Mạc Sơ Quyết tiu nghỉu ôm bụng.
Đói quá!
Sao lâu vậy mà Dụ Quy Tinh còn chưa quay về?
Cậu lăn lộn trên giường, sơ ý làm rơi khăn lông, đang định nhặt lên đắp lại thì cửa lại mở ra.
Cậu và Dụ Quy Tinh bốn mắt nhìn nhau.
Dường như tâm trạng Dụ Quy Tinh không tốt lắm. Mạc Sơ Quyết ở bên hắn nhiều năm nên nắm bắt cảm xúc đối phương cực chuẩn: "Sao vậy? Ai chọc cậu?"
Ngữ khí Dụ Quy Tinh nhàn nhạt: "Không có gì. Ăn đi".
Mạc Sơ Quyết trèo xuống giường, trề môi: "Nhưng sắc mặt cậu rất tệ".
Âu Dương Húc và Kỷ Vân đang im lặng hóng chuyện bên cạnh: "..."
Cậu ta đoán cảm xúc trên bản mặt liệt kia bằng cách nào thế?
Vừa mở nắp, mùi cháo thơm ngào ngạt tỏa ra, bụng Mạc Sơ Quyết sôi ùng ục.
Cậu nhanh chóng múc một muỗng cháo vào miệng, ầm ừ: "Ưm... nóng..."
"Ăn từ từ". Đáy mắt Dụ Quy Tinh lộ ra ý cười. Mỗi lần nhìn Mạc Sơ Quyết ăn, tâm trạng hắn liền tốt lên.
Hắn vươn tay định xoa đầu Mạc Sơ Quyết, bỗng nhớ tới một chuyện, động tác nháy mắt ngừng lại, bàn tay cứng nhắc treo giữa không trung.
Mạc Sơ Quyết ngẩng mặt, khó hiểu nhìn người đối diện: "Sao thế?"
Dụ Quy Tinh đút hai tay vào túi: "Không có gì, cậu ăn đi".
Mạc Sơ Quyết nhỏ tuổi không hiểu chuyện cho xong, nhưng hắn không thể buông thả bản thân cho cậu hi vọng. Mấy động tác thân mật kiểu này về sau không làm nữa thì hơn.
Loại chuyện này nhất định phải diệt trừ tận gốc. Tuy hiện tại hắn vẫn chưa rõ tính hướng của mình nhưng cũng có thể đoán được tình yêu đồng tính luyến ái sẽ gian nan bao nhiêu.
Mạc Sơ Quyết yếu ớt như vậy, hắn không muốn cậu chịu đau khổ.
╟╟╟
Sau hôm đó, Mạc Sơ Quyết phát hiện Dụ Quy Tinh không cho cậu chạm vào.
Trong giờ học hai cánh tay cách xa nhau, khi tan học không đi cùng, lúc ăn cơm im lặng cúi đầu không chịu nhìn. Tóm lại là xem cậu như virus, đừng nói đụng chạm, cậu vừa đến gần một chút hắn đã bật cảnh báo.
Nhưng Mạc Sơ Quyết thích dính người, mỗi khi nói chuyện đều bất giác dụi đầu vào cánh tay hắn. Sau lần thứ n bị né tránh, trán bị đụng sưng một cục, cuối cùng Mạc Sơ Quyết nhịn hết nổi bùng nổ.
"Cậu có ý gì?" Mạc Sơ Quyết che cục u trên trán, nước mắt chảy lộp bộp, thật đau.
"Lần trước cậu bảo tha thứ rồi mà, sao vẫn ngó lơ tớ?"
Đối diện với lời chất vấn của đối phương, Dụ Quy Tinh hạ quyết tâm, không để bản thân bị lay động: "Khoảng cách sinh ra cái đẹp".
Mạc Sơ Quyết: "???"
Gì vậy trời!!
Thôi đu theo người khác cho lành.
Sau giờ học, Mạc Sơ Quyết chuyển băng ghế lên ngồi gần Âu Dương Húc và Kỷ Vân. Ba người thỉnh thoảng tụm lại đùa giỡn và nói chuyện phiếm.
