• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45





Một giọng nói sắc bén với vẻ hả hê truyền vào tai Đường Hoan, cô quay đầu lại và nhìn thấy Đường Vãn Tình và Lê Mỹ Mỹ đang khoanh tay trước ngực nhìn cô với nụ cười khinh bỉ trên mặt.






Đường Hoan lạnh nhạt liếc nhìn hai người họ, giọng nói lạnh như băng: “Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, tốt nhất lả đừng chọc giận tôi”





Giống như nghe phải một câu chuyện cười vậy, Đường Vấn Tình che miệng cười khẩy: “Yo, tôi sợ quá đi mất, không phải trước đó rất tỏ vẻ sao?





Lê Mỹ Mỹ cũng cười theo, đôi mắt tràn đầy sự mỉa mai.





Đường Hoan liếc nhìn hai con người đó hai tay nắm chặt, khi cô chuẩn bị quay người rời đi thì bị cuộc trò chuyện sinh động của hai mẹ con kia làm dừng bước.





“Mẹ, mẹ nói xem có phải em gái vì hôm nay là ngày giỗ của mẹ, nên mới không vui như vậy không? Chúng ta có nên an ủi em ấy một chút không?”





“Mẹ mất rồi mà vẫn không được yên nghỉ, vậy mà cô ta vẫn còn mặt mũi sống trên đời này, người con bất hiếu như vậy chắc cũng chỉ có mình cô ta”





Mẹ mất rồi mà vẫn không được yên nghỉ, câu nói này làm tổn thương cô một cách sâu sắc, cô tức giận quay lại và bước đến trước mặt họ: “Bà có ý gì?”





Lẽ nào là do hai người họ làm? Hai mắt cô đỏ ngầu, móng tay cắm sâu vào da thịt.





“Vẫn không hiểu sao?” Đường Vãn Tình bước lên một bước, đưa tay ra nắm lấy bàn tay bị thương của cô: “Đường Hoan, có phải bây giờ cô rất đau khổ? Rất muốn giết tôi đúng không? Xem ra món quà lớn này của tôi thực sự không tồi”





Đường Vấn Tình không thể che giấu được sự ác độc trong ánh mắt, sức mạnh trong tay không ngừng tăng lên.






Sắc mặt Đường Hoan càng nhợt nhạt hơn: “Hóa ra là các người đã động vào mộ của mẹ tôi, tại sao chị lại làm như vậy?





Đường Vấn Tình, mẹ tôi đã chết rồi, tại sao chị vẫn không buông tha cho bà ấy? Các người muốn làm gì thì hãy nhằm vào tôi, ra tay với một người đã chết, các người có còn nhân tính hay không?”





Đầu nói con người lương thiện, nhưng trái tim Đường Vấn Tình từ lúc bắt đầu đã độc ác rồi.





“Nhân tính?” Đường Vãn Tình cười khẩy, lời nói ra càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo: “Ở trước mặt Đường Hoan cô cần nhân tính để làm gì? Ai bảo cô không biết xấu hổ quyến rũ Đoạn Lâm Phong? Ai bảo cô hãm hại tôi? Ai bảo cô khiến tôi bị xấu mặt trước đám đông? Là tôi cố ý trả thù cô, cho nên mới khiến mẹ cô chết rồi cũng không được yên nghỉ, thấy thế nào?”





Nói rồi, cô ta tiến lên một bước, sự ác độc trong mắt giống như một ngọn đèn trên cao, tỏa ra một cách ngang nhiên.





“Tôi chính là muốn khiến mẹ cô xuống âm tào địa phủ, nhưng không thể đầu thai chuyển kiếp, khiến mẹ cô ngay cả ma cũng không làm được! Không phải cô thương mẹ cô nhất sao? Vậy thì tôi sẽ hủy hoại thứ mà cô yêu thương nhất! Tôi muốn cô phải thử cái gọi là sống không bằng chết, tôi muốn cô phải chịu đau đớn, khiến cô mỗi ngày sống trong đau khổ…”





Từng câu từng chữ, còn ác độc hơn cả lời nguyền rủa.





Máu giận dâng lên, Đường Hoan tức giận đến nỗi đảo mắt, đại não dường như bị thiếu oxy, làm thế nào cũng không thể thẩm thấu qua được, lúc này lửa giận trong lòng cô đạt đến cực điểm.





“Bốp” Cô vung tay lên, một cái tát nhanh như chớp giáng xuống mặt Đường Vãn Tình, hai mắt cô đỏ hoe.





“Tiện nhân, sao mày dám đánh con gái tao? Lê Mỹ Mỹ đang đứng một bên xem náo nhiệt, nhìn thấy con gái bị đánh, liền tức giận bước đến, một tay kéo tay Đường Hoan, tay còn lại tát lên mặt cô hai cái.





Đường Hoan choáng váng, cơ thể lảo đảo lùi lại phía sau hai bước.





Cô hít một hơi thật sâu và thở ra, cảm giác choáng váng mới giảm bớt.





“Mẹ, hôm nay chúng ta phải dậy dỗ con tiện nhân này, nó hại con chịu nhục nhã trước mặt Đoạn Lâm Phong, hại con bị người ta chê cười” Đường Vãn Tình đưa tay ra kéo Đường Hoan và tát liên tục lên người cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK