Diệp Chiêu không thích để rác trong nhà, nhưng cô có thể hiểu được hành vi của Tiểu Cầm , để trấn an em gái, trước khi ra ngoài ăn trưa, cô lấy ra 10 đồng tiền lẻ đưa cho cô bé."Đây là tiền ăn vặt cho em này."Tiểu Cầm vội vàng xua tay: "Chị đừng mà, như vậy không phải chị sẽ hết tiền sao?"Diệp Chiêu nhét tiền vào túi áo của Tiểu Cầm: "Chị có tiền, đủ cho chúng ta sống ổn đến năm sau.
Sau này đừng nhặt rác nữa, chị mua cho em ít sách, không có gì thì ở nhà đọc đi.
Chưa đầy một tháng nữa trường học sẽ khai giảng, dù em học ở đây hay quay lại kia để học em cũng phải đọc sách.”Nghe nói có thể phải đi học trở lại, Tiểu Cầm lo lắng ngắt lời chị gái: "Em không muốn quay lại đó, em không cần học."Diệp Chiêu vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô bé: "Còn nhỏ như vậy mà không đi học em sẽ hối hận cả đời đấy, chuyện học hành sau này chúng ta sẽ nói, tóm lại bây giờ chúng ta không thiếu tiền, em có thể ăn uống vui chơi thoải mái."Cô bé đáng yêu nở nụ cười ngọt ngào, nhưng trong lòng vẫn không tin rằng chị gái mình thực sự không thiếu tiền.Buổi trưa cả hai ăn đồ ăn nhanh bên ngoài, sau đó đi mua chăn ga gối đệm và một số đồ dùng hàng ngày, vốn dĩ Diệp Chiêu muốn mua một chiếc nồi cơm điện, cô từng nấu cơm bằng nồi cơm điện ở trường, vừa đơn giản, đa năng lại ngon miệng.
Nhưng dạo một vòng không thấy chỗ nào bán nồi cơm điện nên cô đành phải tìm mua ở các cửa hàng bách hóa khi khác.Họ dọn dẹp phòng một lượt cho gọn gàng, sau khi dọn dẹp xong, Tiểu Cầm buồn ngủ nên ngủ trưa ở nhà còn Diệp Chiêu ra ngoài tìm một sạp báo có điện thoại rồi gọi điện cho cha cô ở nhà, quả đúng như cô dự đoán, điện thoại đổ chuông nhưng không có ai bắt máy.Cha cô và Bạch Vận Liên lẽ ra phải lên tàu hôm nay, ước tính rằng họ sẽ trở về Thâm Thành sớm nhất vào ngày mai.
Cạnh sạp báo có mấy cửa hàng quần áo và cửa hàng giày rẻ tiền, Diệp Chiêu chọn hai bộ váy đơn giản mà thời trang rồi mua thêm một đôi giày thể thao cho mình và em gái.Diệp Chiêu không đi mua sắm nhiều, cô thấy bầu trời u ám, hình như sắp mưa, khi cô chạy một mạch về đến nhà thuê, bên ngoài trời bắt đầu mưa to.Lên tầng hai, Diệp Chiêu rút chìa khóa mở cửa, người chủ nhà không rõ đang ngủ trưa hay đã đi ra ngoài, cô về phòng thì thấy em gái không có ở nhà, cô vội để đồ đạc trong người xuống rồi hét lên tìm Tiểu Cầm nhưng không ai trả lời.Khi Diệp Chiêu ra ngoài, cô để lại mảnh giấy nhắn trên bàn cho em gái, dặn cô bé sau khi tỉnh dậy thì ngoan ngoãn ở nhà đợi, không được đi đâu, nhưng mảnh giấy và người đã biến mất.
Ngoài trời đang đổ mưa lớn, Diệp Chiêu bởi vì không quen địa hình nơi này, cô rất sợ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Diệp Chiêu vừa định đi ra ngoài tìm thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, cô quay đầu lại liền thấy Tiểu Cầm đã đứng ở cửa phòng, cả người ướt sũng, trong tay cầm một cái túi da rắn nhỏ, từng giọt mưa nhỏ xuống túi da rắn đó."Chị, em nhặt được rất nhiều sắt." Giọng điệu của Tiểu Cầm tràn đầy sự phấn khích, cô bé nặng nề đặt chiếc túi da rắn lên cửa.Diệp Chiêu không nói nên lời trong giây lát, những gì cô nói với em gái mình vào buổi trưa đều vô ích..
Danh Sách Chương: