Một ngày này tất cả bản tin đều lấy tiêu đề “hắc đạo hỏa tịnh” để đưa sự kiện rợn người này. Người của tổ chức ăn trộm và buôn bán người ở ngoại ô không biết đắc tội người nào, khi ở trong phòng ngủ bị người chuốc thuốc cắt đứt gân chân gân tay, sau đó sau khi trừng phạt xong liền cố ý dùng điện thoại công cộng báo nguy.
Lúc cảnh sát đuổi tới nhìn thấy thảm trạng khó có thể tự thuật. Tuy rằng không có chết người, gân mạch của những người này trong khoảng thời gian dài vô pháp khôi phục hoàn toàn, nói cách khác, bọn họ cả đời chịu tàn tật.
Đương nhiên kẻ buôn bán người không có khả năng nhận được sự đồng tình. Nhưng chung quy đây là xã hội pháp trị, hung thủ cố nhiên đạt được lòng người lại cũng quá mức cực đoan. Dư luận đều nghiêng theo ý mình, nghị luận vô cùng phấn khích, còn có các loại tiết mục mời người nổi tiếng đến bình luận.
Kỳ Uyên lúc nhìn đến,cười lại cười nhìn cái tên quen tai trên danh sách chạy trốn—-Lạc Trọng Anh.
Nếu hắn đoán không sai, chuyện này chắc là Vinh Tranh làm. Nhớ lại thân thủ sạch sẽ lưu loát khi phản kháng của đối phương, dung nhân tuấn mỹ lẫm liệt không thể xâm phạm giống như một con báo hoang dại, giây lát kích khởi xúc động nào đó trong lòng hắn. Kỳ Uyên khẽ vuốt môi, trên gương mặt thanh lãnh chỉ có mắt kính lóe sáng, dường như đã hạ quyết định.
Buổi sáng thứ hai, hắn cố ý gọi Vinh Tranh đứng lên làm kiểm tra ký ức. Người sau một chữ cũng không sai, hoàn thành toàn bộ. Phát âm tròn chữ rõ ràng, ngữ khí bình tĩnh, nhìn Kỳ Uyên hơi bị kiềm hãm, ánh mắt càng thêm âm u.
Vinh Tranh ngồi xuống, Irwin xấn đến khen ngợi “Lợi hại! Học thế nào vậy? Cậu hôm qua không ở ký túc xá, có phải được cao nhân chỉ bảo?”
Hắn ra ngoài là muốn cho Lạc Trọng Anh một giáo huấn khó quên, loại chuyện này tự nhiên không thể nói cho Irwin. Nhưng Vinh Tranh cũng nhớ lại ánh mắt độc ác của Lạc Trọng Anh cùng lời thề đe dọa cũng muốn cho. Vinh Tranh nếm thử tư vị này. Lạc Trọng Anh chạy trốn chuyện này hắn biết nhưng cũng không để trong lòng.
Hắn ước gì cậu ta chạy trốn, chạy tới chỗ Vinh Sí Diễn khóc kể khiến Vinh Sí Diễn thấy rõ, hắn không phải kẻ đáng thương phải dựa vào sinh hoạt phí mỗi tháng của Vinh gia gửi cho, không phải là Vinh Tranh lúc đó. Vinh gia nuôi hắn lớn lên hắn rất cảm kích, nhưng Vinh gia không nên hạ sát thủ với hắn. Đáng tiếc là Lạc Trọng Anh dù cho chạy trốn khả năng sẽ không gây được sự chú ý nào của Vinh Sí Diễn. Đối với Vinh Sí Diễn đã trở thành gia chủ Vinh gia, có được thế lực trung đẳng hành tinh mà nói, Lạc Trọng Anh chỉ như một con kiến.
Nhớ đến chuyện này,hắn đã không hề để ý. Vừa nhấc đầu lên đã thấy ánh mắt thâm ý của Kỳ Uyên, không khỏi nhíu mày.
Kỳ Uyên đến tột cùng muốn hắn làm cái gì? Chỉ có thể binh đến tướng chặn, nước đến đắp đất.
Mà từ phương diện khác mà nói, hắn có chút thưởng thức phần cuồng ngạo bên trong Kỳ Uyên, lại có vài phần hứng thú với đầu lĩnh hãi tặc lớn nhất Liên Bang. Nếu người này đồng ý, hắn rất muốn kết giao bạn bè.
