Chơi bóng xong không phải nên đi ăn cơm sao? Dụ Quy Tinh muốn dẫn mình đi đâu?
Vấn đề này nhanh chóng có đáp án. Nhìn bảng wc nam sáng trưng trên hành lang mờ tối, Mạc Sơ Quyết hiểu rồi, Dụ Quy Tinh ưa sạch sẽ nhất định muốn rửa tay sau khi chơi bóng.
Theo sát gót Dụ Quy Tinh, quả nhiên đến trước bồn rửa, người này liền dừng lại.
Vòi được vặn mở, nước chảy rào rào, giọng nói lạnh nhạt của Dụ Quy Tinh cất lên song song với tiếng nước: "Hôm nay nói chuyện gì với Thẩm Ánh Thu?".
Mạc Sơ Quyết đương nhiên không thể kể chuyện bản thân thích tiểu thuyết ngược luyến nên lắc đầu nguầy nguậy: "Có gì đâu, nói chút chuyện thôi à".
Nói chút chuyện mà vui vẻ đến vậy?
Dụ Quy Tinh híp mắt, tỏ vẻ không vui.
Hắn quan sát biểu cảm Mạc Sơ Quyết qua gương, thấy người này cúi đầu nhìn chân, không chịu ngẩng lên.
Hắn rửa tay kỹ càng, bàn tay thon dài (*) dưới vòi nước dần trở nên trắng trẻo.
- -------------------------------
(*) Chỗ này trong bản gốc là 骨节分明的手掌【Gǔjié fēnmíng de shǒuzhǎng】, ai mê tay đẹp có thể search google nha. Mình thì chịu, chẳng biết dùng từ gì để diễn tả bàn tay kiểu này.
- -------------------------------
Lát sau, tiếng nước ngưng bặt, Dụ Quy Tinh dùng bàn tay còn dính nước nâng mặt Mạc Sơ Quyết.
Mạc Sơ Quyết thảng thốt ngước lên, vô tình chạm phải ánh mắt sâu thăm thẳm như nước lạnh đáy hồ.
Dụ Quy Tinh nhìn chằm chằm cậu một lúc, cuối cùng chính mình không nhịn nổi bật cười: "Ngốc nghếch".
Mạc Sơ Quyết: "..." Ngốc chỗ nào!
Mà hình như dạo này số lần cười của Dụ Quy Tinh hơi nhiều?
"Tự coi mặt mũi bản thân hiện giờ đi". Dụ Quy Tinh thả tay ra, "Nãy giờ vẫn chưa phát hiện? Thẩm Ánh Thu không nhắc nhở cậu?".
Ngay từ đầu Mạc Sơ Quyết đã không hiểu hắn nói gì, nhưng sau khi nhìn thấy mặt mình trong gương mới té ngửa.
Con mèo mướp nào trong gương vậy trời? Chắc chắn không phải cậu!
Lúc nãy cậu vác bản mặt vằn vện này đi hiên ngang khắp sân thể dục đông người, nghĩ lại muốn đội quần.
Nhất định Thẩm Ánh Thu cũng thấy, vậy mà không thèm nhắc cậu. Tưởng đâu cả hai đã là bạn tốt, kết quả vẫn là tình chị em cây khế.
Dụ Quy Tinh nhếch môi: "Qua đây, tôi lau sạch cho cậu".
Mạc Sơ Quyết miễn cưỡng đi qua, miệng lẩm bẩm: "Mất mặt muốn chết".
Dụ Quy Tinh nén cười: "Ừm".
Mạc Sơ Quyết nhìn dấu tay đen thui in bên má phải, một đoạn ký ức ngắn xẹt qua đầu, cậu tức đến mức suýt vỗ vào bồn rửa tay: "Cậu còn cười! Tớ nhớ ra rồi, này không phải cậu làm cho à?"
Đầu sỏ gây tội còn dám cười nhạo mình, Dụ Quy Tinh cũng thật quá đáng!
Dụ Quy Tinh không chút áy náy, thản nhiên thừa nhận: "Ừm".
Xem dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của hắn, thiếu điều muốn viết dòng "chính là tôi làm, cậu làm gì được tôi" lên trên mặt.
Mạc Sơ Quyết giận dỗi đến ngứa răng.
"Đừng phồng má nữa, để tôi giúp cậu rửa sạch". Dụ Quy Tinh dùng ngón trỏ chọt chọt gương mặt trắng nõn của người kia.
Mạc Sơ Quyết nhanh chóng xẹp xuống như con cá nóc, tùy ý Dụ Quy Tinh nâng mặt mình tỉ mỉ kì cọ.
"Lau cho sạch, nếu không sẽ không tha cho cậu đâu". Cậu hung ác hâm dọa.
Dụ Quy Tinh dở khóc dở cười: "Ừa".
Làn da trên bàn tay hắn ấm áp mềm mại như bánh bao mới hấp, chọc vào còn lõm xuống một chút, vừa mềm vừa nẩy, lại mang hương thơm nhè nhẹ.
Dụ Quy Tinh xoa một lát liền thấy tâm ý bất định, đặc biệt là khi kề quá gần, hương sữa trên người Mạc Sơ Quyết không ngừng cuồn cuộn xộc vào mũi, khiến người ta ngứa ngáy tâm can.
Hắn nín thở, tận lực không để Mạc Sơ Quyết phát hiện bất thường, nhưng ngọn lửa trong lòng càng phừng lên dữ dội.
Mạc Sơ Quyết đứng trước mặt hắn, hai mắt nhắm nghiền, bờ mi run rẩy, giống như miếng bánh sữa mặc người nhào nặn, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, khó tránh khỏi khiến người ta khởi lên vài tâm tư xấu xa.
Hắn lau nửa chừng thì hết chịu nổi, bèn chà mạnh vài cái thật mạnh, cốt làm cho xong. Chợt, Mạc Sơ Quyết nhẹ hít mũi, cậu da mỏng thịt mềm, vừa rồi hắn lau hơi đau.
Dụ Quy Tinh lau chậm lại, vết đen lưu trên da quá lâu nên có phần khó tẩy.
"Được chưa?", Mạc Sơ Quyết trộm hé một bên mắt, oán trách, "Sao lâu quá vậy?".
Giọng Dụ Quy Tinh hơi trầm: "Ừm".
Mạc Sơ Quyết mở luôn con mắt kia, quay phắt lại.
Sân thể dục nằm ở vị trí khá khuất, trừ những lúc mở cửa tổ chức hoạt động lớn, phần lớn thời gian còn lại đều vắng người ghé qua. Nhà vệ sinh tầng này chỉ có hai người họ, đặc biệt bây giờ trời sắp tối, không khí trông có hơi u ám.
Cuối cùng Dụ Quy Tinh cũng lau xong, Mạc Sơ Quyết nhìn gương, vết dơ đã cọ sạch hẳn.
Nhưng ngoài miệng không thể dễ dàng buông tha người nào đó, cậu ra vẻ bình tĩnh nói: "Cậu hại tớ mất hết mặt mũi như vậy, tưởng vậy là xong ư?"
Dụ Quy Tinh ung dung nhìn cậu: "Hửm? Vậy cậu có điều kiện gì?"
Mạc Sơ Quyết: "..." Sao Dụ Quy Tinh đồng ý nhanh thế? Cậu vẫn chưa nghĩ kỹ đâu!
Một trận im lặng đầy lúng túng.
Cậu chưa kịp nói gì, Dụ Quy Tinh đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, ho một tiếng: "Ngày đó cậu hỏi tôi... tôi nghĩ kỹ rồi, tôi đáp ứng cậu".
Hắn nghĩ, Mạc Sơ Quyết đã thích hắn, hắn cũng có ý với Mạc Sơ Quyết về phương diện kia, ở bên nhau không phải không được, hắn cũng có thể danh chính ngôn thuận quản lí bé ngốc này.
Hai đứa đều có học lực tốt, vì vậy không cần lo lắng vấn đề quen nhau sẽ sa sút thành tích.
Ngay cả khi thành tích giảm xuống, hắn cũng sẽ quản Mạc Sơ Quyết thật tốt.
Còn về việc phụ huynh và giáo viên phát hiện chuyện yêu sớm... Dụ Quy Tinh cảm thấy đây chỉ là vấn đề nhỏ, hắn có thể tự mình giải quyết.
Nếu giờ Mạc Sơ Quyết soi kỹ thì có thể phát hiện lỗ tai Dụ Quy Tinh đỏ au.
Nhưng đèn nhà vệ sinh quá mờ, cậu vốn không để ý, chỉ bị câu nói kia làm phân tán lực chú ý.
