Vân Tử Túc vừa nghĩ, vừa dò xét bốn phía cẩn thận thêm một lần. Thế nhưng lần này cậu phát hiện, dấu vết khôi linh dường như chỉ dừng chân ngoài cửa.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa, phía trên cửa phòng bệnh có một ô cửa sổ thủy tinh, cửa sổ trong suốt, người bên ngoài có thể xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong.
Bên trong căn phòng xác thực không có dấu vết khôi linh, trong hành lang cũng không còn bóng hình Hàn Dịch, hẳn là đối phương chỉ dừng lại trước cửa.
Tại sao anh ấy không đi vào?
Nhớ đến những lời Hà An Khải đề cập với mình lúc vừa mới tỉnh lại, Vân Tử Túc không nhịn được nhíu mày.
Nếu Hàn đại thiếu đã tỉnh táo lại, vậy hẳn sẽ nhớ đến những chuyện đêm hôm đó, hôm đó ngoại trừ ôm mình ra thì anh ấy không làm gì cả, ngay cả ôm cũng bày ra tư thế bảo vệ, mà không phải cưỡng ép bắt buộc gì.
Chẳng lẽ là do nói ra mà không ai tin tưởng, lo lắng Vân Tử Túc cũng hiểu nhầm, vậy nên mới không đi vào?
Vân Tử Túc nghĩ nghĩ, lại phóng linh lực ra bên ngoài, dò xét một lần trong phạm vi toàn bệnh viện.
Bệnh viện chào đón sự sống, tiễn đưa cái chết, thành ra bên trong cũng xuất hiện rất nhiều đồ vật ly kỳ. Đối với Vân Tử Túc hiện giờ, sức mạnh có yếu ớt đến đâu cũng không thoát khỏi linh thức của cậu, vừa tra dò một vòng như vậy, liền lập tức cảm nhận được nơi nào nơi nấy đều náo nhiệt ghê gớm.
Tuy nhiên mấy thứ này không gây ảnh hưởng gì nghiêm trọng, cậu một lòng đi tìm Hàn Dịch, nên cũng không để tám nhiều.
Lật tung bệnh viện lên một lần, Vân Tử Túc vẫn không tìm thấy bóng lưng Hàn Dịch.
Xem ra Hàn đại thiếu hẳn đã rời bệnh viện.
Mặc dù linh thức còn có thể lan rộng hơn nữa, nhưng không gian bên ngoài quá lớn, tìm kiếm không mục đích không có ý nghĩa gì. Vân Tử Túc thu linh thức về, lấy di động từ trong áo khoác ra, định gọi điện thoại cho Hàn Dịch.
Tuy nhiên đến khi màn hình sáng lên, nhìn thấy thời gian bây giờ, Vân Tử Túc lại từ bỏ suy nghĩ này.
Bây giờ đã là ba giờ sáng, quả thực không phải thời điểm thích hợp để quấy rầy người khác, chưa kể, Hàn đại thiếu còn đang trong giai đoạn cần nghỉ ngơi tử tế.
Sáng mai rồi lại nói.
Vân Tử Túc cất điện thoại đi, bỗng nghe thấy tiếng xì xoạch ngay bên gối. Một cái đầu lông xù mềm mại chui ra khỏi chiếc khăn hồng dì chăm sóc sức khỏe đắp cho, quăng quăng cái đầu.
Đại loại là nó bị ánh sáng điện thoại đánh thức, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cổ họng phát ra âm thanh rừ rừ nhè nhẹ.
Vân Tử Túc bọc linh lực quanh bàn tay, nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve mấy cái lên sống lưng mềm mại của nó.
Mèo báo nhỏ phe phẩy cái đuôi, đầu nhỏ gục lại trên giường, lần nữa say ngủ.
Chờ cho nó ngủ say rồi, Vân Tử Túc kiểm tra sơ qua tình trạng thân thể con mèo báo con, tiếp đó tiện thể đưa các loại oán khí đã được thanh lọc vào vòng luân hồi.
Ban đầu Vân Tử Túc định tìm một nơi an tĩnh, chuẩn bị một đống đồ ăn vặt, hoặc là lôi kéo Hàn Dịch, dùng lá phù kèm linh lực phân phát cho từng cục oán khí. Nhưng bây giờ, đối với Vân Tử Túc chuyện này đã dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không dùng tới các kiểu chuẩn bị rườm rà như vậy.
Sau khi oán khí thuộc về những con mèo con khác tan biến, những thứ còn dư lại đều là năng lượng của bản thân con mèo báo nhỏ, còn những luồng tinh khí nó giành được từ những lần trừng phạt đúng người đúng tội kia, vẫn còn tích trữ trong người, tạm thời không có tác dụng gì to tát.
Vân Tử Túc còn muốn mượn tay con mèo báo nhỏ đi giải quyết mấy kẻ phiền toái nhà họ Vân, ý định ban đầu của cậu là chờ cho tất cả mọi chuyện kết thúc, rồi sẽ giúp mèo báo nhỏ chải chuốt tinh khí trong cơ thể. Tuy nhiên bây giờ, Vân Tử Túc lại nghĩ đến mấy quyển công pháp tu luyện cho linh thú trong Vô Tự Ấn.
Nếu linh lực của cậu đã khôi phục, vậy thì giúp một con thú non tu luyện cũng không phải chuyện gì to tát. Nếu sau này mèo báo nhỏ bằng lòng phối hợp, thì dạy nó công pháp tính ra còn có lợi hơn so với việc trực tiếp chải chuốt linh lực cho nó.
Hơn nữa cũng có thể mở một con đường mới cho tương lai của đối phương.
Chèn kín khăn bông cho nhóc mèo con xong, Vân Tử Túc cũng nằm xuống nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, bác sĩ vừa mới đến kiểm tra, Vân Tử Túc đang muốn gọi điện cho Hàn Dịch, trong phòng bệnh đột nhiên xuất hiện một vị khách.
Người tới là Hàn phu nhân, Hầu Mục Cần. Lần trước khi Hà An Khải tới, Vân Tử Túc đã ngủ nguyên hai ngày, sau đó cậu lại vào Vô Tự Ấn kết hợp linh thể và thân xác, giấc ngủ này liền biến thành trên cả hai ngày, tính toán qua loa cũng phải tổng cộng năm ngày, vết thương của Vân Tử Túc cũng đã ổn thỏa, Hàn phu nhân mới tới đón Vân Tử Túc trở về.
Vân Tử Túc vốn rất muốn quay về gặp Hàn Dịch, dĩ nhiên không có ý kiến.
Thu dọn đồ đạc, bỏ mèo con vào trong balo, lại xử lí xong xuôi thủ tục xuất viện, Vân Tử Túc liền theo Hàn phu nhân rời khỏi bệnh viện.
Trên đường về, tài xế ngồi trước lái xe, Hàn phu nhân và Vân Tử Túc cùng ngồi ghế sau. Trừ lần xem mắt trước kia, người không hề có tiếp xúc ở cự ly gần, Vân Tử Túc vốn cho rằng bầu không khí sẽ im lặng thẳng đến lúc về nhà, không ngờ cuối cùng Hàn phu nhân lại bắt chuyện.
"Tiểu Vân," Giọng điệu của Hàn phu nhân rất cao ngạo, giống như khí chất bản thân nàng ta, "Chuyện của Hàn Dịch, nó quả thực rất xin lỗi cháu."
Hm? Vân Tử Túc thoáng sửng sốt, cậu muốn giải thích, nhưng lời đến đầu môi lại kẹt cứng.
- --- không thể nói với Hàn phu nhân mình đang tu luyện.
Hàn phu nhân thấy Vân Tử Túc muốn nói lại thôi, lầm tưởng rằng lòng cậu ấm ức, nhưng bởi vì tính cách nhu nhược, cho nên vâng vâng dạ dạ không dám nói gì.
Một kẻ như vậy, càng khiến Hàn phu nhân thêm yên lòng, nàng ta nói tiếp: "Đây là chuyện trong nhà, cháu muốn bồi thường cái gì, nhà họ Hàn nhất định sẽ thỏa mãn cháu."
Vân Tử Túc lắc đầu: "Cảm ơn, không cần."
Nhìn thái độ của Hàn phu nhân, cậu có thể suy đoán ra vài điều đại khái. Lời Hàn đại thiếu nói có lẽ mọi người sẽ không tin, dẫu sao anh ấy đã từng có tiền án phát bệnh như thế.
Vân Tử Túc muốn trở về nhà chứng minh lời của Hàn Dịch trước mặt mọi người, trả lại sự trong sạch cho Hàn đại thiếu.
Rắc rối nhất là để giải thích chuyện này cũng không đơn giản, những vết thương trên người cậu bị gây ra khi mở rộng kinh mạch, mặc dù không nghiêm trọng đối với tu sĩ, những người bình thường nhìn vào sẽ thấy hãi hùng, chưa kể còn bị mọi người nhìn thấy cảnh phụt máu...
Hàn Dịch biết chuyện cậu có thể sử dụng phù, những người khác thì không biết. E là sau khi trở về cậu cần phải tìm Hàn đại thiếu thương lượng một phen, xem nên giải thích thế nào mới ổn.
Vân Tử Túc nghĩ thì nghĩ chứ cũng không thể hiện ra ngoài mặt, Hàn phu nhân nghe được câu trả lời của cậu chỉ càng cảm thấy hài lòng.
Quả nhiên vẫn nên tìm một kẻ bỏ đi trong một nhà gia đình thấp cổ bé họng, như vậy có xảy ra chuyện gì cũng chẳng bị ai gây khó dễ.
Tuy nhiên, nàng ta cũng lo lắng hiểu biết của Vân Tử Túc nông cạn, nghe không hiểu ý mình. Thế nên nàng ta lại mở miệng châm chọc Vân Tử Túc thêm một lần nữa.
"Tiểu Vân, cháu gả vào nhà họ Hàn, chính là người nhà họ Hàn. Giữa cháu và Hàn Dịch có thể có một vài vấn đề ngoài ý muốn, nhưng đây đều là chuyện cần giải quyết trong nhà. Nói thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng là người đứng cùng một phía." Giọng điệu Hàn phu nhân không có sự quan tâm nhân từ của bậc cha chú, trái lại chỉ giống như lãnh đạo chỉ dạy cấp dưới.
"Hiện giờ bởi vì chút chuyện ngoài ý muốn này, bên ngoài có thể sẽ xuất hiện một vài tin đồn, mấy chuyện này nhà họ Hàn sẽ ra mặt xử lý. Ý kiến của cô và bố nó, là hy vọng cháu đừng để bị ảnh hưởng đến, cũng đừng dung túng cho mấy lời tọc mạch kia."
Lời đồn trong miệng Hàn phu nhân tám mươi phần trăm là chuyện Hàn Dịch đánh cậu... Vân Tử Túc nghĩ vậy, liền gật đầu đồng ý.
Mặc dù không biết tại sao Hàn phu nhân lại phải cố tình nhấn mạnh những lời này với một người mấy ngày nay đều chôn chân trong bệnh viện, thế nhưng mục đích của Vân Tử Túc vốn đã là chứng minh sự trong sạch cho Hàn Dịch, dĩ nhiên cậu sẽ không không bằng lòng.
Xe chạy một đường trở về nơi ở của nhà họ Hàn, hai người bước xuống xe. Hàn phu nhân lia mắt một vòng khắp bốn phía theo thói quen, bỗng nhìn thấy một chiếc xe xa lạ bên cạnh bể bơi.
Hàn phu nhân nhíu mày một cái, gọi bảo an đứng một bên qua hỏi: "Đây là xe của ai?"
Đối phương đáp: "Là xe của một vị khách."
Khách? Ai sẽ đến vào thời điểm này?
Hàn phu nhân hỏi: "Biết là thân phận gì không?"
Bảo an lắc đầu: "Phu nhân, xin lỗi."
Hàn phu nhân nhìn chiếc xe kia thêm hai lần, đang chuẩn bị bước vào cửa, lại nghe thấy bảo an bổ sung một câu: "Nhưng nghe nói, hình như là họ Phí."
Vân Tử Túc bước phía sau nghe được những lời này, trong lòng không khỏi lộp bộp.
Họ Phí? Sẽ không phải là Phí Dương tới rồi đấy chứ?
Với tính tình nóng nảy của Phí Dương, nếu cậu ấy tin lời đồn Hàn Dịch đánh người...
Vân Tử Túc không nhịn được giơ tay đỡ trán.
Hậu quả đúng là không thể lường trước được.
Sắc mặt Hàn phu nhân cũng thay đổi, nàng ta xua bảo an đi, quay đầu nói với Vân Tử Túc: "Nhớ những lời trên đường cô đã nói với cháu."
Cửa chính đã được người làm kéo mở, nàng ta chỉ kịp lặp lại câu này.
Vân Tử Túc hoàn hồn, lúc này mới mơ hồ hiểu được mưu đồ của Hàn phu nhân khi nói với cậu những lời kia.
Tin đồn loạn xị ngậu thì tương tự, mà đối tượng tiếp nhận lời đồn lại khác nhau. Những kẻ khác thì không cần để ý, nhưng nhà họ Hàn nhất định sẽ kiêng dè người nhà họ Phí.
Hàn phu nhân đang cảnh cáo cậu, không được nói bậy nói bạ, không được tố cáo với người nhà họ Phí.
Hai người một trước một sau bước vào bên trong xong, mới nhìn thấy giữa gian phòng khách rộng lớn, đã có hai người đang ngồi trên ghế sofa.
Một trong số đó là Hàn Phó, một người còn lại...
Vân Tử Túc khá sửng sốt.
Cậu không ngờ rằng, người tới không phải Phí Dương, mà là người đến tặng quà thay cho Phí Dương trong buổi hôn lễ, Phí Trạch.
Tuy nhiên Phí Trạch tới có lẽ cũng không phải việc gì xấu, Vân Tử Túc thầm nghĩ, người anh hai này của Phí Dương hẳn là điềm tĩnh hơn cậu ấy, sự việc cũng sẽ được giải quyết trong êm đềm.
Nhưng hiển nhiên đây chỉ là suy nghĩ của một mình Hàn Dịch, đối với người nhà họ Hàn, công tử của bí thân đích thân có mặt nghiêm trọng hơn so với cháu bí thư nhiều.
Hơn nữa Phí Dương còn là bạn học của Vân Tử Túc, cậu ta tới thì còn có khả năng cứu vãn tình hình, tính tình trẻ con thường xốc nổi, cũng chỉ có thể ồn ào một phen. Nhưng đây là Phí Trạch đích thân ra mặt...
Vậy có khác nào chứng minh toàn bộ nhà họ Phí đều có cùng thái độ này đâu?
Hàn phu nhân nghĩ vậy, mồ hôi lạnh bắt đầu ứa ra.
Tuy nhiên vẻ mặt Phí Trạch còn coi như bình tĩnh. Anh ta không nhìn Hàn phu nhân, chỉ gật đầu cất tiếng chào hỏi với Vân Tử Túc.
Vân Tử Túc gật đầu đáp lễ, cậu và Hàn phu nhân vừa ngồi vào ghế sofa, đã nghe thấy Phí Trạch nói: "Tiểu Vân đã trở lại, vậy một vị nữa đâu?"
