Khách khứa nơi đây đa phần đều là cáo già lăn lộn lâu trong thương trường, mặc dù còn chưa rõ thân phận của cậu thanh niên kia, nhưng chỉ xét thái độ của Lâm Mật đối với cậu ta, cũng có thể đoán ra cậu ta tuyệt đối không phải người bình thường. Chỉ là bọn họ thế nào cũng không sáng tỏ, một vị khách quý lai lịch không vừa như vậy, tại sao chỉ coi trọng một kẻ không có chút bối cảnh nào như Vân Tử Túc?
Người tiên phong bước lên là Hàn Phó, sau khi tiễn Lâm Mật rời đi, ông ta quay trở lại sân khấu cách bàn chủ không xa. Phí Dương vừa trò chuyện đôi câu với Vân Tử Túc, liền nghe thấy âm thanh của Hàn Phó.
"Chào cậu, Phí thiếu gia." Hàn Phó chủ động đưa tay ra, "Tôi là ba của Hàn Dịch, Hàn Phó."
Hàn Phó đã bất hoặc chi niên (40 tuổi), nhưng bởi được bảo dưỡng tốt, còn ngồi lâu trên chức vị cao, khiến cho toàn thân toát lên khí thế mạnh mẽ khác biệt so với người bình thường. Tuy nhiên trước mặt Phí Dương, thái độ của ông ta cũng rất chủ động.
Trước khi mở miệng, Hàn Phó đã chuẩn bị tâm tư kỹ càng, trên thực tế cho tới lúc này, ông ta cũng không rõ mục đích thật sự của Phí Dương.
Nhưng khiến người ta không nghĩ tới là, Phí Dương thay đổi bộ dạng không nói chuyện với người ngoài trước đó, không chỉ bắt tay Hàn Phó, mà còn mở miệng: "Bác Hàn, cháu là Phí Dương."
Đối với thái độ này của Phí Dương, Hàn Phó cũng có chút bất ngờ, tuy nhiên ông ta không biểu hiện ra ngoài, chỉ hỏi: "Không biết bí thư Phí, cùng Phí thiếu gia đây là...?"
Phí Dương cười một tiếng: "Đấy là bác cả của cháu."
Chẳng trách người này có thể khiến cho Lâm Mật tự mình đưa đón, đây chính là một cậu ấm chân chính!
Còn chưa chờ mọi người hoàn hồn từ tin tức này, Phí Dương đã chủ động nói rõ ý đồ.
"Cháu là bạn của Tử Túc, hôm nay cậu ấy đính hôn, cháu cố ý đến chúc mừng." Phí Dương nhìn Vân Tử Túc, cười một tiếng, rồi mới quay sang Hàn Phó tiếp lời: "Tuy nhiên cháu mới từ chỗ bác cả qua, trên đường bị chậm trễ một hồi, nên mới đến muộn, hy vọng bác Hàn bỏ quá cho."
Hàn Phó nào có thể để ý? Phải biết, Phí Dương không chỉ đơn giản là cháu của một Bí thư Tỉnh ủy, nhà họ Phí ở Bắc thành vang danh đã lâu, là thương nhân đã bắt đầu làm ăn với Chính phủ giống như nhà họ Hàn, dĩ nhiên không thể chưa từng nghe nói.
"Không sao không sao, Phí thiếu gia có thể tới đã là tin mừng." Hàn Phó vừa nói, vừa trực tiếp mời Phí Dương đến bàn chủ.
Phí Dương không từ chối, sau khi chào hỏi Vân Tử Túc xong, liền ngồi vào bàn chủ bên cạnh Hàn Phó.
Ba người em trai của Hàn Dịch hôm nay không tới, so sánh với những vị kỳ cựu trong Lâm thành trên bàn chủ này, Phí Dương được coi là vô cùng trẻ tuổi, thế nhưng không ai có thể dị nghị gì cậu ta.
Nói ra thì, trái lại không ít người dấy lên hâm mộ đối với Vân Tử Túc trước sân khấu.
Có thể làm cho Phí thiếu gia tự mình đến cổ vũ, bản lĩnh của vị này... chỉ sợ cũng phải đánh giá lại lần nữa.
Trên thực tế, không chỉ những người không biết lai lịch của Vân Tử Túc, ngay cả bàn nhà họ Vân ngồi cách sân khấu không xa cũng bị dọa cho ngây người.
Ngoại trừ bà Vân và Vân Học Binh ra, tất cả những người còn lại của họ Vân đều đến tham dự tiệc đính hôn này, nhưng ngay cả Vân Học Công ngày thường ở nhà vênh mặt hất hàm sai khiến, đến tiệc đính hôn cũng chỉ có thể khoanh tay bó gối cẩn thận lễ độ. Ông Vân về cõi tiên từ lâu, bố mẹ Vân Tử Túc cũng không còn, nhà họ Hàn thậm chí còn không sắp xếp cho nhà họ Vân lên bàn chủ, chỉ là dù như vậy, Vân Học Công cũng không dám nói thừa câu nào trước mặt nhà họ Hàn.
Gã chỉ cần bấm bụng chịu trận này, chờ kết thành công quan hệ thông gia, còn có lợi ích gì không thể vơ vét? Vân Học Công đã sớm nghe lời bà Vân cẩn thận suy tính, dù sao Hàn Dịch cũng là con ruột Hàn Phó, tính ra còn có cả di sản của mẹ cậu ta, ba năm sau cậu ta chết, những vật này đều là của Vân Tử Túc, nhà họ Vân không dám ho he trước mặt nhà họ Hàn, chẳng lẽ còn không điều khiển được Vân Tử Túc hay sao?
Bọn họ đã có kinh nghiệm với di sản của bố mẹ Vân Tử Túc, đồ của nhà họ Hàn chỉ có thể phong phú gấp mười lần trở lên so với đồ Vân Học Thương để lại, đến lúc đó lặp lại y nguyên một phen, cuộc sống nhà họ Vân chắc chắn sẽ sung sướng hơn cả bây giờ.
Chỉ có điều Vân Học Công tính ngàn tính vạn, lại chẳng tính đến Vân Tử Túc vậy mà sẽ quen nhân vật như Phí Dương.
Nhìn Phí Dương được tất cả mọi người chúng tinh phủng nguyệt, nhưng chỉ đối xử đặc biệt với Vân Tử Túc, trong lòng Vân Học Công không thể chấp nhận nổi. Điều càng khiến gã không nuốt trôi cơn tức này hơn chính là thái độ của nhà họ Hàn---- nhà họ Vân không một ai được lên bàn chủ, thế nhưng Phí Dương lại được mời qua.
Hơn nữa từ đầu đến cuối, Phí Dương cũng không ném cho nhà họ Vân dù chỉ một ánh mắt.
Chỉ cần là người hơi hơi hiểu chuyện, cũng có thể đoán ra vấn đề bên trong, lẽ ra không có bao nhiêu người quan tâm tới nhà họ Vân bên này, mà bây giờ, tầm mắt dù vô tình hay cố ý của người ngoài, lại giống như lưỡi dao sắc bén róc thịt Vân Học Công.
Gã như ngồi bàn chông, nhưng không có chút biện pháp nào, chỉ mong tiệc đính hôn sớm kết thúc, xong xuôi trở về bàn đối sách với bà Vân.
Người duy nhất có cảm nhận khác biệt về sự kiện bất ngờ này, là Vân Tử Túc.
Vân Tử Túc chỉ có chút ngạc nhiên khi Phí Dương mới bước vào, tuy nhiên cậu đổi hướng nghĩ, xét tính cách Phí Dương, đây chính xác là chuyện đối phương có thể làm ra.
Không thực hiện kế hoạch đã chuẩn bị xong từ trước, ngược lại đặc biệt chạy đến chống lưng cho cậu, tình nghĩa này của Phí Dương, Vân Tử Túc ghi nhớ.
Phí Dương vô cùng đúng mực, tính tình cậu ta không được tốt, nhưng tuyệt đối là người khôn ngoan được bồi dưỡng bên trong thế gia vọng tộc, sau khi để mọi người chứng kiến mình và Vân Tử Túc thân cận, cậu ta lại bày tỏ tôn trọng đối với Hàn Phó, khiến đối phương được sủng ái mà lo sợ, đồng thời, sẽ đem sân nhà giao trả lại cho Vân Tử Túc và Hàn Dịch.
Điều duy nhất Vân Tử Túc không nghĩ tới chính là, thời điểm Phí Dương xuất hiện và đi về phía mình, khôi linh khắp người Hàn Dịch bỗng nhiên chập chờn thấy rõ. Khôi linh đối với người bình thường là một gánh nặng quá lớn, Hàn Dịch cũng theo đó bị ảnh hưởng, vẻ mặt và thân thể đều trở nên căng thẳng.
Trước kia Phí Dương từng tu luyện huyền học, khôi linh cảm ứng với cậu ta cũng không kỳ lạ, Vân Tử Túc nghĩ vậy, liền thừa dịp Phí Dương hàn huyên cùng Hàn Phó, vỗ nhẹ lên cánh tay Hàn Dịch.
Linh lực thuận thế trèo qua, bao lấy những khôi linh xao động.
Hàn Dịch bị vỗ xoay đầu nhìn lại.
Vân Tử Túc hỏi: "Anh có ổn không, sắc mặt trông hơi kém."
Hàn Dịch lắc đầu, vẻ mặt dường như dịu đi đôi chút, hắn thấp giọng đáp: "Tôi không sao."