Đáp ứng cậu? Đáp ứng cái gì? Mạc Sơ Quyết hoang mang.
Cậu phát hiện cách biệt giữa bản thân và Dụ Quy Tinh ngày càng lớn.
Thấy vẻ mặt đờ đẫn của đối phương, Dụ Quy Tinh đưa quơ quơ tay trước mặt: "Tiểu Sơ?".
Mạc Sơ Quyết lại sửng sốt.
Hôm nay Dụ Quy Tinh thực sự rất lạ, đang êm đẹp kêu Tiểu Sơ làm gì? Bình thường chỉ có phụ huynh mới gọi bằng tên này, qua miệng hắn cứ kỳ kỳ không có quen.
Dụ Quy Tinh mím môi: "Từ giờ trở đi tôi sẽ là...", hai từ "bạn trai" sượt qua môi mấy bận, cổ đều đỏ rực nhưng trước sau vẫn không thể thốt nên lời.
Hắn không cách nào nói những lời thẳng thừng như vậy.
Mạc Sơ Quyết chờ hắn nói một câu mà sắp dài cổ, qua vài phút, cuối cùng nghe được câu tiếp theo: "Sau này tôi sẽ đối xử với cậu thật tốt".
Tuy Mạc Sơ Quyết không rõ câu này với câu không đầu không đuôi trước đó có liên quan gì, nhưng vẫn gật đầu lia lịa: "Ừm ừm!"
Tình cảm thật tốt!
Hy vọng Dụ Quy Tinh nói được làm được, đừng ỷ mình thông minh mà ăn hiếp cậu.
Nghĩ vậy, cậu nở một nụ cười thật tươi tỏ ý hữu nghị.
Nhìn gương mặt phấn khởi của Mạc Sơ Quyết, Dụ Quy Tinh không khỏi cong môi.
Bé ngốc, thích hắn đến vậy à?
Nhận được lời đáp ứng mà đã vui vẻ như thế.
Một nụ hoa nhỏ vừa nở rộ trong lòng Dụ Quy Tinh.
Trong lúc ngây người, hắn vô thức miết nhẹ lên cổ tay Mạc Sơ Quyết, mang đến cảm giác ngứa ngáy tê dại.
Mạc Sơ Quyết sợ nhột, nhưng không muốn phá hư bầu không khí thân (mật) thiện nên mới nhịn, nào ngờ Dụ Quy Tinh ngày càng quá đáng, dám bóp tay cậu như bóp chân mèo.
Muốn bóp thì bóp mèo ấy, bóp cậu làm gì?
Mạc Sơ Quyết cựa quậy muốn rút tay ra: "Nhột muốn chết, cậu đừng xoa nữa".
Dụ Quy Tinh đang ngơ ngác, nghe cậu nói theo phản xạ cúi đầu, phát hiện tai và mặt Mạc Sơ Quyết đều đỏ bừng, mắt hạnh ươn ướt, như thể vừa bị bắt nạt.
Chạm tay một tí cũng thẹn thùng?
Dụ Quy Tinh khẽ cười hai tiếng, bất đắc dĩ: "Được".
Mới sờ tay đã vậy, nếu sau này... Dụ Quy Tinh nghĩ đến vài hình ảnh nào đó không phù hợp với trẻ em, vành tai cũng đỏ lên.
"Nhưng chung quy cậu phải tập làm quen, những chuyện như vậy sau này còn rất nhiều". Khi hai người vừa ra bên ngoài, hắn liền nói.
Mạc Sơ Quyết: "???" Làm quen cái gì mới được?
Thế nhưng về sau cậu đã biết.
Kể từ ngày đó, Dụ Quy Tinh cứ như mở ra cánh cửa đến thế giới mới. Trong giờ học không có chuyện làm hắn sẽ nghịch tay cậu, còn ngang ngược vồ lấy nắ.n bóp như bóp đệm thịt mèo, khiến Mạc Sơ Quyết khổ không kể xiết, thiếu điều muốn mua cho hắn một bộ tay mèo giả trên mạng!
Cùng lúc đó, cậu cũng phát hiện ánh mắt những người xung quanh nhìn mình ngày càng kỳ quái. Âu Dương Húc và Kỷ Vân cũng vậy, luôn dùng vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn mình.
Cậu chủ động chạy qua hỏi thăm, hai người này lại nín thinh cạy miệng không nói.