Lộ Chinh không khách sáo, anh gật đầu với bà Viêm rồi ngồi xuống cạnh Viêm Lương một cách tự nhiên, sau đó, quay sang mỉm cười với cô. Trái ngược với Lộ Chinh, sắc mặt Viêm Lương hầm hầm khó coi.
Từ Tấn Phu lên tiếng: “Ăn cơm thôi!”. Sau đó, ông ta quay sang Lộ Chinh, nói: “Đều là các món ăn thường ngày, không biết có hợp khẩu vị của cậu không?”.
Lộ Chinh vẫn giữ nụ cười lịch sự trên môi. “Cháu không phải người kén ăn đâu ạ!”.
Trong bữa ăn, Lộ công tử cư xử đúng mực, không quá vồn vã cũng không quá xa cách, khiến bầu không khí cũng vui vẻ, dễ chịu. Viêm Lương cố nhẫn nhịn, cầm đũa ăn vài miếng nhưng thái độ tương đối miễn cưỡng.
Bà Viêm mấy lần nháy mắt ra hiệu nhưng Viêm Lương đều lờ đi. Cuối cùng, bà huých cùi chỏ, nói nhỏ vào tai Viêm Lương: “Trong tất cả những người ở đây, cô tiếp xúc với Lộ Chinh nhiều nhất. Sao bây giờ cô chẳng nói câu nào với cậu ta?”.
Viêm Lương ngẩng đầu nhìn mẹ. Ngẫm nghĩ vài giây, cô quyết định im lặng. Cô gắp một miếng thịt, bỏ vào bát của bà rồi mấp máy môi: “Mẹ ăn nhiều một chút ạ!”.
Trước thái độ của con gái, bà Viêm cũng chẳng biết phải làm sao. Viêm Lương lại cúi đầu ăn, cố gắng biến thành người vô hình.
Đúng lúc này, giọng nói của Từ Tấn Phu vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của Viêm Lương: “Lộ Chinh, hóa ra cậu cũng thích món cá om giấm Tây Hồ. Đây là món ăn Viêm Lương nhà chúng tôi thích nhất”.
Lộ Chinh đang định gắp miếng cá om giấm Tây Hồ thì Từ Tấn Phu tinh ý nhìn thấy, nghe ông nói vậy, anh liền thu đũa về. “Vâng…”.
Lộ Chinh chưa nói hết câu đã bị Viêm Lương cắt ngang. Cô đập mạnh đũa xuống bàn ăn. Tiếng động lớn làm kinh động những người ngồi quanh bàn. Tất cả dồn ánh mắt về phía Viêm Lương. Cô đứng dậy, nói: “Con ăn no rồi ạ!”. Nói xong, cô rời bàn ăn, đi thẳng lên cầu thang.
Ở đằng sau, Từ Tấn Phu quát lớn: “Viêm Lương!”.
Viêm Lương không đứng lại, thậm chí cô còn đi nhanh hơn. Về phòng mình, cô đóng cửa cái “rầm” rồi thả mình xuống sofa, túm chặt chiếc gối ôm để trút bực tức.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Viêm Lương cảm thấy hối hận. Cô không nên mất lịch sự như vậy, không nên trực tiếp bày tỏ thái độ. Về điểm này, Viêm Lương tự nhận mình còn thua kém Từ Tử Thanh. Lúc nào cô cũng là người tùy tiện, lỗ mãng, không biết kiềm chế tâm trạng.
Viêm Lương đang tựa đầu vào thành sofa tự kiểm điểm bản thân thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Cô lập tức ngồi thẳng người.
Người đi vào là Từ Tử Thanh.
Viêm Lương lại tựa vào sofa. Từ Tử Thanh tìm cô, quanh đi quẩn lại cũng chỉ vì mấy việc, cô đã quen từ lâu.
Quả nhiên Từ Tử Thanh ngồi xuống chiếc sofa đơn ở bên cạnh, lên tiếng: “Cô từng nói, tôi rất biết cách điểu khiển đàn ông, nhưng hôm nay tôi mới phát hiện tôi còn kém xa cô”.
“Quá khen!”.
Từ Tử Thanh im lặng.
Đợi mãi không thấy Từ Tử Thanh nói những lời châm chọc như mọi khi, Viêm Lương cảm thấy không quen. Cô nói: “Chị lên đây không phải chỉ để khen tôi câu này đấy chứ?”.
“Tôi nói với bố là lên gác khuyên nhủ cô”.
Viêm Lương liền cười nhạt. “Tôi cũng có thể đoán ra”.
Có lẽ trên thế giới này, không ai hiểu Từ Tử Thanh hơn cô. Viêm Lương định kiếm cớ đuổi Từ Tử Thanh thì cô ta nói: “Tôi nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc Tưởng Úc Nam và Lộ Chinh nhìn trúng cô ở điểm gì?”.
