• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Lão Diệp, chuyện này để ngày mai lại nói, được không?”Diệp Chiêu nhân lúc mọi người không chú ý đến mình liền trở về phòng.

Tiểu Cầm ngồi xổm một góc bên tủ quần áo, âm thầm cất giấu thứ gì đó, khi nghe thấy có tiếng người đi vào cửa, cô bé sợ hãi run lên, ngẩng đầu thì thấy là Diệp Chiêu, cô bé liền đưa kẹo hạnh nhân mà mình lén giấu được cho chị họ.

Diệp Chiêu xua tay nói: “Em để dành tự mình ăn đi.

”Vết thương trên trán của Tiểu Cầm dường như lại nứt ra, cô bé nhăn mũi nói: “Mẹ muốn đánh em, em sơ ý nên đụng phải góc tường.


”“Em chờ chút.

” Diệp Chiêu đi ra ngoài tìm thuốc tới để sát khuẩn cho cô bé.

Nhà mẹ đẻ của Bạch Vận Liên ở gần đây, buổi tối bà ta liền về nhà mình ở, Diệp Định Quốc ngủ trong phòng của em trai họ, còn nhóc ấy thì ngủ cùng cha mẹ mình.

Sau khi màn đêm buông xuống, căn phòng dần mát mẻ, Diệp Chiêu nằm ở ngoài cùng, Tiểm Cầm nằm cạnh cô, Diệp Tiểu Trân nằm ở phía trong cùng.

Cửa sổ phòng bọn họ được mở ra, đường phố cũng yên tĩnh.

Nhà họ Diệp có ba gian phòng, mỗi khi trời nóng đều mở cửa sổ ra ngủ.

Tiếng ngáy của vợ chồng bác hai lần lượt vang lên.

Đồng hồ treo tường trong sảnh gõ ba tiếng, Diệp Chiêu lặng lẽ đứng dậy đi vào phòng em trai, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, cô đã quen với bóng tối của ban đêm, có thể thấy rất rõ cha cô đang nằm trên giường, ông ta chống tay lên đầu, hầu như không có tiếng ngáy.


Hành lí của Diệp Định Quốc đặt ở cuối giường, cô có thể dễ dàng với tới, nhưng điều phiền phức nhất là chân của ông ta đang dẫm lên túi hành lí.

Để lấy được đồ trong túi mà không đánh thức ông ta đúng là có chút khó khăn.

Hệ thống tỉnh lại từ trong mộng: “Cô lại muốn làm cái gì? Cô không thể làm chuyện phạm pháp!”Diệp Chiêu lại mặc kệ, cô đứng ở cuối giường một hồi, ông ta vẫn bất động, có vẻ sẽ ngủ say tới bình minh.

Cứ thế này cô cũng không đợi được nữa, Diệp Chiêu đi vào phòng khách rót một cốc nước lớn, sau đó trở lại phòng của em trai, Diệp Định Quốc vẫn nằm tư thế trước đó, hoàn toàn không động đậy.

Diệp Chiêu vươn tay bật đèn, mạnh dạn đi về phía trước và đẩy ông ta: “Cha, cha có muốn uống nước không?”Diệp Định Quốc mơ mơ màng màng, sau khi bị lay tỉnh liền phát hiện con gái đang ngồi xổm trước giường, không biết chuyện gì xảy ra, Diệp Chiêu lại nói: “Vừa rồi cha bảo khát nước, con đi rót nước cho cha này.

”Diệp Định Quốc uống nhiều rượu nên có chút khát thật, ông ta cũng cho là mình nói mớ muốn uống nước nên bị Diệp Chiêu nghe thấy.

Ông ta ngồi dậy liếc mắt nhìn con gái, không biết vì sao, lần này trở về tuy rằng Diệp Chiêu vẫn chống đối mình nhưng cũng không làm người khác chán ghét như trước.

Diệp Định Quốc bưng ly nước uống cạn, lại hỏi: “Dì Bạch của con đâu?”Xem ra ông ta thật sự buồn ngủ lắm rồi, Diệp Chiêu đáp: “Dì ấy về nhà anh dì ấy rồi.


”Diệp Định Quốc dường như nhớ ra, ông ta cầm đồng hồ trên đầu giường lên, hiện tại đã hơn ba giờ sáng.

Diệp Chiêu vừa định nhắc ông ta có muốn đi vệ sinh hay không, ai ngờ Diệp Định Quốc đã đứng lên đi ra ngoài.

Vừa nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, Diệp Chiêu như một con thỏ, dùng tốc độ nhanh nhất mở chiếc túi ở cuối giường ra.

Hệ thống tiếp tục gào lên: “Cô lại trộm đồ nữa!”Diệp Chiêu phớt lờ nó, cô vội vàng lục túi hành lí của Diệp Định Quốc, trong túi ngoài mấy bộ quần áo còn có một túi hồ sơ, bên trong là “Hợp đồng chuyển nhượng nhà máy.

”, cô không có thời gian đọc kĩ nên cất túi tài liệu lại.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK