• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con.....” Đoạn Trấn Nam tức giận chỉ tay vào cô: “Loại phụ nữ đồi bại như cô ta rốt cuộc có gì tốt chứ? Không nói đến việc mới kết hôn với con chưa được bao lâu đã có vụ bê bối với người khác, khiến cho nhà họ Đoạn chúng ta trở thành một trò cười, bây giờ lại vì cô ta mà công ty phải chịu một tổn thất nặng nề, con vẫn muốn bảo vệ cô ta sao?”


“Vợ con có tốt hay không trong lòng con biết rõ, còn nữa chuyện kế hoạch của công ty bị rò rỉ vẫn chưa có chứng cứ chứng minh là cô ấy đã làm.” Anh lạnh lùng phản bác lại và từng bước lại gần Đan Chi Linh: “Nói đi, rốt cuộc bà ngoại ở đâu?”


Bà bị hơi thở lạnh lẽo trên người anh khiến cho hoảng sợ không ngừng lùi về sau, cuối cùng ngã xuống sofa. Mặc dù bà không muốn, nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra tung tích của bà ngoại trước sự đe dọa của anh: “Con....bà ấy ở bệnh viện phía tây thành phố.”


“Nếu như lần sau hai người còn có ý đồ với bà ấy thì đừng trách con không khách khí.” Anh lạnh lùng bỏ lại câu nói này rồi kéo Đường Hoan rời đi.


Nếu như đã đạt được kết quả như mong muốn, vậy ở lại đây cũng không còn tác dụng gì.


Anh kéo cô ra khỏi nhà họ Đoạn, bước đi của anh rất lớn, Đường Hoan chỉ có thể chạy phía sau anh.



Anh nhét cô vào xe và lái xe rời khỏi nhà họ Đoạn.


Hai người lớn tuổi trong nhà họ Đoạn nhìn họ rời đi như vậy, tức đến nỗi mặt tái mét, ông hất tay một cái, những tách trà bằng gốm có giá trị xa xỉ rơi hết xuống đất và vỡ tan, những người làm nhìn vào đều không dám thở mạnh.


Trong xe, bầu không khí ngột ngạt vô cùng, Đường Hoan mím môi không nói gì.


Bây giờ đã nhận được tin tức của bà ngoại rồi, vậy việc cấp bách nhất lúc này là đưa bà về, cũng không biết mấy ngày qua người phụ nữ kia có làm khó bà không.


Khi cô đang thất thần, Đoạn Kim Thần đột nhiên đến gần cô, hơi thở lạnh lẽo của anh xộc vào mũi cô, Đường Hoan co rúm vào một góc xe và nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.


Hai người nhìn nhau, trong không gian nhỏ hẹp tỏa ra một mùi mờ ám.


Cô không muốn cúi đầu trước mặt anh, nhưng trước khí thế mạnh mẽ của anh, cuối cùng vẫn là cô quay đi trước.


Anh đưa tay véo lấy chiếc cằm mịn màng của cô, đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Đường Hoan, không có sự cho phép của anh cả đời này em cũng đừng nghĩ đến chuyện ra đi.”


Cơn giận luôn được kìm nén trong lòng cô bùng phát vào lúc này, cô hất tay anh ra và tức giận nói: “Đoạn Kim Thần, như vậy thú vị không? Nếu như anh đã không thích em, tại sao còn muốn trói buộc em ở bên cạnh anh? Hai chúng ta trực tiếp ly hôn, chẳng phải sẽ tốt cho cả hai sao?”


Nếu như anh đã không thuận mắt với cô như vậy, nghi ngờ cô vượt quá giới hạn, tại sao còn muốn trói buộc một người phụ nữ lẳng lơ ở bên mình?


Trái tim cô đau đớn, trước đó Đan Chi Linh dùng bà ngoại để đe dọa cô, sau đó lại đến chuyện kế hoạch của công ty bị rò rỉ, bây giờ người nhà họ Đoạn lại muốn cô ly hôn với Đoạn Kim Thần, anh thực sự nghĩ rằng cô là siêu nhân không biết buồn phải không?


