Triệu Liên Hằng dừng lại, mày lúc đầu hơi cau thoáng buông lỏng, giọng cũng trầm lại: “Là em à, em cũng đến thư viện?”
Tống Trưởng Tu giơ giơ mấy quyển sách trong tay: “Em vẫn đến mà, lại mượn thêm mấy quyển.”
Triệu Liên Hằng nhìn nhìn hai người, đại khái cảm thấy Vinh Tranh có chút quen mặt, có lẽ nhớ lại chuyện ở tiệm cà phê, gật gật đầu đi khỏi. Vinh Tranh nhớ tới Phù Chính đợi từ 1h chiều đến tám giờ tối qua không biết vì sao cảm giác có chút vi diệu. Hắn như lơ đãng mở miệng: “Người kia là thầy giáo của anh?”
Tống Trưởng Tu cười cười: “Không phải, chỉ là quen biết….Là thành viên của quản ủy đại học. Thầy ấy là giáo viên y học, cũng là phó viện trưởng.”
“Nhìn tuổi rất trẻ đi?” Tống Trưởng Tu thấy Vinh Tranh có hứng thú lại nói thêm: “Năm nay mới 28 tuổi, là người rất ưu tú, tiểu Võ vẫn nói muốn đi Y viện, chờ sau học kỳ năm nhất khi nó chọn ngành học, tôi sẽ dẫn nó đi nhận thức vài lão sư. Bất quá phải xem thành tích của nó trước, nếu không có thiên phú, tôi cũng sẽ không giúp.”
Hắn đang ở vị trí trưởng bối cũng không thể làm hơn nữa. Vinh Tranh cười trừ biết những lời này không cần nói với Tống Tử Võ. Giữa trưa, Tống Trưởng Tu thuận tiện mời hắn cùng ăn cơm. Vinh Tranh cũng đồng ý.
Sinh viên trong phòng ăn không có nhiều, Tống Trưởng Tu đột nhiên hỏi: “Tiểu Võ không biết chuyện của cậu, đúng không?”
Vinh Tranh khó hiểu: “Anh chỉ chuyện gì?”
“Chuyện gen.” Tống Trưởng Tu bổ sung: “Tôi không có thành kiến như người khác, chỉ là tích cách tiểu Võ đơn thuần, tôi hy vọng nó có thể suy nghĩ cẩn thận, cậu biết rõ tuổi này của các cậu, tam quan còn chưa đắp nặn xong, nếu nó về sau tiếp xúc ngày càng nhiều càng khó có thể giải thích.”
“Ba của nó là anh họ của tôi, khi nó 13 tuổi thì chết trên chiến trường, từ đó về sau nó có chút thay đổi, luôn la hét muốn đi chiến trường báo thù.”
“Hoàn hảo nó không thi đậu quân giáo….Anh họ của tôi chỉ có một đứa con là nó, chị dâu họ cũng không không muốn thấy nó gặp nguy hiểm, chỉ là người trẻ tuổi khí huyết vượng, không khuyên được.” Tống Trưởng Tu thành khẩn nói: “Hiện tại các cậu là bạn bè, có thể khuyên nhủ nó nhiều hơn một chút. Bảo nó ngẫm lại trong nhà còn mẹ, không nên xúc động như vậy.”
Tống Tử Võ tuy rằng thủa nhỏ mất cha lại có mẹ yêu thương cùng chú họ khắp nơi chiếu cố. Vinh Tranh hơi thất thần lại có chút hâm mộ—-Hắn chưa từng được hưởng thụ thứ tình cảm bình thản mà xa xỉ này.
Chỉ là hắn sớm hình thành thói quen kiên cường độc lập, chỉ là ngây người một cái mà thôi, cười nhẹ: “Hắn cũng là bạn của tôi, tôi sẽ lấy góc độ bạn bè làm việc mà tôi cho rằng thích hợp.”
Tống Trưởng Tu vô cùng vừa lòng, hai người lại nói vài câu chuyện phiếm, kết thúc bữa cơm trưa này. Vinh Tranh trở về ký túc xá một chuyến, cùng Tống Tử Võ đi học một khóa. Sau khi tan học có chút không kịp thời gian, hắn vội vàng chạy đến quán cà phê, thay đồ đi ra quả nhiên lại thấy Phù Chính.
