Hôm nay là một ngày cuối tuần thảnh thơi hiếm có, tất nhiên chỉ tính đến trước cuộc điện thoại của mẹ Viêm Lương.
Lúc Viêm Lương tỉnh dậy ở nhà Tưởng Úc Nam, mặt trời đã lên cao. Tuy vận động cả đêm nhưng được dịp được ngủ nướng, cô vươn vai thức giấc, tinh thần sảng khoái, trong lòng cảm thấy một sự thỏa mãn chưa từng có.
Một bên giường trống không, quần áo tối qua ném đầy dưới đất không còn nữa, chắc có người đã dọn dẹp phòng ngủ. Viêm Lương cuộn chăn xuống giường, mở tủ quần áo, rút ra một chiếc sơ mi nam mặc tạm rồi đi dép lê ra khỏi phòng.
Vừa tới phòng khách, cô liền nhìn thấy Tưởng Úc Nam đang ở trong phòng bếp phía đối diện. Anh quay lưng về phía cô, bận rộn làm gì đó. Viêm Lương tiến lại gần mới phát hiện Tưởng Úc Nam đang chuẩn bị đồ ăn, bên cạnh anh là nồi canh bốc khói nghi ngút. Một tay anh cầm muôi múc canh, một tay kẹp điếu thuốc lá, bộ dạng trông rất thú vị.
Viêm Lương nảy ra ý nghịch ngợm, cô bỏ dép lê, rón rén tiến lại gần Tưởng Úc Nam. Khi cô đến sau lưng anh, anh vẫn chưa phát hiện ra. Cô giơ tay định hù dọa nhưng khi tay cô gần chạm vào thắt lưng anh, anh đột nhiên quay đầu, đối mặt với cô ở cự ly gần.
Gương mặt Tưởng Úc Nam đầy vẻ cảnh giác. Sau khi nhìn rõ Viêm Lương, ánh mắt anh mới trở nên dịu dàng. Hai cánh tay Viêm Lương khẽ run trong không trung, nhưng trong giây lát, Tưởng Úc Nam kéo cô đến trước ngực anh.
“Anh nấu món gì vậy?”.
“Mỳ ống”.
Viêm Lương nhớ lần trước anh cũng xào mỳ ống cho cô ăn. Cô nghi hoặc chọc chọc ngón tay vào ngực anh. “Không phải anh chỉ biết nấu mỗi món mỳ ống đấy chứ?”.
Tưởng Úc Nam túm đầu ngón tay cô. “Đừng xem thường anh như vậy!”. Vừa nói anh vừa hắt cằm về phía bàn ăn ở đằng sau.
Viêm Lương quay đầu nhìn. Vừa rồi cô chỉ nghĩ tới chuyện trêu đùa anh nên không để ý đến chiếc bàn ăn. Trên bàn bày một đĩa salad, thịt hun khói, khoai tây rán vàng, trứng rán và xúc xích nóng hổi… Viêm Lương vẫn chưa hết ngỡ ngàng, Tưởng Úc Nam nhếch mép. “Anh là người đàn ông lý tưởng của thời đại mới, kiếm tiền giỏi, nấu ăn cừ, trên giường cũng rất tuyệt”.
Viêm Lương không phản bác, bởi đối diện với một bàn đầy thức ăn, bụng cô đã bắt đầu sôi ùng ục. Về chuyện khả năng bếp núc của anh có đúng là tốt hơn kỹ thuật chăn gối hay không, cô không có thì giờ nghiên cứu. Tưởng Úc Nam vừa nói xong, Viêm Lương đã lao đến bàn ăn. “Em không làm phiền anh nữa, em nếm thử trước đây!”.
Đáng tiếc chưa kịp động đũa, Viêm Lương đã bị Tưởng Úc Nam kéo lại. “Hình như em quên điều gì thì phải…”.
“Gì cơ?”.
“Nụ hôn buổi sáng”.