Lần này đổi lại thành Dụ Quy Tinh không quen. Hắn vừa viết bài vừa liên tục nhìn về bên này, còn thường xuyên nhíu mày.
"Chậc chậc chậc, cậu nhìn ngoài kia kìa. Cô nàng đứng lâu như vậy không mệt à? Sắp thành hòn vọng phu rồi". Âu Dương Húc hất cằm ra hiệu cả bọn nhìn ra cửa sổ.
Mạc Sơ Quyết nhìn theo, quả nhiên là Tống Mạn Mạn.
Cô ta đứng trước cửa lớp ló đầu vào nhìn, ánh mắt dán vào người nào đó ngồi hàng sau, mặt thì đo đỏ thẹn thùng.
Kỷ Vân nói như thật: "Bươm bướm mà? Nó bay vòng vòng đâu có biết mệt!"
Âu Dương Húc khó hiểu: "Liên quan gì tới bươm bướm?"
Kỷ Vân nghiêm túc: "Cậu nhìn cô ta bây giờ có giống bươm bướm lượn lờ trước mặt Dụ Quy Tinh không?"
Âu Dương Húc cười xấu ca: "Đm, méo ngờ cậu bình thường im im nhưng mở miệng liền khiến người ta kinh ngạc. Sao tớ không nhìn ra miệng cậu độc địa thế nhở?"
Kỷ Vân nhún vai: "Tớ chỉ nói sự thật".
Nói đoạn, cậu ta nhìn Mạc Sơ Quyết để xem phản ứng của cậu thế nào.
Kết quả Mạc Sơ Quyết chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi, cười hùa theo: "Phép ẩn dụ của cậu thật sinh động!"
Hôm nay Tống Mạn Mạn mặc một chiếc váy hoa sặc sỡ, chẳng giống bươm bướm thì là gì!
Không biết có phải hôm đó thái độ của Dụ Quy Tinh quá tốt khiến Tống Mạn Mạn cho rằng mình có cơ hội hay không, dạo này cô ta thường xuyên tới canh cửa lớp Một, hoặc là nhìn đắm đuối Dụ Quy Tinh, hoặc là giả vờ tình cờ đi ngang qua.
Người tinh mắt nhìn thoáng qua liền biết thừa cô gái này có ý đồ gì. Nhưng Dụ Quy Tinh là khúc gỗ, chưa bao giờ nhìn cô ta lấy một cái.
Chờ đợi mỏi mòn, Tống Mạn Mạn xoa chân, hơi muốn đến thẳng lớp Một tìm người.
Nhưng nhớ đến tính tình Dụ Quy Tinh, cô ta lại chùn bước. Người này luôn thiếu kiên nhẫn, không chừng còn đuổi mình ra ngoài.
Cô ta không muốn bị mất mặt.
Nghĩ đến đây, bỗng dưng Tống Mạn Mạn ngửi được một làn gió thơm, Thẩm Ánh Thu mặc bộ váy trắng như tuyết, dáng hình thướt tha lướt ngang qua rồi đi thẳng đến cửa sau lớp Một.
Tống Mạn Mạn nâng cao cảnh giác, trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Thẩm Ánh Thu dừng lại ở cửa sau.
Dụ Quy Tinh ngồi rất gần cửa, khoảng cách giữa hai người không quá ba mét.
Tống Mạn Mạn siết chặt hai tay, trong mắt lộ ra tia hung ác. Chỉ e nếu Thẩm Ánh Thu dám bắt chuyện với Dụ Quy Tinh, cô ả sẽ không do dự lao vào xé xác cô gái này.
Bộ ba bên kia ngồi ăn dưa.
Âu Dương Húc phấn khích xoa tay: "Nữ thần hôm nay quá đẹp, à không, mỗi ngày đều đẹp... Các cậu nghĩ có phải cô ấy đến tìm tớ không?"
Kỷ Vân cười khẩy: "Cậu tưởng bở quá".
"Sao cậu nói dị?" Hắn ngộ ra rồi, Kỷ Vân thoạt nhìn là thiếu niên thanh tú đơn thuần, nhưng chơi thân mới biết miệng lưỡi cậu ta vô cùng độc địa.
"Tớ chỉ ăn ngay nói thật". Kỷ Vân nhún vai, "Cậu tin không, người cô ấy tìm không phải Dụ Quy Tinh thì cũng là Mạc Sơ Quyết thôi".
Âu Dương Húc vẻ mặt đưa đám, ra vẻ Tây Thi nhăn mặt: "Đau trong tim này người anh em".
Mạc Sơ Quyết vẫn đang đợi couple mình phát kẹo, đột nhiên bị dính vào nên hơi khó hiểu: "Sao có khả năng. Tớ không quen cô ấy, các cậu nghĩ nhiều rồi".
Vừa dứt lời liền nghe Thẩm Ánh Thu đứng trước cửa gọi: "Mạc Sơ Quyết, cậu có thể ra ngoài chút không?"
Âu Dương Húc: "..."
Kỷ Vân: "..."
Mạc Sơ Quyết: "..."
Thậm chí Dụ Quy Tinh đang tập trung đọc sách cũng ngẩng đầu lên híp mắt nhìn về phía cậu.
Mạc Sơ Quyết xấu hổ cười hai tiếng: "Nhất định là ảo giác".
Thẩm Ánh Thu víu khung cửa, tiếp tục gọi: "Mạc Sơ Quyết?"
Mạc Sơ Quyết cam chịu đứng dậy: "... Rồi, tới liền".
Thẩm Ánh Thu cong cong mắt, giống như một con hồ ly trắng nhỏ: "Xin lỗi đã làm phiền cậu".
Cách đó không xa, Tống Mạn Mạn nghe cô gọi tên Mạc Sơ Quyết mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may cô gái này thức thời, nếu dám dụ dỗ anh Tinh Tinh thì đừng trách ả hạ thủ.
"Cho hỏi bạn có việc gì không?". Mạc Sơ Quyết khó hiểu, nữ chính không tìm nam chính mà tìm cậu làm gì, lẽ nào tới đòi kem chống nắng?
Nhưng khoảng thời gian này không có ngày nghỉ, cậu đều ở trường, không thể ra ngoài mua.
Thẩm Ánh Thu nhẹ nhàng nói: "Nghe nói thành tích môn hóa của cậu rất cao, mình có thể mượn vở hóa của cậu không?"
"Nhưng điểm Dụ Quy Tinh cao hơn tớ nhiều, lần trước cậu ấy còn đạt điểm tuyệt đối". Mạc Sơ Quyết cố tình làm trung gian, đề nghị, "Hay mình mượn cậu ấy giúp cho nhé".
Nói đoạn, cậu lơ đễnh liếc nhìn vào lớp, vô tình bắt gặp ánh mắt Dụ Quy Tinh bèn mỉm cười với hắn.
Người anh em, diễm phúc của cậu đến rồi này!
Để tớ giúp cậu bắc cầu mai mối!
Mạc Sơ Quyết vỗ bạch bạch lên lồng ng.ực bé nhỏ như con hải cẩu, cực kỳ tự tin.
Có cậu ở đây, couple Thu Tinh nhất định sẽ happy ending!
Vẻ mặt Thẩm Ánh Thu cứng đờ giây lát, nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc: "Không cần không cần, mình và cậu ấy không thân, mượn cậu vẫn tốt hơn".
Thấy cô kiên trì, Mạc Sơ Quyết đành từ bỏ: "Được rồi, bạn đợi chút, mình vào lấy".
Chủ yếu là cậu chợt nhớ ra Dụ Quy Tinh mắc bệnh sạch sẽ, không thích người khác chạm vào đồ mình. Nếu hắn biết cậu muốn đưa vở bài tập cho Thẩm Ánh Thu, khẳng định sẽ không đồng ý.
"Cảm ơn, làm phiền cậu rồi". Thẩm Ánh Thu cong môi, gương mặt lạnh lùng hiện ra chút ấm áp.
Không hổ danh nữ chính, chẳng những ngoại hình xinh đẹp mà trên người còn có mùi thơm.
Mạc Sơ Quyết chưa từng tiếp xúc gần với nữ giới nào khác ngoài trưởng bối, cậu đỏ tai gật đầu: "Không có gì".
Cậu xoay vào lớp lấy vở, vừa vào tới đã thấy Âu Dương Húc nhìn mình chằm chặp, oán hận trong mắt như sắp biến thành thực chất: "Khai mau! Cậu và nữ thần của tớ có quan hệ gì? Sao cô ấy cười với cậu?"
Mạc Sơ Quyết cũng muốn biết tại sao Thẩm Ánh Thu đột nhiên OOC, vậy mà lại cười với người qua đường như mình.
Nhưng cậu vẫn giải thích: "Cậu nghĩ nhiều rồi. Cô ấy đến mượn vở bài tập, đạp thanh lần trước có nói chuyện qua".
Kỷ Vân phát hiện nhược điểm: "Vậy sao tai cậu lại đỏ?"
Ánh mắt Âu Dương Húc dần trở nên kỳ quái.
Mạc Sơ Quyết vội vàng cắt ngang suy đoán của bọn họ: "... Không phải như các cậu nghĩ đâu!"
Sao cậu có thể sinh tâm tư kiểu đó với chính chủ trong couple đáng yêu của mình chứ!
"Vậy sao cô ấy không mượn tớ? Lần trước tớ cũng từng nói chuyện mà". Âu Dương Húc vẫn khó chịu.
Mạc Sơ Quyết tàn nhẫn vạch trần: "Với cái bộ dạng ngây như phỗng của cậu á hả?"
Kỷ Vân phá lên cười, vỗ vai Âu Dương Húc: "Tớ thấy giá trị nhan sắc cũng là một vấn đề đó".
Thẩm Ánh Thu đang đợi bên ngoài, Mạc Sơ Quyết không tiếp tục tham gia trò đùa của bọn họ mà quay đi lấy vở.
Sau khi đưa cho Thẩm Ánh Thu, cậu nói: "Tuần sau là kỳ nghỉ tháng, mình sẽ mua kem chống nắng trả bạn".
Giọng Thẩm Ánh Thu dịu dàng: "Không sao, không cần gấp".
Tống Mạn Mạn đứng bên lề quan sát toàn bộ. Hai mắt ả sáng lên, cũng bắt chước động tác và giọng điệu Thẩm Ánh Thu, đứng dựa khung cửa gọi: "Dụ Quy Tinh, Dụ Quy Tinh".
Cô ta cứ lặp đi lặp lại như cái máy hát, gần như thu hút chú ý của hơn nửa lớp.
Nhận thấy ánh mắt từ bốn phương tám hướng, Dụ Quy Tinh bực bội ngẩng đầu lên: "Đừng ồn".
Hắn ngồi yên không nhúc nhích: "Có gì thì nói".
Tống Mạn Mạn chỉ quyển vở cày cộp trên bàn: "Điểm toán của em không tốt, lần trước anh đạt điểm tuyệt đối đúng không? Cho em mượn xem với".
Cô ả có quan tâm thành tích bao giờ. Nếu không phải thành tích Dụ Quy Tinh tốt, ả cũng cóc thèm học. Nhưng hiện tại có thể lấy cái này làm lý do.
Dụ Quy Tinh gõ tay lên bàn, thật sự cho rằng hắn điếc sao?
Dù vừa rồi hắn mải làm bài nhưng chưa từng bỏ sót một câu.
Nghĩ đoạn, hắn lạnh lùng thốt mấy chữ: "Không cho".
Tống Mạn Mạn chờ mong nhìn hắn, nũng nịu: "Em chỉ muốn mượn của anh thôi, anh Tinh Tinh".
Âm lượng của cô ta không hạ thấp chút nào. Âu Dương Húc và Kỷ Vân nhìn nhau. Ối giời ơi! Kinh quá! Lại thêm một em gái bị Dụ Quy Tinh làm hư.
Nhưng cô nàng nói năng thân mật như vậy, lẽ nào hai người có quan hệ không bình thường?
Cũng may Dụ Quy Tinh không làm họ thất vọng. Giọng hắn lạnh như băng: "Còn gọi bậy thì cút".