Phù Chính vẫn đội mũ, mặc áo khoác. Nơi này thời tiết có chút khác so với trong trí nhớ của Vinh Tranh, tháng chín thậm chí sẽ hạ tuyết. Y ép vành mũ xuống rất thấp, người khác không thấy rõ khuôn mặt cũng tránh phiền toái bị nhận ra. Lúc này đây vẫn đi vào phòng số 17, Vinh Tranh thuần thục bưng tới một ly nước trắng. Ông chủ Hanks gọi hắn ra sau hỗ trợ, đồng thời hỏi thăm có thích ứng không.
Công việc của Vinh Tranh thật sự không tồi, đương nhiên nói thích ứng, Hanks nhìn hắn chỉ bưng một ly nước trắng trên khay không khỏi kinh ngạc: “Như thế nào? Hôm nay cà phê có vấn đề gì sao?”
“Không phải cà phê có vấn đề.” Vinh Tranh buồn cười đáp: “Là khách hàng từ lần đầu đến đến bây giờ, tới vài lần cũng chỉ gọi nước trắng, không muốn thứ khác.”
“Không thích uống cà phê?” Quán cà phê này là cửa hàng gia tộc truyền thừa trăm năm, làm ông chủ, Hanks vô cùng chú ý tới tất cả mọi thứ trong quán, thứ đầu tiên ông nghĩ là cà phê uống không ngon, thứ hai là khách hàng vì cái gì tới đây lại chỉ gọi nước trắng. Ông rất nghi hoặc hỏi lại: “Vị khách kia đến đây vài lần?”
“Tính cả hôm nay là lần thứ ba.” Vinh Tranh nói: “Mỗi lần đều đặt phòng trước.”
“Y đặt trước phòng số mấy?”
“Lần đầu là phòng số 3, là hẹn người. Hai lần này đều là phòng số 17, một mình.”
Hanks đi đến trước quầy, gõ vài cái trên trang web của quán, mở hệ thống đặt trước ra, càng kinh ngạc: “Gian phòng số 17 đã bị đặt trước một tháng.”
Mấy ngày nay không nó mấy người đặt trước phòng đơn cho nên Hanks không phát hiện có khách lớn. Lòng hiếu kỳ của ông đã lên tới đỉnh, nhịn không được muốn biết vị khách kia là ai. Thế nhưng chỗ tên khách đặt có thể nặc danh, chỉ viết “F tiên sinh.”
“Thật sự là khách hàng cổ quái….”Hanks sờ cằm suy tư: “F….Sẽ là ai đây?”
Là tên của Phù Chính đi. Không biết tại sao Vinh Tranh không muốn nói cho người khác biết bên trong là Phù Chính. Hắn cười cười dẫn dắt chủ đề: “Vị khách kia cũng không có làm cái gì, tựa hồ chỉ nhìn đám người, tôi nghĩ cũng không cần quấy rầy y đi?”
Hanks cười ha ha: “Đúng vậy, mở quán cà phê loại người nào cũng thấy, y cũng không có làm cái gì. Không uống cà phê của nơi này thật sự đáng tiếc a. Chẳng lẽ cà phê của chúng ta khó uống sao?”
Ông chủ này của hắn rất chuyên nghiệp, hận không thể mỗi người khách đến đề cử vô số cà phê khiến đối phương khen ngợi. Vinh Tranh đối với cà phê không hiểu sâu, trong lòng động một cái, nói: “Y……Y là quân nhân, sẽ thích uống loại ca phê gì?”
“Mandheling!” Hanks thốt ra: “Hương khí nồng đậm, cảm giác dày, hương vị cường liệt….Rất nhiều quân nhân đều thích uống loại này, tôi nhớ rõ hôm qua mới nhập hạt cà phê này về. Chốc lát cậu đưa qua đi nói là tiệm cà phê đặc biệt đưa tặng.”
Hanks xoay người vào hậu sảnh, Vinh Tranh có chút dở khóc dở cười, thôi tốt nhất cứ đưa nước tới trước.
Bên trong phòng rất yên tĩnh, nam nhân thân hình cao lớn ngồi bên cửa sổ, tầm mắt lại hướng về cửa. Trong chớp mắt chống lại tầm mắt Vinh Tranh, tay hắn run lên, thế nhưng có loại cảm giác nóng bỏng bị nhìn chăm chú.
Vinh Tranh hôm nay tuy mặc đồng phục lại bởi vì bận rộn mà quên đóng một cúc áo, xương quai xanh lộ ra ngoài, mang theo cả hồng chí xinh đẹp, da thịt trắng nõn, cốt cách thanh lệ, ở trong mắt Phù Chính, ngực ẩn ẩn có chút lửa nóng lan tràn.
Hắn đặt nước xuống, Phù Chính đơn giản nói cảm ơn, Vinh Tranh thu hồi khay, chần chừ cười nói: “Qúy khách, ngài có muốn uống cà phê không?”
“Quán chúng tôi là quán ba trăm năm cấp 5 sao., cà phê rát có tiếng. Ngài muốn nếm thử một chút không?”
Ánh mắt Phù Chính chợt lóe sáng, phá lệ đồng ý. Vinh Tranh rất nhanh bưng tới cà phê Mandheling, còn nói là quán đặc biệt đưa tặng. Phù Chính tiếp nhận nhấp một ngụm, tư vị thuần hương lập tức tràn đầy khoang miệng.
Vinh Tranh đặt cà phê xuống đã đi ra ngoài, từ vách tường thủy tinh đơn hướng nhìn lại, thiếu niên linh hoạt qua lại giữa các chỗ ngồi, mỉm cười công bằng, chọc các nữ sinh mặt đỏ tai hồng, lại kích động muốn xin dãy số thông tin của hắn. Vinh Tranh chỉ là nhất nhất cười từ chối. Tươi cười kia hết sức mê người, chói lọi rối loạn lòng người. Ở trong mắt Phù Chính chỉ thấy lòng tán loạn, một mảnh xao động.
Y yên lặng ngồi ở chỗ kia từng chút từng chút uống cà phê. Không khí trong phòng tràn đầy hương khí, phảng phất như trên người người nọ có đủ cám dỗ. Một ngày thứ hai này, Vinh Tranh chỉ làm đến bảy giờ tối, quán cà phê cũng không quản bữa tối, hắn thay quần áo xong, do dự chút lại đi gõ cửa gian phòng số 17.
Cửa từ trong mở ra, Phù Chính mặc chỉnh tề đi ra, ngắn gọn nói: “Đi thôi.”
Vinh Tranh không hiểu sao mờ mịt đi theo đến cửa ra, ông chủ Hanks vùi đầu tính sổ ở quầy, cảm giác có khách rời đi, thuận miệng hô: “Hoan nghênh quý khách lần sau lại tới.”, Vinh Tranh mới hồi phục tinh thần.
Hắn dừng bước, Phù Chính cũng dừng lại. Hơi nghiêng đầu nhìn lại, giống như đang nghi hoặc hắn vì sao không đi.
“Tôi….” Vinh Tranh không biết thế nào lại thấy có chút xấu hổ, đứng ở đây chặn cửa không phải là phương pháp, đành phải tiếp tục đi theo Phù Chính, đến lối rẽ đường phía trước, hắn một lần nữa đứng lại, Phù Chính lại xoay người hỏi: “Đi sao?”
Vinh Tranh cuối cùng cảm thấy có gì đó không đúng, loại khẩu khí này…..Đối phương không phải ở quán cà phê đợi thầy giáo Triệu sao? Như thế nào lại biến thành như vậy?
Nhưng Phù Chính vẫn duy trì cáo tư thế kia chờ đợi Vinh Tranh đáp lại. Vinh Tranh thở sâu, lui ra sau một bước, chậm rãi lắc đầu: “Không, cảm ơn ngài.”
Nói xong, hắn xoay người bước nhanh rời đi. Phù Chính không ngăn cản, mãi đến khi bóng dáng đối phương biến mất tại góc đường, y mới thu hồi ánh mắt, đến bãi đỗ xe bên đường lái xe huyền phù của mình đi. Trên đường gọi về nhà muốn nhà bếp chuẩn bị cơm tối, hơn một giờ sau, y trở lại đại trạch Phù gia.
Y đỗ xong xe, đi nhanh vào nhà ăn, trên bàn ăn thức ăn phong phú nóng hôi hổi, phát ra hương vị mê người, Phù Chính nhìn vài lần, đột nhiên cảm thấy không khẩu vị.
Lão quản gia Bohn đẩy cửa tiến vào, không khỏi cười hỏi: “Đây là làm sao?”
Phù Chính nhăn mày lại, mười ngón giao nhau chống cằm, y mang biểu tình mê mang khiến lão quản gia Bohn nhìn y từ nhỏ đến lớn cũng cảm thấy vài phần cổ quái, suy tư hồi lâu, Phù Chính chậm rãi nói: “Tôi muốn biết, thế nào….theo đuổi một người?”