Thấy linh lực có thể tạm thời đè ép khôi linh không ổn định, Vân Tử Túc cũng không hỏi thêm, cậu chỉ cho rằng Hàn Dịch vì khôi linh mới để lộ khác thường, không suy nghĩ nhiều về chuyện khác.
Trong từ điển của cậu căn bản không có cái cụm "Tu La tràng".
Sau khi Hàn Phó mời Phí Dương an tọa tại bàn chủ không bao lâu, người chủ trì tuyên bố giờ lành đã đến. Hội trường đầy ắp tiếng trò chuyện nghị luận an tĩnh lại, sự chú ý của mọi người cũng bị thu hút đi.
Hai vị tân nhân cùng bước lên bục, người chủ trì đứng giữa bọn họ, đọc một phần lời thề đính hôn.
Khác với linh khế khi kết thành đạo lữ ở Tu linh giới, lời thề ở Phàm tục giới đọc xong một lần liền vô tác dụng. Vân Tử Túc không để ý, theo chỉ dẫn của người chủ trì, cậu và Hàn Dịch trao nhẫn lên ngón giữa đối phương.
Hai kiểu dáng tương đồng lóe lên ánh sáng bạc soi rọi lẫn nhau.
Phía dưới đồng thời vang lên tiếng vỗ tay.
Tiệc đính hôn và kết hôn không giống nhau, cũng không cần tân nhân kính rượu, sau khi tuyên thệ liền đến bữa tối, sau khi bữa tối kết thúc, nghi thức cũng liền kết thúc.
Phí Dương nán lại thẳng đến cuối cùng buổi tiệc, mà Lâm Mật cũng tới đón cậu ta như đã hẹn. Trước khi đi, Phí Dương trò chuyện cùng Vân Tử Túc mấy câu, hôm nay cậu ta phải đến chỗ bác cả, hẹn ngày mai nói chuyện tiếp.
Lâm Mật vừa tới, các vị khách khứa còn chưa có tản đi lại xôn xao một hồi. Tuy nhiên người có thể thật sự chào hỏi với ông ta cũng không được mấy ai, đa phần mọi người đều chỉ chuyển ánh mắt hâm mộ về phía Vân Tử Túc.
Vân Tử Túc không có cảm giác gì, xe của nhà họ Vân không đủ chỗ, như lúc tới, cậu ngồi lên xe Hàn Dịch.
Nhà họ Hàn đã chuẩn bị xong phòng tân hôn, nhưng trước khi kết hôn, Vân Tử Túc vẫn phải ở lại biệt thự nhà họ Vân. Hôm nay Hàn Dịch không uống rượu, hắn không dẫn theo tài xế, mà chỉ tự mình lái xe đưa Vân Tử Túc trở về.
Màn đêm thăm thẳm, buồng xe tĩnh lặng, bận rộn cả ngày, Vân Tử Túc cũng không thể ăn được một bữa thoải mái, bây giờ lại có Hàn Dịch thơm mê người ngồi bên cạnh, đối với cậu mà nói đây chẳng khác nào hành hạ ngọt ngào.
Sau quãng thời gian tiếp xúc trước lễ đính hôn, Vân Tử Túc càng thêm khẳng định Hàn Dịch không ốm yếu như lời đồn đại, mặc dù người làm trong nhà họ Hàn bởi vì khôi linh mà sợ hãi Hàn Dịch, chỉ khi nào Hàn Dịch có yêu cầu gì, bọn họ mới gấp rút hoàn thành không hề mặc cả.
Vả lại nguyên do khôi linh được sinh ra còn chưa sáng tỏ, Vân Tử Túc không thể trực tiếp thỏa thích hấp thu không chút đề phòng. Bây giờ cậu chỉ muốn chờ đến lúc hai người kết hôn, chuốc say Hàn Dịch, sau đó sẽ bỏ thời gian dò xét tình huống cơ thể đối phương.
Đang bận mưu đồ bất chính với người ta đêm tân hôn, Hàn Dịch ngồi ghế lái bất chợt lên tiếng.
Giọng nói của hắn khiến cho Vân Tử Túc đang chìm sâu trong hoang tưởng sợ hết hồn, chờ đến khi kịp phản ứng, mới nghe rõ đối phương đang nói cái gì.
Ngoài xe là ánh đèn đêm rực rỡ uốn lượn, ánh sáng nồng đậm ấm áp xuyên qua kính chắn gió tản vào trong xe, rắc lên khớp xương cổ tay mảnh khảnh của Hàn Dịch.
Giọt sáng xinh đẹp lộng lẫy vuốt ve cổ tay hắn, lại không thể truyền cho hắn chút độ ấm nào.
Hàn Dịch hỏi: "Em không sợ anh sao?"
________________
Tác giả có lời:
Vân Tử Túc: Ay ya Phí Dương cậu dọa đến khôi linh trên người Hàn Dịch rồi.
Phí Dương:... Sợ quá.
Hàn Dịch:... Cũng không hẳn.