Đoạn Kim Thần cau mày, anh đổi sang nắm tay cô và nói một cách giận dữ: “Em cho rằng danh hiệu Đoạn phu nhân em nói không muốn là không muốn sao? Đường Hoan, em đừng thách thức sự kiên nhẫn của anh.”


“Vậy anh muốn như thế nào?” Cô hỏi ngược lại, trong mắt lấp lánh ánh nước: “Thật vui khi nhìn thấy em bị người nhà anh đe dọa như thế này phải không? Nếu như bà ngoại em xảy ra chuyện gì, em sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai trong nhà họ Đoạn.”


“Anh sẽ chăm sóc thật tốt cho bà ngoại.” Giọng nói của Đoan Kim Thần lạnh lùng, sắc mặt u ám: “Nhưng nếu như em dám bỏ trốn, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”


Cô hiểu ý nghĩa của những lời anh nói, cô nhìn anh chằm chằm một lúc, sau đó hất tay anh ra và không lên tiếng nữa, cô quay mặt đi nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ với ánh mắt chua xót.


Chiếc xe đến bệnh viện ở phía tây thành phố, anh cho người đưa bà ngoại của cô đến bệnh viện lớn nhất trong thành phố. Sau khi bác sĩ kiểm tra xong biết sức khỏe của bà không có gì đáng ngại, Đường Hoan mới thở phào nhẹ nhõm.


Cô ở trong phòng với bà ngoại một lúc, khi ra ngoài cô mới nhận ra có hai vệ sĩ đứng ở cửa.


Bàn tay ở hai bên sườn siết chặt lại, đôi mắt cô cuồn cuộn lửa giận, cô biết Đoạn Kim Thần muốn dùng cách này để nói với cô, đừng hòng rời khỏi anh, nếu không cả đời này đừng nghĩ đến việc gặp bà ngoại.


Đoạn Kim Thần sắp xếp cho bà ngoại ở phòng vip, bình thường rất ít người lên tầng này, hơn nữa rất yên tĩnh, thích hợp để dưỡng bệnh.


Buổi tối ở cửa phòng bệnh, cô bước được hai bước liền nhìn thấy dáng người cao lớn của Đoạn Kim Thần đang đứng trên hành lang quay lưng về phía cô gọi điện thoại, ánh mắt cô mờ đi, cô đang định quay người đi, không ngờ Đoạn Kim Thần đột nhiên quay lại, ánh mắt hai người chạm nhau.


Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông nhìn vào gương mặt thanh tú của Đường Hoan và đút điện thoại vào túi.


Anh từng bước đến gần cô, trái tim Đường Hoan có chút lộn xộn, nhìn người đàn ông đang đến gần, cô đột nhiên không dám nhìn thẳng vào anh, nên chỉ có thể cúi mặt xuống che đi cảm xúc trong mắt và che giấu sự căng thẳng bên trong.


Rõ ràng cô biết không nên nảy sinh sự khác thường với người đàn ông này, nhưng cô không thể kiểm soát bản thân.


Anh đi đến trước mặt cô rồi dừng lại, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đường Hoan, nếu như em muốn bà ngoại bình an vô sự, anh khuyên em tốt nhất hãy dẹp bỏ những suy nghĩ mà em không nên có đi.”


Cô ngước lên nhìn vào nét mặt đẹp trai của người đàn ông, mọi cảm xúc lập tức tan thành mây khói và được thay thế bởi sự tức giận. Hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, cô cố gắng kìm nén cơn giận ở trong lòng: “Chỉ cần anh bảo đảm an toàn cho bà ngoại tôi và không để người khác làm tổn thương bà, tôi tự nhiên sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình.”


Bà ngoại là người quan trọng nhất trên thế giới này, cô tuyệt đối sẽ không để bà phải chịu một chút tổn thương nào.


Nghe những lời cô nói, khóe môi Đoạn Kim Thần khẽ cong lên: “Hãy nhớ những gì hôm nay em nói.”


Nói xong anh quay người rời đi.



Anh vừa nhận được một cuộc điện thoại từ công ty, có chuyện cần phải quay lại giải quyết, nhìn vào bóng lưng đang dần biến mất của anh, đôi mắt Đường Hoan tràn đầy chua xót.


Bàn tay siết chặt lại buông ra, rồi lại siết chặt, cuối cùng cô dựa vào tường một cách bất lực.


Rốt cuộc cô nên làm gì? Lẽ nào cô thực sự không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh sao?


Ban đầu nghĩ ràng có thể lợi dụng chuyện này để cứu bà ngoại và thuận thế ly hôn với anh, không ngờ bây giờ bà ngoại lại rơi vào tay của anh.


Nhưng bà ngoại ở trong tay anh luôn tốt hơn so với việc ở trong tay Đan Chi Linh.


Trong lúc cô đang thất thần, điện thoại trong túi reo lên, id người gọi là Giang Chi Thịnh.


Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói ấm áp của Giang Chi Thịnh truyền đến: “Hoan Hoan, giờ em đang ở đâu?”


“Em đang ở trong bệnh viện với bà ngoại.” Nói xong, đôi mắt cô sáng lên: “Đại Thịnh, anh tìm em có chuyện gì không?”


“Anh đã có chút manh mối về việc kế hoạch bị rò rỉ rồi, bây giờ em có thời gian ra ngoài một chuyến không?”


Đường Hoan nghe vậy liền gật đầu: “Em có thời gian, giờ anh đang ở đâu? Em qua đó tìm anh.”


Cô bước vào phòng bệnh và liếc nhìn bà ngoại, thấy bà đang ngủ say, cô liền với lấy túi xách rồi rời khỏi bệnh viện, cô bắt taxi đến nơi gặp mặt Giang Chi Thịnh.


Khi cô đến, Giang Chi Thịnh đã ngồi ở bên trong rồi. Nhìn thấy cô anh liền vẫy tay: “Hoan Hoan, ở đây.”


Đường Hoan bước tới và ngồi xuống đối diện anh, cô nhấp một ngụm cafe mà Giang Chi Thịnh đã gọi sẵn cho mình, cô vừa thở gấp gáp vừa hỏi: “Đại Thịnh, anh nói chuyện lần trước đã có manh mối, có phải đã điều tra được gì rồi không?”


Giang Chi Thịnh gật đầu, giọng nói ấm áp của anh vang lên: “Không phải lần trước em nói với anh ở trong thang máy em va phải Tổng giám đốc Lưu gì đó sao? Anh cho người âm thầm theo dõi anh ta và phát hiện chuyện này thực sự có liên quan đến anh ta, hơn nữa anh ta còn là anh em tốt của Đoạn Kim Thần?”


Anh em tốt?


Đường Hoan cau mày và nhìn anh lấy ra một tập tài liệu từ trong chiếc cặp của mình và đẩy đến trước mặt cô: “Anh đã tìm thấy tập tài liệu này trong xe của anh ta, nó đã được xác nhận rằng đây là tài liệu mà Tập Đoàn Kim Thị bị rò rỉ vào lúc đó.”


Đường Hoan mở túi giấy màu vàng và rút tài liệu ra, cô nhận ra nó giống y hệt như những gì được đăng trên mạng.


Cô cất lại tài liệu vào túi, lông mày cô nhíu lại và có chút khó hiểu: “Nếu như là anh em tốt của anh ấy, tại sao anh ta lại hại em như vậy? Lẽ nào cảm thấy em không xứng với Đoạn Kim Thần sao?”


