Phục vụ thấy nhóm người bọn họ không ai nhúc nhích, liền định đặt trực tiếp ly rượu trước mặt Hàn Dịch, chẳng qua là cậu ta vừa mới tiến lên một bước, đã nghe thấy Hàn Dịch nói: "Không nhận, trả về."
Phục vụ có chút khó xử: "Xin lỗi, rượu quán bọn tôi đã gọi là không thể trả được."
Không đợi Hàn Dịch mở miệng lần nữa, Thẩm Thu Vãn bên cạnh đã giành lời: "Nếu không thể trả được, vậy đặt lên bàn trước đi."
Phục vụ nghe vậy, liền đặt ly rượu lên bàn trước mặt Hàn Dịch. Sau khi cậu ta rời đi, Hàn Dịch chuyển ánh mắt lên người Thẩm Thu Vãn.
Tên râu kẽm bên kia vẫn đang đánh giá bọn họ, song tạm thời chưa có ý định lại gần. Thẩm Thu Vãn giải thích: "Anh ta là nhân vật then chốt, bọn tôi muốn tìm cơ hội tiếp cận điều tra anh ta."
"Tôi vốn định chờ người tiếp ứng đến thì sẽ đi qua," Thẩm Thu Vãn bất chấp xin người hỗ trợ, "Bây giờ anh ta chủ động tỏ ý... Không biết Hàn đại thiếu có nguyện ý giúp đỡ chuyện này hay không?"
Hàn Dịch mặt không đổi sắc: "Các người không có mạng lưới tình báo?"
"Có, nhưng ban sáng lúc ở Đông Hồ tôi đã lo lắng hành động của chúng ta có thể rút dây động rừng. Vậy nên lần này phát hiện ra anh ta, tôi muốn đi đường vòng mà tiếp cận."
Thẩm Thu Vãn giải thích: "Vả lại tôi cũng không chắc chắn, sự khác thường của người này có liên quan đến quầy bar này hay không."
Thế nên anh ta mới không trực tiếp hạ lệnh bắt người.
Hàn Dịch trông vẫn chẳng hứng thú hơn, nhưng cũng không nói gì, Thẩm Thu Vãn thử hỏi dò: "Có thể không?"
Hàn Dịch nhìn Vân Tử Túc một cái, hỏi lại: "Làm gì?"
"Anh chỉ cần không động thủ đánh anh ta là được," Thẩm Thu Vãn không có yêu cầu gì khác, "Lời khách sáo cứ giao cho tôi."
Nhân lúc này, anh ta tiếp tục hoàn thành lời nói bị bỏ ngang ban nãy: "Người này tên là Hồ Tra Nam, người đời gọi là anh Nam, quán bar này là quán gay bar lớn nhất Lâm thành, lượng khách cũng không ít, Hồ Tra Nam ở đây rất được săn đón, bạn tình đại khái một ngày đổi một người, người người tranh cướp muốn được lên giường với anh ta."
"Tranh cướp?" Vân Tử Túc hỏi chấm đầy mặt, "Có chỗ nào để cướp."
Mấy người này đều bị đèn quán bar lập lòe đến tắt mắt rồi à.
Thẩm Thu Vãn ho nhẹ một tiếng: "Anh ta thật sự là đối tượng được hoan nghênh nhất, lại còn chỉ làm mặt trên, thế nên vẫn luôn là tiêu điểm."
"Mặt trên?" Vân Tử Túc chẳng hiểu gì.
Thẩm Thu Vãn còn chưa kịp giải thích, Hàn Dịch bên cạnh đã mở miệng nhắc: "Đến."
Hai người quay đầu, chỉ thấy Hồ Tra Nam khóe miệng mỉm cười bưng ly rượu đi tới, gã mặc t-shirt rách xám phối với jacket, vóc dáng gã đội cho quần áo cộm cộm phình phình. Không ít người xung quanh hớn hở cất tiếng chào gã, mà người không chào thì cũng dí mắt lên người gã, cứ làm như phong cách của gã đã được lọc qua mười tám lớp filter vậy.
Thẩm Thu Vãn ậm ờ dặn dò Hàn Dịch một lần cuối: "Bình tĩnh, lời khách sáo tôi lo."
Hồ Tra Nam đi đến trước mặt ba người, hất cằm chỉ chỉ ly cocktail màu xanh baby trên bàn: "Tuyết sơn chi đỉnh, mùi vị thế nào? Tôi vừa nhìn thấy cậu, đã cảm thấy nó rất hợp với cậu rồi."
Ánh sáng quán bar tối mờ, tầm mắt Hồ Tra Nam dán chặt lên người Hàn Dịch, giống như một chiếc đèn pha công suất lớn. Gã cười nói: "Tôi họ Hồ, mọi người gọi tôi là anh Nam. Xưng hô thế nào?"
Dưới ánh mắt lom lom của Thẩm Thu Vãn, Hàn Dịch miễn cưỡng buông lời vàng ngọc.
"Hàn."
"Hàn à?" Hồ Tra Nam nghiền ngẫm, "Rất êm tai."
Thẩm Thu Vãn đang định mở miệng, chẳng ngờ vừa mới kêu một tiếng "anh Nam", Hồ Tra Nam đã dùng ánh mắt không mấy thiện ý nhìn sang.
Gã quan sát Thẩm Thu Vãn từ đầu đến chân, giống như đang ước lượng một miếng thịt heo ngoài chợ. Sau đó Hồ Tra Nam bật cười một tiếng, nhận xét với giọng điệu cổ quái: "Vị này vừa liếc đã thấy là người thành đạt, tinh anh đấy."
Lúc Hồ Tra Nam lại gần, xung quanh đã tụ tập không ít người do gã hấp dẫn tới. Có kẻ nhanh miệng: "Anh ta giống Tỉnh Anh thật đấy."
(*Tỉnh Anh đọc gần giống tinh anh)
Vừa nghe thấy cái tên này, sắc mặt Hồ Tra Nam tức thì trầm xuống, người kia tự biết lỡ miệng, rối rít gượng cười lủi ra sau đám người vội vã rời đi.
Thẩm Thu Vãn nhìn cái đã thấy hỏng rồi.
Vì nhân vật Tỉnh Anh này, rõ ràng hiện giờ Hồ Tra Nam rất phòng bị anh ta. Quả nhiên, xem phản ứng của Hồ Tra Nam, lập tức có mấy người sấn lại gần Thẩm Thu Vãn, nài ép lôi kéo anh ta ra ngoài tán gẫu, trông có vẻ không muốn để anh ta làm chướng mắt Hồ Tra Nam, trực tiếp tách biệt hai người.
Sau khi Thẩm Thu Vãn bị tách ra, sắc mặt Hồ Tra Nam mới bình dịu lại. Gã chuyển tầm mắt trở lại trên người Hàn Dịch, thấy đối phương vẫn không có phản ứng gì, Hồ Tra Nam cũng không vội, gã chậm rãi nhấp một ngụm rượu, tự dưng cười một tiếng với Vân Tử Túc.
"Em trai, em bao tuổi?"
Ba trăm hai mươi lẻ bảy, ai là em ngươi, gọi cụ tổ.
Vân Tử Túc không nhịn được đảo mắt, vất vả mãi mới nuốt được những lời này trở lại.
Không đợi cậu đáp lời, Hàn Dịch đã kéo Vân Tử Túc ra sau, không để hai người tiếp tục tiếp xúc.
"Chà," Hồ Tra Nam cũng không giận, "Cưng như vậy?"
"Đừng lo," gã giảm âm lượng, dùng loại giọng vừa nghe đã biết là cố tỏ ra quyến rũ, "So với anh bạn nhỏ này, tôi càng có hứng thú với cậu hơn."
Bốn phía lại ồn ào một trận. Có người nhân cơ hội nói: "Anh Nam cũng chủ động hẹn người ta à? Thật là mới mẻ nha."
"Mãi mới gặp được người hợp gu như vậy, dĩ nhiên phải chủ động ra tay chứ, nếu không bỏ lỡ thì đáng tiếc biết chừng nào?" Hồ Tra Nam mỉm cười nâng ly với Hàn Dịch, "Vì duyên phận của chúng ta, làm một ly?"
Hàn Dịch mí mắt không nhấc, ly rượu cũng không động vào.
"Không duyên phận."
Thái độ lãnh đạm của Hàn Dịch trái lại còn khiến Hồ Tra Nam càng đánh càng hăng, gã cười mập mờ, rõ ràng đã hiểu sai: "Tôi hiểu, cậu là 1 của em trai này chứ gì?"
"Thi thoảng đổi chỗ, chưa biết chừng sẽ có thu hoạch thú vị." Hồ Tra Nam hừng hực hứng thú: "Sao nào, có muốn thử một chút với tôi không?"
Bên cạnh có người cười tiếp lời: "Đúng đấy, anh Nam kỹ thuật tốt lắm."
Hàn Dịch nhìn Thẩm Thu Vãn còn chưa thoát khỏi đám người kia, đã bắt đầu có chút không kiềm chế được. Người duy nhất khiến hắn tiếp tục kiên nhẫn là người sau lưng, Vân Tử Túc đang nắm chặt cổ tay hắn, xung quanh ồn ào, nhưng Hàn Dịch lại nghe rõ ràng tiếng nghiến răng của cậu.
Hắn lật tay nắm lấy những ngón tay ấm áp của đối phương, tâm tình nhờ thế mà khá hơn một chút.
Hồ Tra Nam thấy Hàn Dịch vẫn chưa đáp lời, bèn bảo: "Hay là chúng ta thử một chút trước mặt em trai này, xem xem rốt cuộc hai ta có duyên phận hay không... hửm?"
Hồ Tra Nam có một sở thích mà Thẩm Thu Vãn chưa dò ra được, gã chỉ thích trêu đùa số 1 trước mặt số 0 của anh ta, cũng như đè thẳng nam trước mặt bạn gái của anh ta vậy, như vậy có thể đạt được gấp đôi khoái cảm. Chỉ là thẳng nam có lẽ không thuận theo, nhưng gay thì không biết được, toàn bộ cộng đồng gay thì được mấy mống thuần 1? Trải qua rồi mới biết được chỗ thi thú của người làm 0.
Bên cạnh cũng có người biết sở thích buồn nôn của Hồ Tra Nam, lúc này đều rặt một bộ dạng xem hài kịch. Còn có người chăm chăm nhìn Vân Tử Túc, đang đợi xem lát nữa sẽ được chứng kiến vẻ mặt gì của cậu.
Hồ Tra Nam và Hàn Dịch cao xấp xỉ nhau, mọi người mắt thấy Hồ Tra Nam đưa tay túm lấy bả vai Hàn Dịch, đang định cưỡng hôn hắn-----
Sau đó trước mắt bọn họ mờ một cái, chợt nghe thấy một tiếng rầm cực khủng.
Hồ Tra Nam hơn mét tám trực tiếp bay thẳng ra sau, sau lưng gã không có người, chỉ có một chiếc bàn trống cách đó không xa, toàn thân cứ vậy đập mạnh vào góc bàn.
"..."
Bàn ghế nơi này toàn là loại đa giác nhiều góc nhiều cạnh, Hồ Tra Nam va trúng một góc nhô ra, nghĩ thôi cũng khiến người ê răng nhăn mặt.
Bầu không khí nhất thời chìm vào yên lặng quái gở, chỉ còn tiếng nhạc vẫn không ngừng xập xình, va chạm lớn như vậy, ngay cả ca sĩ hát trên sân khấu cũng phải sợ hết hồn. Mấy người đang nhảy nhót bốn phía cũng ngẩng đầu nhìn sang.
Giữa bầu không khí cứng đờ, Hàn Dịch đi về phía Hồ Tra Nam, mọi người trợn mắt há mồm nhìn hắn, cũng không ít người không kiềm được nhìn cậu con trai có vẻ non nớt được hắn bảo vệ sau lưng.
Hồ Tra Nam chật vật bò dậy, chưa nhìn thấy Hàn Dịch đang lại gần, lửa giận của gã đã đùng đùng trên mặt, lại bỗng dưng bị tạt một gáo nước lạnh.
Hàn Dịch đứng bên cạnh gã, buông lời nhẹ bẫng.
Nhạc nền quán bar không dứt, giọng Hàn Dịch cũng rất khẽ, xung quanh không ai nghe được.
Hồ Tra Nam dừng bước chân, lập tức biến sắc.
Vài người xúm lại, muốn giúp Hồ Tra Nam, nhưng Hồ Tra Nam lại nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, khoát tay nói: "Đùa thôi ấy mà, giải tán đi, không sao cả."
Gã bị văng ra dưới con mắt đám đông, mọi người trố mắt nhìn nhau, thế nhưng Hàn Dịch trước sau không tỏ vẻ gì, Hồ Tra Nam lại nói như vậy, thành ra bọn họ cũng chỉ đành hùa vào giảng hòa.
Ca sĩ tiếp tục hát, ánh nhìn bốn phía cũng rút về. Sau khi đuổi người xung quanh đi, Hồ Tra Nam nhìn chằm chằm Hàn Dịch: "Mày là người nó tìm đến à?"
Hàn Dịch không đáp, Vân Tử Túc và Thẩm Thu Vãn cũng đã đến bên cạnh.
Sắc mặt Hồ Tra Nam u ám, giọng điệu bị đè nén chứa đầy hung tợn: "Nó lại muốn làm gì? Muốn làm à? Muốn làm thì bảo nó tự đến, quỳ xuống cầu xin tao là được không phải à?"
Cảm xúc của gã đột nhiên kích động đến mức không nằm trong giới hạn bình thường.
Thẩm Thu Vãn đưa tay gõ vào vị trí nào đó trên lưng gã, đè tắt tàn bạo trong người gã. Chờ cho Hồ Tra Nam thở hồng hộc bình ổn lại, Thẩm Thu Vãn mới nhìn xung quanh nói: "Nơi này không tiện, chúng ta vào phòng trò chuyện."
Hồ Tra Nam không muốn tiếp tục mất mặt ở đây, gã cúi đầu thở gấp, lấy thẻ hội viên của mình.
Kiêng kỵ nhìn Vân Tử Túc một cái, gã nói với Hàn Dịch: "Mày đi với tao."
Một phòng chỉ cho hai người vào. Thẩm Thu Vãn cũng vừa làm thẻ, nhưng anh ta và Vân Tử Túc buộc phải vào một gian khác.
Bốn người đến khu phòng riêng, trong lúc chờ phục vụ đến, Vân Tử Túc đứng bên cạnh Hồ Tra Nam, cậu thờ ơ để lộ roi xích cuốn trên cổ tay phải, dây xích bạc thõng xuống lóe sáng, phản xạ ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, khiến người ta nhìn qua cũng cảm thấy đáy lòng rét lạnh.
Hồ Tra Nam không nhịn được siết chặt hai nắm đấm.
Người khác có thể không thấy rõ, nhưng gã lại hiểu rất rõ ràng. Vừa rồi gã căn bản không phản xạ kịp, đã bị người con trai thoạt trông mảnh dẻ này một cước đạp bay.
Người phục vụ mở cửa khu phòng riêng, trước tiên dẫn Hồ Tra Nam và Hàn Dịch đi vào. Hai phút sau cậu ta đi ra mời đến Thẩm Thu Vãn và Vân Tử Túc.
Diện tích khu vực này không nhỏ, các phòng riêng đều độc lập với nhau, cửa được người phục vụ đóng kín. Tiếng nhạc huyên náo bị ngăn cách bên ngoài, trong không khí lan tỏa một mùi thơm mơ hồ. Nơi đây cũng coi như yên lặng.
Tuy nhiên Vân Tử Túc thính lực tốt, cậu tức thì nghe được âm thanh mập mờ ẩn nấp bên trong tiếng nhạc hỗn loạn, rải rác bên trong từng căn phòng đóng chặt.
Thẩm Thu Vãn yêu cầu phục vụ dẫn bọn họ đến căn phòng bên cạnh phòng của Hồ Tra Nam, hai người bước vào, chỉ thấy bên trong ngoại trừ bàn ghế sofa, còn bày một chiếc giường.
Tuy nói nơi này là quán bar, nhưng cũng cung cấp dịch vụ ngủ nghỉ, tác dụng của giường chẳng bàn cũng hiểu.
Sau khi người phục vụ rời đi, cửa phòng đóng lại. Vân Tử Túc ngồi trên sofa, rũ mắt nghịch dây xích, Thẩm Thu Vãn bên cạnh đang muốn dùng linh lực nghe tiếng động phòng bên, lại thấy người bên cạnh trực tiếp phất tay ném tấm phù lên tường.
Động tác của Vân Tử Túc vừa nhanh vừa đột ngột, dọa cho Thẩm Thu Vãn suýt nữa sợ hết hồn.
Phù vừa dán, tác dụng cách âm của căn phòng hoàn toàn mất hiệu lực, âm thanh bên kia truyền đến rõ mồn một.
"Mày có quan hệ gì với Tỉnh Anh? Nó bảo mày đến à?"
Là giọng của Hồ Tra Nam.