Sau một tiết khóa áp suất thấp, Kỳ Uyên gọi Vinh Tranh lại, đẩy đẩy mắt kính, mặt không biểu tình nói khẳng định: “Chuyện hôm qua là cậu làm.”
“Thủ đô tinh mỗi ngày đều xảy ra rất nhiều chuyện.” Vinh Tranh cũng không nhận lời hắn nói: “Nếu anh nói hôm qua tôi ném một khoản tiền, kia thật là tôi làm.”
Kỳ Uyên trông chớp mắt vui vẻ, trên mặt cũng mỉm cười: “Tôi còn tưởng rằng cậu tính toán một lưới từ từ bắt hết.”
“Không.” Vinh Tranh nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi theo nguyên tắc chuyện của mình tự mình làm.”
“Nga?” Kỳ Uyên cố ý thăm dò “Không cần tìm Tống gia hay Phù Chính hỗ trợ?”
Con ngươi Vinh Tranh co rút, lấy năng lực của Kỳ Uyên biết quan hệ của hắn và Phù Chính không phải không có khả năng. Hắn trong giây lát thu lại biểu tình, mỉm cười: “Chuyện tôi có thể tự mình làm, sao phải tìm người khác?”
Thái độ này, vừa không có phủ nhận cũng không xác nhận cái gì. Trong đầu Kỳ Uyên hiện lên tư liệu vài lần gặp mặt của Vinh Tranh và Phù Chính, cũng không biết quan hệ chân chính của bọn họ. Chỉ cho rằng nhân duyên trùng hợp khiến bọn họ quen biết.
Kỳ Uyên suy nghĩ lại mở miệng: “Cậu tính toán đối phó Vinh Sí Diễn như thế nào?”
Vinh Sí Diễn năm nay tốt nghiệp, hỏi một chút sẽ biết thành tích của gã không sai, rất có khả năng sẽ gia nhập quân đoàn tốt nhất lục quân, đệ nhất quân đệ nhất sư cũng chính là dưới trướng Phù Chính.
Nếu Vinh Sí Diễn biết quan hệ của mình và Phù Chính,có thể tức giận đến giơ chân hay không? Vinh Tranh không chút để ý nghĩ đến phản ứng của người nọ lại nhớ đến Phù Chính.
Phù Chính đã đi một tháng, y thậm chí qua sinh nhật ba mươi của mình trên chiến trường. Vinh Tranh đã vô pháp áp chế nhớ mong, hắn khẩn cấp nghĩ muốn ngay giờ tốt nghiệp, nhập ngũ, trước đến tiền tuyến tìm Phù Chính, bắt lấy áo y hỏi y sao lại bắt mình đợi lâu như vậy.
Sau đó hung hăng đánh yêu một hồi. Thân thể này của hắn vẫn còn chưa trưởng thành hẳn nhưng hắn cư nhiên một người ở nơi này dục cầu bất mãn. Đầy cả đầu óc đều là dáng người hoàn hảo của Phù Chính.
Nếu mặc quân trang làm mà nói…..
Kỳ Uyên bị vắng vẻ đã chú ý tới thần sắc vi diệu của Vinh Tranh, hắn nhướn mày không thể không đánh gãy trầm tư cá nhân của Vinh Tranh: “Cậu có phải đã quên sự tồn tại của tôi hay không?”
“Lời nói của anh có điểm quỷ dị.” Vinh Tranh vừa nghĩ đến Phù Chính tâm tình vô cùng tốt, cũng nói lời trêu chọc. Hắn không hề có thành ý xin lỗi, sau đó hỏi lại: “Làm giáo sư, anh gọi tôi lưu lại, chỉ vì muốn hỏi tôi muốn đối phó một sinh viên khác như thế nào sao?”
Tiểu tử thối! Nếu trong nội bộ Tham Lang, không ai dám nói chuyện như vậy với Kỳ Uyên. Kỳ Uyên nheo mắt, xem ra bản thân với Vinh Tranh cơ hồ không có biện pháp gì.
Nhưng nơi này là Thủ đô tinh, Vinh Tranh luôn cho rằng, có làm loại chuyện này trên địa bàn hay không có sai biệt rất lớn. Tại Linh Khải tinh hắn có lẽ sẽ điệu thấp một chút, tại Thủ đô tinh hắn sẽ không cần sợ Vinh Sí Diễn—-liền tính Vinh Sí Diễn muốn giết hắn nhưng chưa được như nguyện cũng vậy.