Nói xong, anh lập tức cúi đầu nhưng Viêm Lương bịt miệng, lùi lại. “Em vẫn chưa đánh răng”.
“Anh không bận tâm”.
Tưởng Úc Nam dùng hành động để chứng minh lời nói của mình. Anh kéo từng ngón tay trên môi Viêm Lương, động tác thong thả, ung dung trong khi ánh mắt rất nóng bỏng.
Thấy mình lại sắp bị đánh bại, Viêm Lương càng cúi thấp. Cô tựa vào vai anh, sống chết cũng không ngẩng lên. “Không được, không được! Em phải đi đánh răng, rửa mặt…”.
Đáp lại cô là tiếng tắt bếp ga. Sau đó, Viêm Lương cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng.
Tưởng Úc Nam bế thốc cô lên, để hai đùi cô kẹp chặt thắt lưng anh. Tư thế như con gấu túi làm Viêm Lương trừng mắt nhìn Tưởng Úc Nam.
Đối diện với ánh mắt hung dữ của cô, Tưởng Úc Nam vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Anh một tay ôm lưng Viêm Lương, tay kia kéo tay cô vòng qua cổ anh, để cô khỏi rơi xuống.
“Tối qua vận động lâu như vậy, anh cũng cần tắm rửa, chúng ta cùng làm đi!”.
“Em…”.
“Phản kháng vô hiệu”.
Nhưng… có người nào đánh răng trong hoàn cảnh như cô bây giờ? Viêm Lương đứng đánh răng trước bồn rửa mặt. Tưởng Úc Nam ôm cô từ phía sau, ngắm cô qua gương. Miệng cô đầy bọt kem đánh răng, trông rất khôi hài, đâu có gì hay ho mà anh nhìn chăm chú nhỉ?
Viêm Lương quay đầu trừng mắt với Tưởng Úc Nam. Anh cúi xuống định hôn làm cô buộc phải quay lại, tập trung đánh răng.
Việc đánh răng, rửa mặt kết thúc trong sự giám sát kỳ quái, Viêm Lương có cảm giác như được giải thoát. Cô quay người đẩy Tưởng Úc Nam. “Em xong rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!”.
Tưởng Úc Nam không trả lời, anh ôm eo Viêm Lương, bế cô ngồi lên bệ rửa mặt.
Chân vừa rời khỏi mặt đất, Viêm Lương liền chống hai tay lên vai anh, không cho anh áp sát. “Anh làm gì vậy?”.
“Tối qua vẫn chưa đã”.
Tưởng Úc Nam nói thẳng, không hề tỏ ra xấu hổ. Viêm Lương chỉ tay vào mũi anh, chuẩn bị lên tiếng phê bình: “Anh…”.
Nhưng mới thốt ra được một từ đã bị anh bịt miệng bằng một nụ hôn. Đến khi Tưởng Úc Nam hài lòng rời khỏi môi cô, cô thở hổn hển, nói: “Anh đừng có…”.
Lại bị anh hôn.
Sau hai, ba lượt như vậy, toàn thân Viêm Lương mềm nhũn. Cô nghĩ thầm, thôi thì để mặc anh muốn làm gì thì làm vậy.
Có lẽ tiêu hao thời gian nhàn rỗi trong nụ hôn không có điểm dừng cũng là sự lựa chọn không tồi. Viêm Lương đưa tay ôm cổ Tưởng Úc Nam, định hôn lại anh. Nhưng anh đã rời khỏi bờ môi cô, lướt xuống dưới.
Bởi nụ hôn không được đáp ứng, theo phản xạ, Viêm Lương nhắm mắt, liếm môi. Tưởng Úc Nam không để cô đợi lâu. Khi anh ngậm nụ hoa trên ngực cô, Viêm Lương nhanh chóng cảm thấy một cơn tê dại lan khắp cơ thể, khiến cô bất giác ngồi thẳng người. Tưởng Úc Nam ôm lưng cô, kéo lại gần, không để cô cách xa dù chỉ một centimét. Anh lại ngẩng đầu hôn lên môi cô, đầu gối tách hai đùi cô. Đây là động tác báo hiệu người thợ săn bắt đầu thưởng thức mùi vị thơm ngon của con mồi… Nhưng đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại chói tai vang lên.