Viêm Lương ngẩn người. Cô cũng ra vẻ suy tư rồi cất giọng vẻ ngờ vực: “Giống như tôi nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao Châu Trình luôn một lòng với chị”.
“Châu Trình?”. Nhắc đến Châu Trình, Từ Tử Thanh lại có cớ để vênh váo, tự đắc. “Anh ấy…”.
Nhưng cô ta chưa nói hết câu đã bị Viêm Lương cắt ngang: “Bây giờ chị còn thời gian rảnh rỗi bàn chuyện đàn ông với tôi sao? Tôi thấy chị nên dồn tinh lực vào “vũng lầy” Secret thì hơn”.
Viêm Lương biết, Secret chính là tử huyệt của Từ Tử Thanh. Quả nhiên, cô vừa dứt lời, Từ Tử Thanh liền thay đổi sắc mặt. Chứng kiến bộ dạng khó coi của Từ Tử Thanh, Viêm Lương nghĩ cuộc trò chuyện vô vị sẽ kết thúc.
Viêm Lương chờ đợi Từ Tử Thanh đứng dậy, rời khỏi phòng, nhưng có vẻ cô ta không hề có ý rời đi, mà thong thả tựa vào thành ghế. “Tôi sẽ có cách, không cần cô bận tâm”.
Lúc này, sắc mặt của Từ Tử Thanh lóe lên một tia hy vọng, vẻ cấp thiết và âu lo, cũng có ẩn ý sâu xa như thể cô ta đã tính được nước cờ tiếp theo.
Viêm Lương không rảnh rỗi để nghiên cứu ẩn ý đằng sau biểu hiện phức tạp của Từ Tử Thanh. Cô thực sự muốn đuổi cô ta ra ngoài ngay lập tức.
Nhưng Từ Tử Thanh lại chuyển chủ đề: “Cô hãy tự lo cho mình đi! Mẹ cô biết không thể kỳ vọng vào cô nên muốn tìm người mua tốt rồi bán quách cô đi…”.
Đúng lúc này, ngoài cửa vọng vào tiếng động lớn. Từ Tử Thanh im bặt. Viêm Lương cất cao giọng: “Ai đấy?”.
Cửa phòng từ từ mở ra. Đập vào mắt Viêm Lương đầu tiên là cánh tay đàn ông đang đẩy cửa. Áo sơ mi kiểu Pháp cắt may tinh tế trông rất quen, cuối cùng thì cô cũng đoán được người ở ngoài cửa là ai.
Quả nhiên là Lộ Chinh.
“Xin lỗi đã làm phiền hai cô!”.
Dáng vẻ của Lộ Chinh vẫn ung dung, từ tốn. Người đàn ông như anh dù có hành vi nghe trộm thì người khác cũng khó lòng nổi giận. Hơn nữa, anh còn là nhân vật không thể đắc tội. Từ Tử Thanh mỉm cười: “Sao Lộ tiên sinh lại lên trên này?”.
“Tôi mang ít hoa quả cho hai cô”.
Không đợi Viêm Lương mời, Lộ Chinh đặt khay hoa quả xuống bàn nước rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Viêm Lương thể hiện sự khó chịu ra mặt, trong khi Lộ Chinh lại điềm nhiên như không. Anh trịnh trọng nói: “Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện riêng”.
Viêm Lương còn chưa kịp phản ứng. Từ Tử Thanh đã đứng dậy, cất giọng đầy vẻ khách sáo: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước”.
Đi đến cửa, Từ Tử Thanh không quên lấy tư cách là chị gái, lên tiếng nhắc nhở: “Viêm Lương, dù thế nào Lộ tiên sinh cũng là khách, em đừng tùy tiện quá!”.
Viêm Lương coi như không nghe thấy.
Cánh cửa đóng lại. Trong phòng chỉ còn lại hai người, không ai lên tiếng, cho đến khi Lộ Chinh cầm dĩa lấy một miếng táo, đưa đến trước mặt Viêm Lương.
Viêm Lương nhìn miếng táo rồi lại nhìn anh, ánh mắt bộc lộ rõ sự kháng cự. “Anh nghe được đến đâu?”.
“Không nhiều”. Thấy Viêm Lương không có phản ứng gì, Lộ Chinh đưa miếng táo vào miệng anh, vừa nhai vừa nói: “… nhưng cũng không ít”.
“Đường đường là Lộ đại thiếu gia, sao lại có thể giở chiêu nghe lén?”.
“Nếu tôi muốn, liệu tôi có để các cô dễ dàng phát hiện?”.
