Lần đầu tiên Kỷ Duệ nghe thấy câu nói này là khi cậu năm tuổi! Cậu cũng giống những đứa bạn không có cha khác, chạy đi hỏi mẹ, cha cậu ở đâu?!
“Cha con à, bị mẹ cưỡng bức, sau đó quăng rồi!”
Lúc ấy, Kỷ Tiểu Lương cũng vui tươi hớn hở như vậy trả lời cậu, đêm hôm đó, Kỷ Tiểu Lương ngồi một mình, uống rất nhiều rượu, say đến không biết trời đất gì nữa. Nhưng lại không có tình tiết giống phim truyền hình như là mượn rượu mà khóc một trận đã đời, cô thì ngay cả hốc mắt cũng chưa đỏ, chỉ cười cười, uống hết một chai, rồi lại một chai… Sau đêm đó, Kỷ Duệ không hề hỏi lại chuyện của cha mình nữa.
Cũng sau đêm đó, cách xưng hô của Kỷ Duệ với Kỷ Tiểu Lương cũng thay đổi theo. Từ gọi mẹ là chính, gọi Kỷ Tiểu Lương là phụ, biến thành gọi Kỷ Tiểu Lương là chính, gọi mẹ là phụ.
Nhưng mà, cậu không hỏi, không có nghĩa là người khác cũng sẽ không hỏi. Mỗi lần như vậy, Kỷ Tiểu Lương sẽ luôn nói ra đáp án kinh thế hãi tục, sau đó nhìn đối phương khiếp sợ, còn mình thì cười đến không kiềm chế được, lần nào cũng vậy! Chỉ có một lần ngoại lệ duy nhất, là khi mẹ của Manh Manh, người phụ nữ tên Đoàn Khanh Nhiên kia, rõ ràng là cùng một loại người với Kỷ Tiểu Lương, khi nghe xong câu trả lời này, lại không hề tỏ ra kinh hãi một chút nào, chỉ hỏi lại: “Thích không?”, và cũng chỉ có một lần kia, Kỷ Lương không cười, mà nhẹ nhàng kéo khóe miệng xuống, trả lời một câu: “Cả đời này, thích như vậy một lần là đủ rồi.”
“Anh Duệ, vừa rồi có nhìn thấy không! Vẻ mặt của cô nàng kia ấy……” Kỷ Lương ôm bụng. Cô cười đến đau cả bụng. Vừa rồi, câu trả lời của cô đã lập tức hạ gục đối phương, khiến cô ta bật nảy người lên kéo vội con gái trốn thoát khỏi hiện trường.
“Đi ăn cơm!” Kỷ Duệ trừng mắt lườm cô một cái: “Còn cười nữa, con sẽ cho mẹ ba ngày liên tiếp phải ăn cháo buổi sáng đấy!” Cậu không thích Kỷ Tiểu Lương cười như thế.
Uy hiếp hiệu quả! Kỷ Lương ngoan ngoãn ngậm miệng, một lát sau, lại không nhịn được nói: “Anh Duệ, xem ra anh ở trường rất được mọi người yêu thích nhỉ~” Cô kéo dài âm cuối, giọng điệu tràn đầy vẻ chế nhạo và nhiều chuyện: “Anh có nhận được thư tình không? Có bạn nhỏ nào tỏ tình với anh không? Nếu anh có bạn gái, nhất định phải dắt về giới thiệu với mẹ, đừng có lén lút! Mẹ anh là một người rất tân tiến, cởi mở.”
“…… Kỷ Tiểu Lương!”
“Ừ hử?” Không phải là có bạn gái thật đấy chứ?! Quả nhiên con trai lớn không thể giữ trong nhà mà!
“Con mới có bảy tuổi thôi!” Quen bạn gái?! Đùa cái quái gì thế.
“Không sao! Thanh mai trúc mã gì gì đó, bà xã nuôi từ nhỏ vân vân không phải là càng tốt hay sao? Nói mẹ nghe đi, anh thích dạng con gái thế nào?”
Khóe miệng Kỷ Duệ co rút, nhìn cái dáng vẻ nhiều chuyện của mẹ kia, cậu thuận miệng phun ra tên một ngôi sao nữ nổi tiếng! Đó là dạng người mà mẹ không thích nhất. Mỗi lần Kỷ Tiểu Lương nhìn thấy ngôi sao đó, đều chỉ đánh giá bằng bốn chữ.
“Anh Duệ, anh mà lại thích dạng người đó à?!” Kỷ Lương trừng mắt nhìn cậu, không tin được cậu lại có khẩu vị tầm thường như thế.
Kỷ Duệ nhíu nhíu đôi lông mày đẹp: “Kỷ Tiểu Lương, con hỏi mẹ. Mẹ cảm thấy ngực và đầu óc có liên quan gì đến nhau?”
Kỷ Lương không thèm nghĩ ngợi, lập tức trả lời: “Ngực to ngốc nghếch!” Đây là bốn từ đánh giá mà cô dành cho ngôi sao nữ kia. Cô tự hào vì bộ ngực bằng phẳng của mình. Ngực cô bằng phẳng, cô kiêu ngạo, cô tiết kiệm vải cho quốc gia.
“Kỷ Tiểu Lương, con nói mẹ nghe này……” Kỷ Duệ quyết định phải phổ cập chính xác cho mẹ biết, cái gì gọi là “giá trị quan” của đàn ông: “Mẹ đừng tưởng rằng ngực mẹ nhỏ mà nghĩ là mình có não, cũng đừng cho rằng ngốc nghếch thì nhất định ngực sẽ to. Đối với đàn ông mà nói, thì đầu óc và bộ ngực chẳng có một xu quan hệ nào cả! Cho nên là, Kỷ Tiểu Lương à……” Cậu dừng một chút, ánh mắt khẽ đảo qua bộ ngực bằng phẳng của cô: “Mẹ thật là đáng thương!”
“…… Nhỏ thì đã không nuôi được con lớn thế này!” Độ dầy da mặt của Kỷ Tiểu Lương, người bình thường không thể so sánh được: “Nhỏ xinh, đáng yêu, biết không hả? Đầy đặn vừa tay, cảm xúc lại mềm mại chân thật. Muốn hưởng thụ cảm giác này không phải dễ đâu!”
Đã không xấu hổ lại còn vênh váo hơn. Trình độ vô liêm sỉ của Kỷ Lương đã làm Kỷ Duệ phải thán phục, vừa định phỉ nhổ cô, thì tay cầm thìa bỗng dừng lại một chút: “Kỷ Tiểu Lương, có phải mẹ lại chọc phải thứ gì ‘không sạch sẽ’ ở đâu rồi không?”
“Hả?” Kỷ Lương nhìn cậu: “Ôi anh Duệ, anh ngày càng thần thông quảng đại!” Cô còn chưa nói gì hết mà: “Anh Duệ, mẹ kể anh nghe……”
Kỷ Lương kể lại chuyện hôm nay cho Kỷ Duệ nghe. Ở những nhà khác, truyện gối đầu giường không phải là cổ tích thì là thần thoại, nhưng cậu là con của Kỷ Tiểu Lương, đương nhiên sẽ có sự đãi ngộ đặc biệt khác. Chuyện kể trước khi đi ngủ của cậu, không phải là chuyện tình cảm vợ chồng bão tố của Kỷ Lương, mà là những sự kiện sát thủ liên hoàn. Những năm gần đây, Kỷ Lương rất hay kể những chuyện đánh án ly kỳ trong công việc cho Kỷ Duệ nghe. Kỷ Duệ cũng thường xuyên có thể vạch ra điểm quan trọng, nút thắt giúp Kỷ Lương phá án.
“Anh Duệ, anh nghĩ trên thế giới này có quỷ thật không?”
“Có ạ —” Kỷ Duệ nhìn cô một cái rồi nói: “Ngay trước mặt con là một quỷ đang vội vàng đi đầu thai đây.” Cậu cau mày nhìn nồi cơm đã trống không: “Kỷ Tiểu Lương, con đã dặn mẹ bao nhiêu lần rồi, mẹ đừng có ăn ngấu ăn nghiến như thế, dạ dày của mẹ không tốt đâu!” Vừa nói xong, cậu lại ngẩng đầu nhìn quanh một chút.
Kỷ Lương thấy cậu khác thường: “Anh Duệ, không phải là……”
“Vâng!” Kỷ Duệ gật đầu. Kỷ Duệ là đứa bé bị sinh non, lúc cô trở dạ, ngay cả bác sĩ cũng cho rằng cậu bé không sống được, phải ở lại trong phòng vô khuẩn gần nửa năm, cậu bé mới được về bên mẹ. Có lẽ vì vậy, mà cảm giác của Kỷ Duệ từ nhỏ đã đặc biệt nhạy bén, nhất là những lúc có kẻ có ý đồ xấu, hoặc cảm nhận được sự nguy hiểm đến gần. Như lúc vừa rồi, khi cậu và Kỷ Tiểu Lương đang ăn cơm, cậu đã cảm thấy một luồng khí ác ý lao về phía họ, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng cậu vẫn cảm nhận được, nên cậu mới hỏi Kỷ Lương như vậy.
Cái cụm từ ‘không sạch sẽ’ mà cậu nói đó, không phải là ma quỷ linh tinh, mà là những chuyện có uy hiếp tới sự an toàn của Kỷ Lương.
Kỷ Lương đã từng ca ngợi: “Anh Duệ, anh là bùa bình an của mẹ, là chiếc áo bông nhỏ của mẹ. Có anh làm bạn, mẹ luôn an toàn, không đau đớn. Anh Duệ nhà họ Kỷ, khiến mẹ dùng cũng yên tâm, ngủ cũng thư thái……” Sau đó, nhận ngay được ánh mắt xem thường của Kỷ Duệ, cuối cùng là phải ăn sáng bằng cháo suốt ba ngày liên tiếp. Ai bảo cái miệng bỉ ổi kia của cô lại đi ca ngợi cậu chủ nhỏ nhà họ Kỷ bằng câu quảng cáo băng vệ sinh thế!
Kỷ Lương nhìn quanh một chút, trước giờ cô vẫn luôn hoàn toàn tin tưởng vào linh cảm của Kỷ Duệ.
“Ôi — Tiểu Lương Lương —-” một giọng nói tràn ngập vui mừng vang lên phía sau Kỷ Lương.
Kỷ Lương nổi hết da gà, giọng nói này là: “Anh Duệ, anh cảm nhận thật chính xác!” Quả nhiên là ác linh đột kích: “Ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta đi ngay!”
Kỷ Duệ tiếp tục chậm rãi ăn cơm, vốn là một miếng cơm nhai hai mươi lần rồi nuốt, giờ thì cậu nhấm nháp tới ba mươi lần, mới chậm chậm nuốt xuống, ăn một miếng, lại uống một ngụm canh, nhìn vẻ mặt Kỷ Lương như đang muốn trực tiếp nhồi thức ăn vào miệng cậu như nhồi vịt để đút cho cậu ăn no.
“Tiểu Lương Lương, người ta nhớ em muốn chết.”
Người vừa đến họ Thi, tên là Thanh Trạch, giới tính: nam, sở thích: đàn ông! Có biệt hiệu là Thi công tử. Chỉ cần ở trong vương quốc của những người Gay, thì không ai không biết, không ai không hiểu biệt hiệu này.
Nghe nói Thi công tử đứng đầu kỳ thi tốt nghiệp của trường Luật, được tuyển dụng trực tiếp vào Cục An Ninh quốc gia, năng lực rõ như ban ngày. Ở thời điểm đó, mọi người đều cho rằng, chỉ cần không có sai sót gì, thì Thi công tử có thể sẽ trở thành Cục trưởng Cục An Ninh trẻ nhất từ trước tới giờ. Nhưng mà……
Trời bỗng nổi bão, mầm cây đang nảy nở giữa đường bỗng gặp hạn, một con người vốn bước trên con đường trải gấm thênh thang rộng mở, lại đột ngột rẽ sang thế giới của những tên gay mục nát, cuối cùng là rời khỏi cục An Ninh, quay về cuộc sống ăn chơi trác táng, trực tiếp đánh đổ hết những kỳ vọng của mọi người.
Kỷ Lương nhìn người đàn ông ăn mặc thời trang, sang trọng trước mặt — thật ra, cô mới là đàn ông ấy, đúng không, đúng không?!