Viêm Lương và Tưởng Úc Nam, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, phân vân không biết nên tiếp tục hay dừng lại.
Cuối cùng, Viêm Lương lắc đầu, đẩy người Tưởng Úc Nam rồi nhảy xuống đất.
Cô vội vàng kéo áo sơ mi. “Em… em đi nghe điện thoại”. Nói xong, cô lập tức chạy ra ngoài.
Tưởng Úc Nam vô thức giơ tay tóm lấy Viêm Lương nhưng chỉ chạm vào vạt áo cô rồi lại để tuột mất. Anh đứng yên một chỗ, nhìn cánh cửa phòng tắm mở toang, ánh mắt sẫm lại không biết do dục vọng dâng trào hay vì trầm tĩnh, lạnh lùng.
Viêm Lương chạy về phòng ngủ lấy túi xách trên giá treo quần áo, lục tìm điện thoại và bắt máy. Thế nhưng cơ thể cô vẫn chìm trong khoái cảm, linh hồn còn ở trong phòng tắm. Đầu máy bên kia, bà Viêm gọi: “Viêm Lương, Viêm Lương, cô đang nghe đấy chứ?” thì cô mới bừng tỉnh.
“Con đang nghe đây ạ, mẹ nói đi!”. Cô vội trả lời.
“Cô làm gì mà để tôi gọi mấy lần mới trả lời?”. Bà Viêm tỏ ra bực dọc. “Trưa hôm nay về nhà ăn cơm”.
“Con không về”.
Bà Viêm dường như sớm biết con gái sẽ từ chối, lập tức lên giọng dạy bảo: “Cô sống ở ngoài gần nửa năm tôi đều không can thiệp. Tôi để cô tự do thích làm gì thì làm, nhưng lần này cô phải nghe lời tôi. Bố cô nằm viện cô cũng không đi thăm. Hôm nay ông ấy ra viện, cô về nhà ăn cơm đi! Ăn một bữa cơm có mất của cô cái gì đâu!”.
Viêm Lương bất giác ngẩng đầu, đưa mắt về phía phòng tắm. Tưởng Úc Nam vẫn chưa ra khỏi đó, không biết do anh bị mất hứng hay có tâm tình gì khác. Viêm Lương không muốn dài dòng với mẹ. “Ăn cơm xong con sẽ đi ngay”.
“Tùy cô”.
Viêm Lương thở dài, cúp điện thoại.
Cô đứng dậy, đi về phía phòng tắm, không ngờ đụng phải Tưởng Úc Nam khi anh bước ra ngoài. Lúc này, Tưởng Úc Nam như được bao bọc bởi một lớp băng, hoàn toàn khác vẻ nhiệt tình trước đó. Bộ dạng của anh khiến Viêm Lương có cảm giác vô cùng xa lạ.
Cũng phải, cho đến bây giờ, cô và anh chỉ có quan hệ xác thịt, cô thậm chí không biết nhiều về người đàn ông này.
“Em phải về nhà một chuyến”. Giọng nói của Viêm Lương bất giác trở nên xa cách. “Quần áo của em đâu rồi?”.
Tưởng Úc Nam không lên tiếng, ánh mắt anh dừng trên mặt cô vài giây, sau đó anh đi tới cửa ra vào, nhấc điện thoại treo tường. Viêm Lương ngồi bên giường nghe anh nói chuyện điện thoại, hình như anh bảo tiệm giặt ủi mang đồ tới nhà anh.
Tưởng Úc Nam nhanh chóng cúp điện thoại, quay về bên Viêm Lương. Viêm Lương đứng dậy, cô nghĩ cô nên nói điều gì đó, chẳng hạn như câu an ủi khi khiến anh mất hứng giữa chừng, hoặc thể hiện thái độ tiếc nuối khi cô không thể ở lại thưởng thức bữa sáng thịnh soạn mà anh đã mất công chuẩn bị… Nhưng Tưởng Úc Nam đã mở miệng trước: “Đưa chìa khóa nhà em cho anh”.
Viêm Lương ngẩn người. “Gì cơ?”.
“Chắc em không rảnh để dọn đồ, anh sẽ gọi người chuyển giúp em. Tối nay em về thẳng đây là được”.
Lời nói của anh đơn giản nhưng cũng rất thẳng thắn, làm đối phương khó có thể từ chối. Viêm Lương cũng không định cự tuyệt, vì vậy khi Tưởng Úc Nam lục túi xách của cô tìm chìa khóa, cô chỉ im lặng, coi như đồng ý.
Dì Lương há hốc miệng khi bắt gặp bộ dạng của Viêm Lương lúc cô về đến nhà. Nhị tiểu thư của Từ gia lần nào về nhà cũng mặt nặng mày nhẹ, không chút vui vẻ. Lần này cô mang theo nụ cười nhàn nhạt và gương mặt thanh thản. Dì Lương thấy vô cùng khó hiểu nhưng không dám hỏi gì. Trong khi đó, Viêm Lương vô cùng kinh ngạc khi thấy Từ Tử Thanh và Châu Trình cùng về nhà ăn cơm.
Cô bất giác nhìn Châu Trình bằng ánh mắt dò hỏi. “Hai người…”. Ngập ngừng một lúc, cô mới thốt ra lời: “Hai người hòa giải rồi à? Bây giờ là bạn bè bình thường hay mối quan hệ tiến thêm một bước?”.
Dường như những lời này không thể biểu đạt chính xác mối quan hệ lộn xộn của Từ Tử Thanh và Châu Trình. Châu Trình chỉ cười cười, dường như anh cũng không biết giải thích thế nào.
Cứ như vậy, tất cả mọi người mang theo nghi vấn vào bữa trưa.
Từ Tấn Phu ngồi sẵn ở bàn ăn, vẻ mặt không tốt lắm, ông tỏ thái độ quan tâm và dịu dàng hiếm có với Viêm Lương. Thấy Viêm Lương liên tục xem đồng hồ, ông lên tiếng giải thích: “Đợi thêm lát nữa, còn một vị khách chưa tới”.
Viêm Lương ngẩng đầu nhìn Từ Tấn Phu, ánh mắt ẩn giấu cảm giác khó hiểu. Từ Tử Thanh và Châu Trình ở phía đối diện cũng rất ngạc nhiên khi nghe từ “khách mời”.
Lâu rồi Viêm Lương mới được bố đối xử bằng thái độ ôn hòa, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, may mà Từ Tử Thanh nhanh nhẹn hỏi: “Bố, bố mời ai đến nhà mình ăn cơm thế?”.
Từ Tử Thanh vừa hỏi xong, Từ Tấn Phu còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đã vọng đến tiếng bước chân. Tiếp đó là một câu xin lỗi đầy vẻ khách sáo: “Tôi xin lỗi đã đến muộn!”.
Viêm Lương như bị ai đó đập mạnh vào đầu. Sững sờ mất ba giây mới có phản ứng, cô đảo mắt một vòng, bắt gặp nụ cười kín đáo của bà Viêm, ánh mắt hòa nhã, hiền từ của Từ Tấn Phu, tất nhiên không thể thiếu vẻ kinh ngạc của Từ Tử Thanh. Sau đó cô mới quay lại nơi vừa phát ra tiếng nói.
Lộ Chinh đi theo dì Lương tới bàn ăn. Anh gật đầu chào hỏi mọi người.