Viêm Lương á khẩu, đành im lặng nghe anh nói tiếp: “Tôi ở ngoài cửa nghe thấy giọng của cô, đoán cô không muốn nói chuyện với cô ta nên mới đi vào, để cô ta biết ý rời khỏi phòng, coi như tôi giúp cô còn gì?”.
Viêm Lương không bận tâm lời giải thích của Lộ Chinh là thật hay giả. Trầm tư một lát, cô đột ngột lên tiếng: “Nếu có ý định giúp tôi, mong anh hãy vạch rõ ranh giới với gia đình tôi”.
Có lẽ Lộ Chinh chưa từng gặp người nào cầu xin anh bằng thái độ cứng rắn như vậy, anh tủm tỉm cười. “Lý do?”.
“Tránh xa Từ gia tức là tránh xa phiền phức”.
Trái ngược với tâm trạng căng thẳng của Viêm Lương, Lộ Chinh tỏ ra rất thoải mái, anh lại ăn một miếng dưa vàng rồi mới thong thả nói: “Tốt quá, sở trường của tôi là giải quyết phiền phức”.
“Không phải anh thích tôi đấy chứ?”. Viêm Lương cau mày, hỏi thẳng.
Bộ dạng của cô chọc cười Lộ Chinh. “Xem ra cô và chị gái cô cùng có một nghi vấn?”.
Viêm Lương càng nhíu chặt mày.
Lộ Chinh nói như vậy chứng tỏ anh đã nghe thấy câu nói của Từ Tử Thanh: “Tôi nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc Tưởng Úc Nam và Lộ Chinh nhìn trúng cô ở điểm gì?”. Cô bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ, không biết người đàn ông này nghe được đến đâu.
Thấy Viêm Lương lặng thinh, Lộ Chinh cất giọng trầm trầm: “Chắc cô không biết, thật ra bố tôi cũng có con riêng”.
“Anh nói với tôi chuyện này làm gì?”.
“Đừng có hấp tấp như vậy, cô nghe tôi nói xong đã!”.
“Tuy bố tôi rất lợi hại nhưng mẹ tôi còn ghê gớm hơn. Chỉ cần người em trai cùng cha khác mẹ của tôi đặt chân về nước, cậu ta sẽ không nhận được một đồng nào từ tài sản của bố tôi. Vì vậy cậu ta chỉ còn cách ngoan ngoãn trốn ở nước ngoài, không thể quấy nhiễu thế giới thanh tịnh của tôi”.
Đoán Lộ Chinh đã nói hết, Viêm Lương liền lên tiếng: “Không phải anh cảm thấy thương hại tôi, muốn làm Chúa cứu thế của tôi đấy chứ?”.
Câu nói này của Viêm Lương không khiến Lộ Chinh tức giận, nụ cười trên môi anh càng ôn hòa. “Đây chỉ là một trong những nguyên nhân khiến tôi có hứng thú với cô. Lý do quan trọng hơn…”.
Anh đột nhiên dừng lại, nhìn Viêm Lương chăm chú. Viêm Lương cảm thấy rất sốt ruột nhưng vẫn giả vờ không có hứng thú lắng nghe. Cuối cùng Lộ Chinh từ tốn nói: “Tôi vô cùng hiếu kỳ, không hiểu người phụ nữ như thế nào mới được Tưởng Úc Nam coi trọng như vậy?”.
Đáp án này… Viêm Lương không biết nên vui hay nên buồn. Tâm tư có rối bời nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên. “Chẳng lẽ Lộ Tổng cũng muốn so tài cao thấp với Tưởng Tổng về phương diện tranh giành phụ nữ?”.
Lộ Chinh không tán thành cũng không phủ nhận, nói: “Có lẽ cô không rõ, ba từ “Tưởng Úc Nam” có ý nghĩa như thế nào. Bố tôi từng nhận xét, Tưởng Úc Nam là nhà quản lý xuất sắc nhất Trung Quốc trong hai mươi năm trở lại đây. Cô nên biết bố tôi từng mời Tưởng Úc Nam về làm CEO của Minh Đình với mức lương rất cao. Mức lương đó cộng với số cổ phần của Minh Đình thì gấp ba lần con số bố cô đưa ra, vậy mà Tưởng Úc Nam kiên quyết từ chối. Chúng tôi còn tưởng lần này anh ta sẽ mở công ty riêng, ai ngờ anh ta lại nhảy sang Từ thị”.
Người thuộc hạng “con cháu ông trời” như Lộ Chinh lại đề cao một người làm công ăn lương như thần thánh, Viêm Lương cười, nói: “Nếu Lộ Tổng muốn bày tỏ sự khâm phục với Tưởng Úc Nam, tôi có thể giúp anh chuyển lời đến anh ấy”.
Lộ Chinh cũng mỉm cười nhưng lập tức cất giọng nghiêm túc: “Tưởng Úc Nam đồng ý tiếp quản Từ thị, rõ ràng là có ý đồ khác”.
Vừa nói Lộ Chinh vừa mơ hồ liếc qua Viêm Lương. Không khó để nhận ra “ý đồ khác” mà anh ta ám chỉ chính là cô.
Viêm Lương không thích ánh mắt đánh giá phụ nữ như đồ vật của Lộ Chinh. Cô vô thức né tránh. “Có lẽ Tưởng Úc Nam cảm thấy tiếp quản công ty đang trên đà xuống dốc như Từ thị thì có tính thử thách hơn”.
Lộ Chinh không còn hứng thú tiếp tục giải thích, anh nửa đùa nửa thật kết thúc chủ đề này: “Một người phụ nữ có chút năng lực nhưng tính tình rất tệ, ngoài diện mạo xinh đẹp ra còn ẩn giấu sức hút nào khác? Hy vọng sau khi tiếp xúc nhiều với cô, tôi sẽ có câu trả lời xác đáng”.
Một bữa trưa vốn chẳng ra sao, thêm câu nói của Lộ Chinh nên càng trở nên tệ hại.
Từ Tấn Phu định buổi chiều mời Lộ Chinh đi câu cá nhưng bị bác sĩ gia đình ngăn cản: “Chủ tịch vừa xuất viện, cần phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Tốt nhất Chủ tịch đừng đi!”.
Từ Tấn Phu trầm ngâm một lát rồi ra lệnh cho Viêm Lương: “Con cùng Lộ Chinh đi câu cá đi!”.
Điều đáng ngạc nhiên là Viêm Lương không từ chối. Cuối cùng, cô cũng không phải nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt bố mẹ cô trước khi rời khỏi đó.
Tuy nhiên, lúc Viêm Lương cùng Lộ Chinh đi ra ngoài lấy xe, tình hình bỗng thay đổi. Lộ Chinh lịch sự mở cửa xe cho Viêm Lương, cô đứng lại, nói: “Nếu Lộ Tổng không để bụng, tôi xin cáo từ ở đây”.
“Vừa rồi cô nhận lời đi câu cá, hóa ra chỉ là giả bộ trước mặt bố mẹ cô?”.
Anh biết rồi còn hỏi, Viêm Lương mỉm cười thay lời xin lỗi. Sau đó, cô quay người đi về ô tô của mình. Khi Viêm Lương lái xe đi qua, Lộ Chinh vẫn đứng bên cạnh cửa xe. Hình bóng anh dần biến mất trong gương chiếu hậu, nhìn có vẻ cô độc, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, “con cháu ông trời” này bị đối xử như vậy…
Viêm Lương lái xe thẳng đến nhà Tưởng Úc Nam.
Cô dừng lại ở bãi đỗ xe hồi lâu, mãi chẳng nghĩ được gì. Cuối cùng, cô lặng lẽ xuống xe.
Tưởng Úc Nam đưa cho cô tấm thẻ mở cửa. Vài phút sau, Viêm Lương đã đứng trước cửa nhà anh.
Một khi đặt chân vào căn hộ này, những ngày tháng sau này của cô chắc chắn sẽ đổi khác. Đối với cô, tương lai và tình yêu đều hết sức mịt mù.
Viêm Lương đặt tay lên cửa nhưng không biết có nên bấm chuông hay không. Cô còn đang ngập ngừng, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Tưởng Úc Nam đứng ở cửa như chờ đợi cô từ lâu.
Viêm Lương giật mình. “Anh…”.
Không nghe cô nói hết câu, Tưởng Úc Nam chỉ tay về phía cửa sổ phía đối diện. “Anh đã nhìn thấy xe của em”.
Viêm Lương nghiêng người tránh Tưởng Úc Nam để đi vào phòng khách, liền trông thấy đống hành lý của mình.
Tưởng Úc Nam ôm Viêm Lương, đưa cô đi vào trong. Viêm Lương quay đầu nhìn anh. Đây là gương mặt rất quen thuộc nhưng cô phát hiện, cô không biết gì về người đàn ông này.
Tưởng Úc Nam dường như nhận ra ánh mắt khác thường của Viêm Lương. Anh hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.
Bị anh nhìn chằm chằm, Viêm Lương bất giác cắn môi. Thật ra từ lúc đỗ xe, cô đã suy nghĩ xem có nên hỏi thẳng anh vấn đề này.
“Tại sao trước đây anh lại từ chối lời mời của Minh Đình?”.
Bàn tay Tưởng Úc Nam đang đặt trên eo Viêm Lương bỗng cứng đờ. Sau vài giây im lặng, anh bỗng nheo mắt đầy vẻ nguy hiểm. “Em lại gặp Lộ Chinh à?”.