Chỉ là vì sự an toàn, trước khi Vinh Sí Diễn triệt để không có biện pháp giết hắn, hắn chắc phải tránh một đoạn thời gian. Kỳ Uyên tiếp cận lại cho hắn cơ hội lâm thời phát tiết bất mãn.
Bề ngoài bình tĩnh trấn định lại mơ hồ kiêu ngạo, cả người khí chất trác nhiên cùng vẻ ngoài khác biệt của hắn. Kỳ Uyên bình tĩnh nhìn vài giây lại có chút hoảng hốt.
Người như vậy thật sự hiếm thấy. Kỳ Uyên gặp qua muôn hình muôn vẻ các loại người cũng chỉ gặp được một Vinh Tranh trên người có khí chất đặc biệt như thế, đắc ý mà kiêu ngạo. Kỳ Uyên đột nhiên cảm thấy thú vị.
Nói thật, ngày đó cứu Vinh Tranh lý do chủ yếu là vì khiến Vinh Sí Diễn không thoải mái, thuận tay xen vào. Lại thấy người này không giống người thường nhất thời có chút hiếu kỳ.
Hắn ha ha cười, khóe môi vẫn lạnh lẽo: “Nếu cậu không muốn cho tôi biết, như vậy tôi cũng chỉ có thể an tĩnh chờ cử động của cậu, nhìn xem đến tột cùng cậu muốn làm gì.”
“Bất quá lấy cứng chọi cứng chỉ dùng được một hai lần.” Hắn cố ý nói: “Vinh Sí Diễn cũng không phải tiểu hắc bang đầu đường dễ đối phó.”
Vinh Tranh nhún vai, không thèm để ý cười nói: “Nếu anh muốn xem kịch vui, tính dùng câu nói này xóa bỏ nhân tình tôi nợ, tôi rất thích ý.”
Hắn cứ việc xem như cùng Kỳ Uyên kéo gần quan hệ cũng biết thân phận chân thực của đối phương. Thế nhưng hắn không nghĩ bị người quản chế cũng không muốn để Kỳ Uyên tiến vào thế giới của hắn. Vinh Tranh kỳ thật là người khá bài ngoại.
Mới trước mắt thôi, ở thế giới này có thể đi vào trong lòng hắn cũng chỉ có một mình Phù Chính. Có một số người tim rất nhỏ không chứa được quá nhiều thứ, mà người như vậy cũng thường kiên định cố chấp, sau khi xác định thì cứ thế tiến tới.
Vinh Tranh đem Kỳ Uyên chặn lại, Kỳ Uyên có vẻ bất đắc dĩ lại không tức giận. Hắn xuất hiện vốn mang mục đích lợi dụng quá mức đối phương kháng cự cũng là trong dự kiến.
Hắn nhìn theo Vinh Tranh dời đi, ánh mắt phức tạp, là tình thế bắt buộc.
Vài ngày lại trôi qua, Vinh Tranh vẫn duy trì sinh hoạt như ngày thường, Vinh Sí Diễn từ sau lần đó cũng không có động tác gì, không biết là buông bỏ hay tạm thời không có chủ ý gì mới. Vinh Tranh mỗi ngày đều chú ý chiến báo tiền tuyến liên tục ba ngày không nhận được tin báo bình an của Phù Chính.
Kỳ Uyên ngược lại bám riết gây rối không tha, không biết nên gọi là gì. Thế nhưng Vinh Tranh không nhận được tin của Phù Chính, nội tâm đã sớm khó chịu, nào có tâm tư để ý tới hắn.
Lại một ngày nữa trôi qua, Vinh Tranh nhịn không được liên lạc với quản gia Bohn, cũng không nhận được thông tin gì về Phù Chính. Phù Chính chưa từng liên hệ qua nhà.
Thời gian lại tới ngày thứ hai, Kỳ Uyên ở trên lớp nhiều lần gọi Vinh Tranh, đang trong giờ học Vinh Tranh tự nhiên phải trả lời, hôm nay lại bắt đầu gọi hắn, cửa phòng học “cạch” một tiếng mở ra.
Hiệu trưởng từng gặp một lần đứng ở cửa tầm mắt lạnh lùng quét khắp phòng, khoanh tay đứng: “Ai là Vinh Tranh? Đi ra.”