Đường Hoan bị đánh đến ù tai, trên mặt thì đau rát, trong lòng lại càng lạnh lẽo.
Mặc dù đã sớm biết rõ bộ mặt thật của Đoạn Lâm Phong nhưng cô không ngờ rằng, tình cảm mấy năm qua lại khiến anh ta hãm hại cô không chút lưu tình.
Hơn nữa, cái tát này giáng xuống một cách rất tuyệt tình.
Về đến nhà, Đoạn Kim Thần một chân đá cửa ra, không nói lời nào đi thẳng lên lầu.
Dì Đồng nghe thấy âm thanh liền đứng dậy và kinh ngạc trước sự tức giận của ông chủ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Chỉ có thể đi lấy hộp cứu thương lại lau rửa vết bầm trên người Đường Hoan.
Đường Hoan để dì Đồng bôi thuốc cho mình, nước mắt không ngừng rơi ra. Nỗi đau trong lòng khiến cô gần như nghẹt thở, không biết là vì Đoạn Kim Thần hay là Đoạn Lâm Phong.
Sáng hôm sau, lúc Đoạn Kim Thần xuống lầu, Đường Hoan đã ngồi trên sofa với đôi mắt thất thần cả đêm.
Đi qua người cô, Đoạn Kim Thần dừng lại một chút, cuối cùng vẫn không nói gì, lạnh lùng đi vào phòng ăn.
“Phu nhân, cô hãy ăn chút gì đi.”
Dì Đồng cẩn thận đến bảo Đường Hoan dùng bữa. Khi đến gần, dì bị giật mình bởi khuôn mặt đờ đẫn của cô.
Trên gò má xinh đẹp tinh tế như thường ngày, ngoại trừ đôi mắt đỏ ngầu, quầng thâm và nước mắt, còn có một vết bầm lớn, ai nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.
Đường Hoan trả lời một cách thờ ơ rồi đứng dậy đi đến phòng ăn.
Cô muốn nói rõ với anh.
Ngồi đối diện với Đoạn Kim Thần, Đường Hoan nhìn anh bằng đôi mắt lạnh lùng.
“Em biết anh không muốn nghe em giải thích, nhưng em không phải như vậy.”
Nói rồi, nước mắt lại không ngừng rơi ra.
Đoạn Kim Thần nghe xong dừng lại một lúc, rồi lại bày ra vẻ mặt u ám thường ngày mà không thèm liếc mắt nhìn cô.
“Anh không quan tâm đến những chuyện bẩn thỉu giữa em và cậu ta, nhưng Đường Hoan, anh muốn em nhớ rằng, bây giờ em là người của Đoạn Kim Thần anh, sau này hành xử hãy có chừng mực!”
Nói xong, Đoạn Kim Thần ném đôi đũa xuống và bước ra khỏi cửa mà không ngoảnh đầu lại.
Đường Hoan ngồi yên tại chỗ, trong đầu vang lên những tiếng ù ù, tất cả đều là giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần.
“Anh không quan tâm đến những chuyện bẩn thỉu giữa em và cậu ta.”
“Bây giờ em là người của Đoạn Kim Thần anh, sau này hành xử hãy có chừng mực!”
…..
Đường Hoan nhìn bóng người đang đi càng lúc càng xa ở bên ngoài, sự căm thù trong lòng đã khiến cô phấn chấn trở lại.
Chỉ là một sự giao dịch vì lợi ích thôi, dựa vào cái gì phải giải thích với anh ta!
Từ giờ trở đi, sẽ không lay động trước tên họ Đoạn kia nữa, Đường Hoan cô, phải đường đường chính chính làm chính mình!
“Nào, uống đi…”
Bước tới gần, giọng nói của La Vưu Phi ngày càng trở nên rõ ràng.
“Vưa Phi!” Đường Hoan đi đến bên cạnh cô và vỗ tay một cái.
La Vưu Phi quay đầu lại và nhìn thấy Đường Hoan, sau đó cô ấy vui vẻ quay đầu lại nói với người đang ngồi đối diện: “Các vị, thật ngại quá, mọi người cứ uống trước, mình có chút việc với chị em, một lát nữa sẽ quay lại uống với mọi người.”
Nói xong cô kéo Đường Hoan nhanh chóng rời khỏi, và tìm một chiếc bàn tròn nhỏ rồi ngồi xuống.
“Cậu đang làm gì vậy?” Đường Hoan nhíu mày nói.
La Vưu Phi mỉm cười kéo cổ cô: “Mình đang làm việc ở đây.”
“Cái gì?” Đường Hoan ngạc nhiên: “Cậu điên à? Cậu không sợ bố cậu đánh sao?”
“Hầy, cậu đừng nhắc đến ông ấy, ông ấy có hôm nào không đánh mình.” Nhìn vào đôi lông mày cau chặt lại của Đường Hoan, La Vưu Phi lại càng cười lớn hơn: “Mình đến đây làm hoa hậu.”
“Hoa hậu…”
“Này, cậu lo lắng cái gì? Mình chỉ làm một nhân viên tiếp rượu, cũng không phải bán thân, cách đối đãi ở đây rất hào phóng, cậu có muốn làm cùng không? Vừa hay cậu cũng đang muốn đi làm, ở đây lương cao, chỉ cần uống được thì không sợ không kiếm được tiền.”
“Cậu đường đường là một thiên kim tiểu thư, sao lại phải trải nghiệm cái khổ cực của nhà nông này?” Đôi môi đỏ của Đường Hoan khẽ giật, đáy mắt lộ ra vài ánh hào quang.
“Đây không phải là vấn đề, làm tiểu thư không thú vị gì cả, vẫn là tự mình kiếm tiền tự mình tiêu là vui vẻ nhất, muốn mua gì thì mua, cậu có muốn làm cùng không? Có mình bảo vệ cậu, cậu sợ cái gì?”
Đường Hoan ngập ngừng, nếu như Đoạn Kim Thần mà biết…
“Có phải cậu sợ Đoạn Kim Thần biết không?” La Vưu Phi chớp mắt, dường như biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
Đường Hoan nghe xong liền ưỡn thẳng lưng và nói: “Cậu nói rất đúng, tiêu tiền của mình mới thoải mái, mình cũng không muốn dựa giẫm vào người đàn ông đó nữa, mình muốn dựa vào sức mình, dù sao cũng có cậu ở đây.”
Nghĩ như vậy, cô liền đồng ý.
Sau khi hai người thảo luận xong, Đường Hoan cũng trở thành một chị gái tiếp rượu ở Mị Sắc và tối nay bắt đầu làm việc.
Màn đêm dần buông xuống, khi Đoạn Kim Thần về nhà không thấy bóng dáng Đường Hoan đâu, sắc mặt đột nhiên trầm xuống và giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã 12h đêm rồi, người phụ nữ chết tiệt lại đi đâu rồi?
Đoạn Kim Thần ngồi trên sofa chờ đợi, càng đợi sắc mặt càng tối lại, khi trời dần dần sáng lên mới nghe thấy tiếng vặn vẹo của tay nắm cửa.
Đường Hoan mở cửa đi vào và thay giày, đang định đi lên lầu thì một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
“Đứng lại, em đã đi đâu?”
Cơ thể Đường Hoan cứng nhắc, cô quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Đoạn Kim Thần đang nhìn cô chằm chằm.
“Không đi đâu cả.” Đường Hoan cười khẩy, dù sao cô làm cái gì cũng không liên quan đến anh.
“Haha.” Đoạn Kim Thần cười lạnh, đôi chân dài từng bước lại gần: “Em nôn nóng như vậy sao? Vừa mới kết hôn đã học được cách qua đêm không về nhà rồi.”
“Anh có ý gì?” Đường Hoan tức giận hỏi.
“Đường Hoan.” Anh đưa tay ra bóp lấy cằm cô: “Làm người phụ nữ của Đoạn Kim Thần anh, tốt nhất em hãy biết rõ thân phận của mình, nếu không, anh không dám đảm bảo anh sẽ làm ra những chuyện gì đâu.”
“Anh đe dọa em sao?” Đường Hoan nghiến răng, đáy mắt lóe lên một ngọn lửa.
Khuôn mặt Đoạn Kim Thần lạnh như băng: “Em nghĩ thế nào cũng được, nếu sau này còn qua đêm không về, hậu quả em tự biết.”
Bỏ lại câu này, Đoạn Kim Thần rời đi mà không thèm thay quần áo.
Đường Hoan ngây ra tại chỗ, cho đến khi cửa vang lên một tiếng “Đoàng”, cô mới giật mình hoàn hồn.
Hai tay buông thõng xuống, trong lòng đột nhiên có một sự khó chịu kỳ lạ.
Chết tiệt, tại sao cô lại luôn vì câu nói của Đoạn Kim Thần mà cảm thấy không vui chứ?
Hừ, cô muốn thế nào thì như thế đó, anh ta không quản được, giữa bọn họ chỉ là mối quan hệ lợi ích mà thôi, anh không có tư cách quản cô!
Quay người đi lên lầu, sau khi tắm xong cô lên giường đi ngủ.
Cô ngủ một mạch đến chiều tối cho đến khi có người đến gõ cửa.
“Phu nhân, cô dậy ăn cơm đi.”
Giọng nói của dì Đồng vang lên từ bên ngoài và kèm theo tiếng gõ cửa.
Người đang nằm trên giường với hàng lông mi dài khẽ động đậy, tiếp theo một đôi mắt trong veo như nước mở ra, đưa tay xoa xoa tóc và đứng dậy.
“Tôi biết rồi.” Cô đáp lại một câu và đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sau khi ăn tối xong, Đường Hoan tiếp tục đi làm.
Trong lòng vẫn không quên những gì Đoạn Kim Thần đã nói.
“Nếu như sau này còn qua đêm không về, em tự biết hậu quả.”
Lời đe dọa trắng trợn như vậy, cô không muốn nghe, nhưng thời gian hai người họ sống chung cũng không phải là ngắn, cô cũng rõ tính cách của anh, xem ra 11h đêm là phải về rồi.
Sau khi tìm được người quản lý hộp đêm và giải thích tình hình cho anh ta, thời gian của cô được thay đổi lại, sau khi La Vưu Phi biết chuyện này còn chọc cười cô một trận.
Đúng là lúc làm việc thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến lúc tan làm.
Sau khi chào La Vưu Phi, cô liền rời khỏi hộp đêm.
Cơn gió mùa đông thổi qua làm lay động mấy sợi tóc của Đường Hoan, một cơn gió lạnh thổi đến siết chặt lấy quần áo trên người cô.
Đi đến bên đường cô đưa tay ra gọi xe, đột nhiên có một chiếc Ferrari màu trắng dừng lại bên cạnh.
Trong đôi mắt nghi ngờ của Đường Hoan, khi cánh cửa mở ra và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, Đường Hoan rất vui mừng.
“Đại Thịnh! Sao anh lại ở đây?” Nhìn người đàn ông đang tiến lại gần, nụ cười trên mặt Đường Hoan càng tươi tắn hơn.
“Anh và vài người bạn đến đây chơi, em muốn đi đâu?” Vẻ mặt Giang Chi Thịnh có chút khó hiểu, hai mắt dán chặt vào người Đường Hoan.
“Em về nhà.”
“Anh đưa em về nhà, em xem một cô gái xinh đẹp như em, muộn như thế này mà chưa về nhà, nếu như bị cướp giữa đường thì sao?” Giang Chi Thịnh mỉm cười, hai mắt sáng lên.
“Được, vậy em có thể tiết kiệm tiền xe rồi.” Đường Hoan cười khúc khích rồi trực tiếp ngồi vào ghế lái phụ.
Trên đường đi, hai người ôn lại những chuyện thú vị từ thời thơ ấu, không khí rất vui vẻ, chẳng mấy chốc đã về đến vịnh Repulse.
Giang Chi Thịnh xuống xe và mở cửa cho Đường Hoan.
“Đại Thịnh, vất vả cho anh rồi.” Sau khi xuống xe, Đường Hoan liền cảm ơn anh.
“Hai chúng ta là ai chứ.” Nói xong anh tiến lên một bước ôm lấy Đường Hoan: “Hoan Hoan, gặp em anh rất vui.”
Đường Hoan cũng ôm lại anh, cô nhìn vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời, đôi mắt khẽ cong lên: “Em cũng vậy, Đại Thịnh, điều hạnh phúc nhất là khi em gặp lại anh, thân là đại thiếu gia của Giang Thị, sau này anh nhớ hãy bảo vệ em.”
Cô vừa trêu đùa vừa rời khỏi vòng tay của anh ấy.
“Đương nhiên rồi, không bảo vệ em thì còn bảo vệ ai nữa, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
“Quả nhiên là anh em tốt của em.” Đường Hoan không suy nghĩ nhiều mà đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh: “Đại Thịnh, anh mau về đi, còn nói nữa là trời sáng mất.”
Giang Chi Thịnh muốn nói lại thôi, anh nhìn vào khuôn mặt thanh tú của cô, những lời muốn nói như thể bị mắc kẹt trong cổ họng không thể thoát ra.
Những động tác thân mật giữa hai người đều bị Đoạn Kim Thần đứng ở cửa nhìn thấy, anh bước nhanh đến.
“A.” Đúng lúc hai người đang yên lặng, Đường Hoan đột nhiên bị kéo lại và rơi vào một cái ôm lạnh lùng quen thuộc.
Ngẩng đầu nhìn người vừa tới, Đường Hoan tức giận nói: “Đoạn Kim Thần, anh làm gì vậy?”
“Hoan Hoan.” Nhìn thấy Đường Hoan đột nhiên bị Đoạn Kim Thần kéo vào lòng, Giang Chi Thịnh lo lắng lên tiếng.
“Hoan Hoan?” Sắc mặt Đoạn Kim Thần tối sầm lại và nói một cách lạnh nhạt: “Anh Giang gọi vợ tôi như vậy e là có chút không thỏa đáng? Anh nên gọi cô ấy là Đoạn phu nhân.”
Câu nói này khiến trái tim của Giang Chi Thịnh nhói lên, đáy mắt mơ hồ mang theo vài sắc thái bị tổn thương.
“Đoạn Kim Thần, Đại Thịnh là anh em tốt của tôi, chúng tôi luôn gọi nhau như vậy.” Đường Hoan không hài lòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đoạn Kim Thần và cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.
Cô và Giang Chi Thịnh luôn là bạn tốt, tình bạn giữa họ còn vững chắc hơn là vàng, cho dù mọi người trên thế giới này đều phản bội cô, thì Giang Chi Thịnh cũng sẽ không phản bội cô.
“Anh em?” Hừ lạnh một tiếng, bàn tay giữ lấy eo cô lại siết chặt hơn: “Chỉ sợ người ta không nghĩ như vậy.”
“Đoạn Kim Thần!” Đường Hoan chán nản.
Khi Giang Chi Thịnh nghe thấy những câu nói của Đoạn Kim Thần, nụ cười trên mặt anh càng sâu hơn: “Nếu như anh Đoạn đã biết, vậy thì tôi cũng không giấu anh, tôi thích Hoan Hoan.”
Trong một khoảnh khắc, đầu óc Đường Hoan bỗng trở nên trống giỗng, cô quên cả việc giãy dụa và nhìn chằm chằm vào Giang Chi Thịnh với sự kinh ngạc. Mối quan hệ giữa họ luôn là anh em tốt, cô thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng Giang Chi Thịnh sẽ thích mình.