên tâm để cậu một mình.
Lúc vừa về nhà, cô đã nói chuyện với anh Duệ về đợt huấn luyện sắp tới, cứ tưởng cậu sẽ cực kì phản đối, không ngờ cậu lại vô cùng bình tĩnh, chẳng phản ứng gì, khiến cô cảm thấy dường như mình đã lo lắng vô cớ rồi.
“Không cần đâu ạ.” Kỷ Duệ và cơm vào miệng, chậm rãi nhai rồi nuốt, sau đó mới từ chối đề nghị của cô.
“Không được từ chối.” Kháng nghị bị bác bỏ.
Kỷ Duệ ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi tiếp tục ăn cơm. Ý tứ trong ánh mắt kia cũng vô cùng rõ ràng: Liên quan gì tới mẹ.
“Này --- nhóc, con có biết con mới có mấy tuổi không hả.” Có thể có dáng vẻ của trẻ con, ngoan ngoãn nghe lời mẹ một chút được không?!
“Tuổi tác chẳng nói lên gì cả.” Người đang ngồi trước mặt cậu đây là một ví dụ chính xác nhất. Kỷ Duệ và nốt miếng cơm cuối cùng vào bụng, rút giấy ăn lau miệng rồi nói: “Hôm nay mà mẹ không giặt xong quần áo thì đừng có nghĩ đến chuyện đi ngủ.” Muốn có dáng vẻ của người lớn, thì trước tiên thái độ của mẹ cũng phải ra dáng người lớn chứ… không thể luôn nghĩ đến chuyện quỵt nợ được.
“Họ Kỷ tên Duệ kia!” Kỷ Lương trừng mắt nhìn tên nhóc đang đi lên tầng, cậu rõ ràng không hề định quay lại tiếp tục nói chuyện với cô: “Không cần biết anh có đồng ý hay không, bắt đầu từ ngày mai, anh qua nhà dì Đoàn ở!” Tức chết mất thôi, không cần phải nói lý lẽ với tên nhóc này làm gì, chỉ cần dùng sức mạnh cưỡng chế là xong.
Sau đó suốt cả đêm, Kỷ Duệ nhốt mình trong phòng không ra, Kỷ Lương thầm nghĩ, chắc tên nhóc kia đang giận dỗi. Tuy ngoài mặt cậu vẫn tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng chắc chắn cũng không thoải mái gì.
Quan hệ của tên nhóc đó với Hạ Vũ cũng không tốt lắm, cậu biết lần này cô phải đi cùng Hạ Vũ tới doanh trại huấn luyện, nên chắc chắn sẽ thấy không vui.
Kỷ Lương nghĩ vậy nên cả đêm cũng sang ồn ào gì với cậu, cô thầm nghĩ, dù sao sáng mai cũng sẽ đưa cậu sang bên nhà Đoàn Khanh Nhiên…
Sáng hôm sau, cô mới biết mình hoàn toàn sai.
Kỷ Lương nheo mắt nhìn tên nhóc đang mặc cả cây dằn di kia: “Kỷ tiên sinh, đề nghị anh nói ẹ biết, sự tình không phải như mẹ đang nghĩ đi.” Lúc sáng khi cô tỉnh dậy thì đã không thấy bóng dáng tên nhóc quỷ này đâu, cô nghĩ, có lẽ cậu đi học, nên cô đã tới Cục trước, không ngờ tên nhóc lẽ ra đang phải ở trường học, thì lại ngang nhiên đứng ở Cục cảnh sát.
Kỷ Duệ đứng nghiêm rồi cúi chào cô, nói: “Báo cáo sĩ quan cảnh sát, Kỷ Duệ có mặt!”
Bảo sao tối qua cậu lại im lặng như vậy, bảo sao cậu không nói gì cả. Thì ra cậu đã sớm tính toán chu toàn hết rồi.
“Ôi --- anh Kỷ, nhìn anh mặc bộ áo liền quần này, thật đúng là… cực kỳ nhân khuông cẩu dạng…”(*) Tần Dịch xum xoe vòng quanh cậu, mặt rất nịnh bợ.
(*) Nhân khuông cẩu dạng: bề ngoài nhìn thì đĩnh đạc, nghiêm túc, nhưng nội tâm đê tiện, hoặc tính tình yếu đuối.
Có điều… dùng sai từ.
Kỷ Duệ liếc nhìn cái người cao to mà hồn nhiên chưa biết mình đã dùng sai từ kia, giọng điệu cậu hơi nặng nề: “Nhóc Dịch à…”
“Anh nhỏ, có chuyện gì?”
“Em cảm thấy ngữ văn của anh không tốt cũng không phải lỗi của anh, vì anh học ngữ văn với thầy dạy số học.” Cậu dừng một chút rồi nói tiếp: “Giờ em mới phát hiện ra là em đã hiểu lầm thầy giáo dạy số học của anh. Cái IQ thấp đến nghịch thiên đó của anh, dù sau này cũng không cách nào cải thiện nổi rồi.”
Tần Dịch nghe cậu nói mà chẳng hiểu gì: “Anh nhỏ, anh học ngữ văn với cô giáo dạy ngữ văn mà.” Nhưng mà, cậu cũng hiểu được một thứ --- đó là ba chữ IQ thấp kia: “Đội trưởng Lương, anh nhỏ lại thừa cơ chửi xéo tôi.”
“Biến đi. Cậu mới là đồ nhân khuông cẩu dạng.” Kỷ Lương lườm cậu một cái, rồi tùm tên nhóc kia ra ngoài ban công. Cô cảm thấy hình như bọn họ thiếu một cuộc đối thoại cần thiết.
“Nhóc, con định làm gì thế?!”
“Đị trại hè sớm ạ.”
“…” Kỷ Lương trừng mắt lườm cậu: “Ai cho phép con?” Bên phía trường học thì sao? Sao không ai điện thoại cho cô, các thầy cô giáo bây giờ đều vô trách nhiệm như vậy à? Cô muốn khiếu nại!!!
“Anh”
“Anh cái con khỉ --- a?” Giọng nói này… Kỷ Lương quay đầu, nhìn thấy Hạ Vũ đang đi tới: “Anh… anh… anh…” Anh đến nửa ngày, cuối cùng cô quay sang tên nhóc kia nói: “Tên nhóc phản bội.” Hôm qua còn luôn miệng nói không thích này nọ, vậy mà hôm nay đã cấu kết với nhau.
Kỷ Duệ lườm cô một cái.
“Anh đã gọi điện thoại xin phép bên trường rồi.” Hạ Vũ bước tới: “Con sẽ đi theo chúng ta…”
“Ai là con anh!” Kỷ Lương nói.
“Ai là con chú!” Kỷ Duệ phản đối.
Hạ Vũ hơi nheo mắt, nhìn hai người một lớn một nhỏ trước mặt mình, khuôn mặt hơi giống nhau, ngay cả lúc tức giận cũng giống, đột nhiên, anh không khống chế được, liền phì cười.
Nụ cười này khiến cho hai mẹ con càng cảm thấy bất mãn, hai người đòng loạt nhíu đôi mắt đen láy lại, môi bĩu ra…
“Ha ha ---.” Hạ Vũ vừa mới dừng cười, nhìn thấy tình cảnh này không nhịn được, liền tiếp tục cười phá lên.
Kỷ Lương nhìn người đàn ông đang cười rất bất thường kia, cô muốn tỏ ra mình vô cùng bất mãn, nhưng lại chợt nhận ra… Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười thoải mái đến như thế.
Hạ Vũ như vậy, ấm áp hơn quá khứ, lại có chút cảm giác… gần gũi hơn.
“Hạ tiên sinh.” Kỷ Duệ nói: “Chẳng lẽ chú đi tới đây là muốn cười cho hai mẹ con cháu xem à?”
“Khụ!” Cảm thấy hành động của mình có chút thất lễ, Hạ Vũ hắng hắng giọng, giấu hết đi sự xấu hổ của mình, sau đó mới nói tiếp câu nói dang dở lúc trước: “Tóm lại, là anh đã xử lí tốt bên phía trường học rồi, mà…” Hai đôi mắt to đồng loạt hướng về anh: “Lần này tiểu Duệ đi theo chúng ta với thân phận người nhà.”
Anh không phủ nhận, quyết định này của anh có lẫn chút tình cảm cá nhân --- anh muốn mượn cơ hội này để ở cùng với hai mẹ con họ. Tên nhóc kia rất có thành kiến với anh --- hơn nữa, có lẽ Kỷ Lương cũng không biết những phiền phức mà cô có thể gặp phải, nếu để lại Kỷ Duệ ở đây một mình thì không ổn chút nào.
“Cũng tới giờ rồi, chúng ta nên xuất phát thôi!” Câu nói này của Hạ Vũ cũng thành công ngăn chặn lời kháng nghị của Kỷ Lương.
Sau khi nói xong, Hạ Vũ và Kỷ Duệ rất ăn ý, đồng loạt xoay người bỏ đi, cùng gạt sự phản đối của Kỷ Lương sang một bên.