Giọng điệu anh ta nghe có chút hàm ý, nhưng Hàn Phó một bên cũng không dám tranh luận với anh ta.
"Sẽ đến ngay." Hàn Phó vừa nói, vừa bảo người lên tầng, "Nhanh đi giục Hàn Dịch lần nữa, tại sao còn chưa xuống."
Nói là giục, thật ra hẳn là lúc này mới thật sự đi gọi. Hàn Phó sợ một mình Hàn Dịch có mặt, Phí Trạch sẽ giận cá chém thớt gây bất lợi cho ông ta.
Phí Trạch làm sao có thể không nhìn thấu chút tâm tư này, chẳng qua anh ta chỉ lười vạch trần mà thôi.
Vân Tử Túc trái lại lập tức xốc tinh thần.
Cuối cùng cậu cũng có thể gặp được Hàn đại thiếu!
Tuy nhiên đến khi bóng người xuất hiện ở phía cầu thang, Phí Trạch một bên đột nhiên hỏi cậu: "Tiểu Vân, vết thương trên người em là do bị đánh tối hôm diễn ra hôn lễ phải không?"
Vân Tử Túc ngẩn người.
Hàn Phó lập tức cướp lời: "Chuyện này có hiểu lầm, hôm đó Tiểu Dịch xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, thằng bé cũng vừa trở về từ bệnh viện."
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Hàn Dịch đã tiến lại gần.
Hàn Phó tiếp tục giải thích với Vân Tử Túc và Phí Trạch: "Bọn tôi cũng đã giáo dục thằng bé mấy ngày nay, Tiểu Dịch vẫn luôn tự kiểm điểm, chắc chắn lần sau sẽ không xuất hiện trường hợp ngoài ý muốn thế này nữa."
Phí Trạch như cười như không lặp lại: "Lần sau?"
"Không có lần sau," Hàn Phó vội nói, "Tiểu Dịch, mau lại đây, xin lỗi Tiểu Vân đi."
"Hàn tiên sinh không cần phải xin..." Vân Tử Túc nói được một nửa, chợt nhíu mày.
Cậu nhìn Hàn Dịch, khuôn mặt đó vẫn tinh anh tuấn tú như cũ, nhưng lại u tối bất thường, liếc mắt nhìn sang, thậm chí giống như sắp bị khôi linh ăn mòn chiếm đoạt toàn bộ.
Trên thực tế, dù Vân Tử Túc không dùng linh thức cũng có thể nhận ra đối phương rất khác lạ--- Hàn Dịch thật sự quá tiều tụy.
Từng vị trí trên người đều bị khôi linh tàn phá, tùy tiện hủy hoại bừa bãi cả tinh thần lẫn thân thể Hàn Dịch.
Tình trạng của hắn còn tệ hại hơn so với đêm tân hôn.
Đây là... xảy ra chuyện gì? Không phải đã hấp thu được nhiều khôi linh rồi sao? Vân Tử Túc hoảng hốt nhìn đối phương.
Mà nghe Hàn Phó trả lời xong, trước mặt Phí Trạch và Hàn phu nhân, Hàn Dịch lại không hề có ý định bác bỏ, hắn nhìn về phía Vân Tử Túc, cặp con ngươi đen sẫm nặng nề sương mù, không có lấy một tia sáng.
"Tiểu Túc."
Giọng hắn rất trầm, cũng rất lạnh.
Giống như một vùng đất băng giá không có đường sinh cơ, chỉ còn dư lại hoang tàn tuyệt vọng.
"Xin lỗi em."
Vân Tử Túc nhìn Hàn Dịch trước mắt, lại phát hiện lời xin lỗi của đối phương thật sự nghiêm túc và thành khẩn.
Cậu bỗng nghĩ đến một khả năng vô cùng không tốt.
Sau khi Hàn Dịch tỉnh lại... sẽ không đánh mất trí nhớ khi anh ấy phát bệnh đấy chứ?