Cao Nguyệt Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng và trịch thượng như thường lệ: "Cậu đến muộn một bước rồi, hiện nhà máy không tuyển nhân viên nữa, chúng ta phải đợi đến khi công nhân nghỉ hè.
"Lý Thụy Hương gật gù: "Đúng vậy, giá mà cậu đến sớm hơn mấy ngày.
"Diệp Chiêu lúng túng cười nói: "Tớ đến đây tìm người quen.
""Người quen nào cơ?" Chưa kịp dứt lời, Lý Thụy Hương nhìn thấy ai đó vội vàng đi ra khỏi văn phòng, cô ấy lập tức đi đón anh ta: "Anh Phùng, anh Phùng, anh vẫn đang tuyển dụng chứ? Chỗ em có một người bạn cũ.
"“Không còn chỗ nào cần tuyển nữa đâu.
”.
Sau khi người tên là anh Phùng kia từ chối, anh ta liếc nhìn Diệp Chiêu một cái thì không thể không dừng lại.
Khuôn mặt Diệp Chiêu trắng sáng, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú, đôi mắt như quả hạnh nhân, lấp lánh như thể biết nói, trên bối cảnh là một nhóm công nhân bình thường thì cô mang vẻ đẹp vừa đơn giản vừa kiêu sa, khác hẳn với mọi người nơi đây.
Thấy anh Phùng nhìn chằm chằm Diệp Chiêu, Lý Thụy Hương nhân cơ hội nói: "Anh Phùng, anh tìm cách giúp em với.
"Anh Phùng hỏi Diệp Chiêu: "Cô có thể hát hay tham gia các cuộc thi không?"Anh Phùng trông rất thật thà nhưng câu hỏi của anh ta lại rất kỳ lạ khiến Diệp Chiêu thắc mắc hỏi: "Anh hỏi việc đó làm gì?"Giọng điệu của cô có phần hung hăng, anh Phùng đang định nói thì một giọng nữ từ trong văn phòng truyền đến mắng: “Phùng Chí Viễn, sao anh còn ở đây, sao không nhanh đi tìm thêm hai thợ điện.
"Phùng Chí Viễn nghe thấy thế vội chạy đi, trước khi đi còn không quên nói với lý Thụy Hương: "Sau giờ làm mang bạn học của cô đến gặp tôi.
""Được.
" Lý Thụy Hương vui mừng khôn xiết gật đầu đáp lại.
Người phụ nữ vừa mắng anh ta đi tới, bà ta có mái tóc xoăn dài đến nửa người, nhìn qua có chút quyền thế, bà ta liếc nhìn Diệp Chiêu từ trên xuống dưới một lượt nói: "Không nhận thêm nhân viên, mời đi về.
"Nữ nhân viên sao dám khiêu khích với nhân viên văn phòng, Lý Thụy Hương muốn nhanh chóng kéo Diệp Chiêu đi còn Cao Nguyệt Nguyệt đã lạnh lùng quay người đi vài trước bước.
Diệp Chiêu nhìn người phụ nữ ấy: "Tôi tới tìm chú Tô Ứng Dân.
"Người phụ nữ lại nhìn Diệp Chiêu, cảm thấy cô gái này thoạt nhìn rất quen rồi như chợt nhớ tới điều gì đó, bà ta nhíu mày, giả vờ như không nghe thấy Diệp Chiêu nói gì chỉ muốn nhanh chóng đuổi Diệp Chiêu đi rồi quay người vào.
Chú bảo vệ ở cửa chạy lên chạy xuống, Diệp Chiêu quan sát người phụ nữ này, nét mặt của bà ta có phần giống với Bạch Vận Liên.
Đây là em gái của Bạch Vận Liên, Bạch Vận Bình sao? Bạch Vận Liên phụ trách tài chính trong nhà máy còn Bạch Vận Bình phụ trách nhân sự, rất có thể là bà ta.
Bạch Vận Bình có thể đã nhìn thấy ảnh của Diệp Chiêu trước đó, hẳn là bà ta đã nhận ra cô nên rất nóng lòng muốn đuổi cô ra ngoài.
Diệp Chiêu không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cô hét thẳng vào văn phòng: "Chú Tô Ứng Dân, chú Tô!""Cô tên gì?" Người phụ nữ vội vàng nói: "Đừng gọi nữa, trên lầu có khách quan trọng, mau đi ra ngoài!"Bà ta vừa nói vừa đẩy Diệp Chiêu.
Lý Thụy Hương lúc này đã hiểu rằng Diệp Chiêu không phải đến tìm cô ấy, nhưng cô ấy cũng không biết Tô Ứng Dân là ai, vì vậy Lý Thụy Hương thấp giọng thuyết phục: "Tiểu Chiêu, lát nữa tớ sẽ giúp cậu tìm chú, chúng ta đi ra ngoài trước.
"Một vài người phụ nữ từ văn phòng bước ra khỏi tòa nhà và nhỏ giọng hỏi chuyện gì đang xảy ra.
.
Danh Sách Chương: