Nhắc tới việc này, Vinh Tranh không khỏi nghĩ đến ngày đầu tiên đi làm đã gặp Phù Chính, hắn hồi tưởng điều lệ quân hôn Liên Bang, thuận miệng hỏi: “Phù chính năm nay sắp ba mươi tuổi đi? Còn chưa kết hôn sao?”
Tiêu chuẩn đầu tiên của fan cuồng là nắm rõ tư liệu của thần tượng như lòng bàn tay, nhưng Tống Tử Võ lại gãi đầu, có chút mất mát nói: “Không sai biệt lắm, Phù Chính là quân nhân, tư liệu đều bảo mật. Bên ngoài không tiết lộ nhiều lắm, chỉ biết y nếu không phải 29 thì cũng là 30 đi….theo lý thuyết rất nhanh đến lúc kết hôn.”
Hắn hưng trí bừng bừng bắt đầu bát quái về tình cảm hôn nhân của Phù Chính, lấy một giọng điệu ảo mộng không thua gì con gái nói: “Tớ cảm thấy không ai có thể xứng với Phù tướng quân! Nếu Phù Chính kết hôn, có bao nhiêu người sẽ cực kỳ đau lòng a… Trên mạng nhiều người ước y không kết hôn. Thế nhưng không có biện pháp, quân nhân bắt buộc phải kết hôn.”
“Nếu ba mươi tuổi còn chưa kết hôn, Liên Bang sẽ xử phạt nghiêm khắc, giống như Phù Chính, kéo dài một năm phạt hạ một bậc…..Trước kia có đại tá tự xưng người theo chủ nghĩa độc thân, kết quả kéo dài đến 35 tuổi bị phạt xuống làm thiếu úy, làm đến nỗi đi đâu cũng không ngẩng đầu lên được, cuối cùng đành kết hôn.”
Này không khỏi có chút khắc nghiệt đi. Vinh Tranh nhíu mày cũng không tán đồng phương pháp cưỡng chế này. Nhưng đây là chính sách thi hành nhiều năm của Liên Bang, một mình hắn vô pháp thay đổi. Nhiều năm trôi qua, người không kết hôn mà bị xử phạt cũng chỉ là thiểu số.
Cho dù tính từ lúc tốt nghiệp bắt đầu tòng quân, cũng còn có bảy tám năm thời gian để làm xong chuyện này, đại đa số người trong đoạn thời gian này đều lập gia đình, còn sống không sai—không biết vì sao, tỉ lệ quân nhân ly hôn phi thường thấp.
Hắn thuận tiện đưa ra nghi vấn của mình, Tống Tử Võ có chút tự hào nói: “Đó là đương nhiên! Người có thể vào quân đội Liên Bang đều là kẻ ưu tú! Tuy rằng ưu đãi quân nhân thế nhưng cũng gián tiếp yêu cầu quân nhân phải có trách nhiệm với gia đình, còn có nhiều bác sĩ tâm lý đi theo như vậy….Bọn họ đều phải học tâm lý học hôn nhân, cố vấn cho quân nhân đều miễn phí.”
Này đúng thật là…..
Tống Tử Võ để lại một ít thức ăn mới đi. Vinh Tranh hôm nay làm việc mệt mỏi, một đêm không mộng, ngủ rất ngon. Buổi sáng ngày hôm sau đầu tiên là tiêu hơn nửa thời gian ở thư viện, giữa trưa ăn cơm rồi đi đến quán cà phê.
Hắn thay đồng phục đi ra, tiếp tục đứng ở cửa tiếp đón khách hàng, mấy cô nhỏ đến đây mắt đều tỏa sáng, có một người còn lớn mật xin dãy số thông tin của hắn, Vinh Tranh mỉm cười uyển chuyển từ chối, lại xoay người ngẩng đầu đã thấy người hôm qua đến….Hôm nay lại tới nữa rồi.
Vinh Tranh thu liễm kinh ngạc, lễ phép hỏi: “Ngài khỏe, vẫn là phòng số 3 sao?”
Phù Chính thâm sâu nhìn hắn một cái: “Không, tôi định ở phòng 17.”
Các phòng xếp thứ tự từ lầu hai xuống, mỗi tầng lầu có mười phòng, gian phòng số 17 ở trong góc lầu một, cũng là vị trí không tồi có thể nhìn thấy tất cả ở lầu một.
Tiệm cà phê ban đầu trang hoàng lầu một thành một phòng đơn, cửa thủy tinh là đơn hướng, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng bên ngoài không thấy bên trong. Bởi vậy ngồi ở trong cũng hoàn toàn không có cảm giác bị cách ly phối hợp với chỉnh thể thập phần thoải mái trong quán—-Trên mạng đều có giới thiệu, là một cửa hàng trăm năm, thậm chí có hệ thống hẹn trước trên trang web của chính mình.
Phù Chính ngồi vào ghế sô pha mềm mại, sống lưng vẫn thẳng tắp như trúc, ở loại địa phương nhàn dật này cũng không thấy chút thả lỏng nào trên người y. Loại tác phong quân nhân này đã thấm sâu vào tận xương tủy, không thể sửa đổi. Vinh Tranh ngẫu nhiên thoáng nhìn một cái cũng có chút kính nể.
Hắn tự nhận là chính mình không thể làm được như vậy. Lúc này đây Phù Chính vẫn muốn uống nước trắng, Vinh Tranh đia ra phía sau, ông chủ Hanks đưa một tấm thẻ trắng qua: “Phải làm việc tốt đó.”
Trên thẻ trắng ghi hai chữ Vinh Tranh, dưới góc là tên tiệm cà phê. Hắn thuận tay đeo thẻ ở trước ngực, nhìn trên gương thấy không tồi, liền nhanh chóng đi hỗ trợ.
Cuối tuần sinh ý phi thường tốt, nữ sinh các đại học trong thành đều xuất động đến tiệm, trong tiệm tới lui đầy người, thấy Vinh Tranh mắt đều tỏa sáng. Một buổi chiều trôi qua, hắn đã có hơn 10 người hỏi số thông tin, cười đến hai má cứng ngắc.
Bữa tối giải quyết bằng cơm hộp ở cửa hàng thức ăn nhanh gần đó, phối hợp coi như có dinh dưỡng, buổi tối lại tiếp đón một đám người, tám giờ mới vãn chút, vừa nhấc đầu thấy cửa phòng số 17 vẫn đóng chặt, không khỏi sửng sốt.
Hắn không thấy Phù Chính đi ra cũng không thấy ai vào tìm y. Người kia bị cho leo cây? Như thế nào đợi bảy giờ rồi còn chưa đi?
Nếu Vinh Tranh nhớ không lầm, Phù Chính chẳng lẽ định đợi đến 12 đêm tiệm cà phê đóng cửa? Nhịn không được, mang theo nghi vấn hắn gõ cửa phòng, đến khi được cho phép vào, Phù Chính vẫn duy trì cái tư thế kia. Chỉ là ly nước trên bàn đã trống không.
Ánh mắt thâm thúy của y nhìn thẳng lại dừng tại đồng phục trên người Vinh Tranh, nói: “Đóng cửa sao?”
“Không phải đóng cửa.” Vinh Tranh cười cười: “Là thời gian làm việc của tôi đã hết, phải tan tầm. Rất xin lỗi không chú ý ngài vẫn ở đây, muốn thêm nước sao?”
Phù Chính không đáp hỏi lại: “Cậu là sinh viên ở gần đây?”
Vinh Tranh có chút kinh ngạc, cười gật đầu: “Tôi là sinh viên năm nhất, gần nhất mới tới nơi này làm thêm.”
“Đại học nào?”
“ĐHTH Liên Bang.” Trong lòng Vinh Tranh thấy cổ quái, âm thầm nhìn thân hình cao ngất của đối phương, Phù Chính lại hỏi: “Cậu bình thường lúc nào đi làm?”
“Này….” Vinh Tranh chần chừ, bắt đầu cảm tháy có chỗ nào đó không đúng, nhưng này cũng không tính là cơ mật gì, thế là nói thời gian đi làm của mình.
Phù Chính nghe, cuối cùng đứng dậy, đội mũ: “Tôi ngày mai lại đến.”
Nói xong câu này y mở cửa phòng cứ như thế đi ra ngoài.
Vinh Tranh đứng ở chỗ cũ, biểu tình đờ đẫn nhìn bóng dáng người nọ đi xa, trong đầu chỉ còn lại một câu: “Đây là có chuyện gì?”
Mãi đến khi trở lại ký túc xá, hắn vẫn mơ mơ màng màng, nghĩ không ra nguyên nhân. Tống Tử Võ nói hôm nay đi buổi giao lưu hữu nghị vui đến quên cả trời đất, cũng không trông cậy cái sinh vật đơn bào kia chỉ điểm cho hắn được. Vinh Tranh mở sách cũng xem không vào, dứt khoát nằm trên giường, nhìn trần nhà màu trắng ngẩn người.
Sau khi sống lại, hắn lần đầu có thời gian rảnh, đến lúc phải làm ít chuẩn bị rồi. Mới đầu trở thành Vinh Tranh, hắn chỉ lo nghĩ biện pháp kiếm vé máy bay sau đó đến đại học, thế giới này mọi thứ đều khác biệt cần chậm rãi thích ứng. Hiện tại hắn cuối cùng cũng giống như một sinh viên bình thường.
Kế tiếp chỉ cần tìm chuyên ngành thích hợp, hoàn thành việc học, lại bước vào xã hội….Nhân sinh của hắn đã khác so với trước.
Hết thảy của “Hạ Minh Ngạn” đã là xa vời, hình tượng Vinh Tranh dần đầy đủ. Không biết gì về con đường đầy sương mù phía trước nhưng mà niềm tin kiên định, cần gì phải sầu phương hướng?
Tâm niệm đã định, cả người Vinh Tranh càng tỏa sáng, rất có ý tứ thoát thai hoán cốt. Thứ hai hắn dành thời gian đi thư viện trả sách lại gặp Tống Trưởng Tu.
Tống Trưởng Tu luôn mang vẻ ưu nhã quý khí, hình tượng công tử mười phần. Thế lực trong Thủ đô rắc rối khó gỡ, Tống gia thuộc bộ phận tầng lớp thượng lưu của Thủ đô tinh, Tống Trưởng Tu tự nhiên đắc ý qua ngày. Hắn đối xử với mọi người thân thiết, làm việc có chủ kiến, Vinh Tranh mấy ngày này nghe không thiếu các sự tích của hắn, các nữ sinh sùng bái, nam sinh thì tâm phục khẩu phục, đều cho rằng hắn là hội trưởng tốt.
Về phần hình tượng đó là giả hay thật…..Vinh Tranh cũng không quan tâm.
Tống Trưởng Tu năm nay là đại học năm ba, học ngành quản lý tài chính, nghe nói rất có thiên phú nhưng hằng ngày cũng rất nỗ lực. Vinh Tranh thoáng nhìn liền thấy mấy quyển sách hắn lấy đều là sách có liên quan. Thấy ánh mắt của Vinh Tranh, Tống Trưởng Tu mỉm cười: “Làm sao?”
“Chỉ là không nghĩ tới anh cũng nỗ lực như vậy.” Vinh Tranh nói đùa: “Nghe Tống Tử Võ nói anh là thiên tài, tôi thiếu chút nữa đã cho rằng thiên tài không cần học.”
“Thiên tài cũng cần nỗ lực.” Tống Trưởng Tu cười tủm tỉm đáp: “Trên thế giới này thiên tài nhiều như vậy, tôi như thế nào lại tự đại cho rằng mình là duy nhất? Đương nhiên cũng muốn kéo dài cự ly với người khác, làm cho họ phải dùng sức đuổi theo mình.”
Vinh Tranh nhịn không được vui vẻ, Tống Trưởng Tu người này nếu làm bạn sẽ rất thú vị: “Nguyên lai thiên tài lại tự kỷ như vậy!”
Tống Trưởng Tu nghiêm trang, ăn không nói có: “Người không tự kỷ, sao khiến người khác yêu? Đương nhiên phải tự yêu mình trước.”
Vinh Tranh cười lắc đầu: “Lưu lại cho bạn gái anh đi, hai người yêu đến yêu đi vừa lúc làm một đôi.”
“Tôi không có bạn gái.” Tống Trưởng Tu nhún vai, không hề gì thẳng thắn nói: “Tôi là đồng tính luyến ái, chỉ thích nam nhân cho nên chỉ tìm bạn trai.”
Không thể tưởng được hắn nói trực tiếp như vậy. Tuy nói niên đại này hôn nhân đồng tính đã sớm thông qua mấy trăm năm nhưng nam nữ mới là đạo tiến hóa, các từ như “gay” linh tinh vẫn mang nghĩa xấu. Vinh Tranh không quá thích loại đề tài nói trắng ra này, chỉ trêu ghẹo nói: “Lời này khiến bao nữ sinh đại học thương tâm a.”
“Đó là chuyện của bọn họ.” Tống Trưởng Tu nói bâng quơ, đột nhiên lại cẩn thận đánh giá Vinh Tranh một phen, cười hỏi: “Cậu cũng là vậy đi.”
Vinh Tranh ngẩn ra, phản ứng lại ý của hắn, thản nhiên nói: “Đúng. Tôi cũng là đồng tính luyến ái.”