“Anh cũng cảm thấy kỳ lạ.” Giang Chi Thịnh chạm tay vào cằm và cũng có chút khó hiểu: “Theo lý mà nói anh ta là bạn tốt của Đoạn Kim Thần, anh ta không nên làm những chuyện như vậy, nhưng rõ ràng chuyện này là anh ta làm, anh ta hãm hại em làm tổn hại đến lợi ích của công ty Đoạn Kim Thần, rốt cuộc là vì lý do gì?”


Đường Hoan lắc đầu, cô cũng cảm thấy rất lạ, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, lại là anh em tốt của Đoạn Kim Thần, chuyện này quả thực quá khiến cô tốn chất xám rồi.


Giang Chi Thịnh khẽ cau mày và lo lắng nói: “Hoan Hoan, sau này em nhất định phải chú ý một chút, chúng ta không hề biết tại sao Lưu Hạo này lại nhằm vào em như vậy, sau này em nhất định phải cố gắng tránh xung đột trực tiếp với anh ta biết không?”


“Em biết rồi Đại Thịnh.” Đường Hoan gật đầu, cô cũng không thích con người Lưu Hạo này, mặc dù cô không hiểu tại sao anh ta lại nhằm vào cô, nhưng bây giờ đã điều tra ra chuyện kế hoạch bị rò rỉ không liên quan gì đến cô, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.


Bây giờ cô còn có việc quan trọng hơn phải làm, cô nhất định phải lấy lại sự trong sạch cho mình.


Sau khi uống xong ly cafe ở trên bàn, cô nói với Đại Thịnh với vẻ biết ơn: “Đại Thịnh, cảm ơn anh đã giúp đỡ em, sau khi em giải quyết xong chuyện này, em sẽ mời anh ăn cơm, đến lúc đó dẫn theo cả Vưu Phi, ba người chúng ta cùng tụ tập, bây giờ em còn có việc, nói chuyện với anh sau nhé, tạm biệt.”


Nói xong, Đường Hoan cầm lấy túi tài liệu rồi đi ra ngoài, giọng nói có chút bất lực của Gang Chi Thịnh vang lên từ phía sau: “Em từ từ thôi, chú ý an toàn.”


“Em biết rồi.” Cô không quay đầu lại mà vẫy tay với anh trên không trung.


Anh nhìn cô lên xe rồi rời đi, nụ cười trên mặt anh mới dần mờ đi.


Đường Hoan, rốt cuộc đến khi nào em mới quay đầu lại nhìn anh một chút?


Sau khi Đường Hoan rời khỏi quán cafe, cô bắt taxi đi đến Tập Đoàn Đoạn Thị. Vừa bước vào công ty, các nhân viên đã lập tức chỉ chỉ trỏ trỏ và tỏ vẻ khinh thường cô, một số người thậm chí còn không kiêng nể gì mà bàn luận trước mặt cô.


“Cô nói sao một số người da mặt lại có thể dày như vậy? Làm ra loại chuyện như vậy, bây giờ vẫn dám đến công ty, cũng không biết ngày mai có làm mất kế hoạch quan trọng khác không.” Chị gái ở quầy tiếp tân vốn đã ghen tỵ Đường Hoan có thể trở thành phu nhân Tổng giám đốc, hôm nay nhìn thấy cô không kìm được mà buông lời chế giễu.


Một cô gái khác đứng bên cạnh cô ta nghe vậy liền nói: “Có lẽ ban đầu cô ta đã không biết xấu hổ như vậy nên mới quấn lấy Tổng giám đốc của chúng ta.”


“Cái này khó nói lắm, cô nhìn xem người ta nói có vóc dáng là có vóc dáng, muốn xinh đẹp là xinh đẹp, có bao nhiêu người đàn ông có thể thoát khỏi lòng bàn tay của cô ta chứ.”


Lắng nghe những lời khiêu khích mỉa mai của họ, Đường Hoan rủ mắt xuống che đi cảm xúc trong mắt, cô cố gắng bình tĩnh ấn nút thang máy và ngoảnh mặt làm ngơ đối với những lời nói của họ.


Trong mắt cô, những người tầm thường sao có thể làm tổn thương được cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK