Buổi tối sau trận đấu, cả đội dự định cùng nhau ăn mừng ở căng tin.
Mạc Sơ Quyết, thành viên duy nhất của đội cổ vũ, cũng được mời tới.
Lúc này phần lớn học sinh đều đã vào lớp, còn bọn họ được Hồ Vĩ Quốc cho phép nên mới nhàn nhã ngồi trong căng tin ăn, ăn no rồi đến lớp tự học tối.
Mạc Sơ Quyết ngồi cạnh Dụ Quy Tinh, đối diện là Âu Dương Húc và Kỷ Vân.
Các món gọi lên cực kỳ phong phú, có thịt có cá, chay mặn đầy đủ.
Hương thơm bốc lên ngào ngạt, bụng Mạc Sơ Quyết kêu rột rột, cậu li.ếm môi, háo hức nhìn quanh bàn: "Khi nào mới được ăn dạ?"
Âu Dương Húc đáp: "Đại ma vương đi vệ sinh rồi, xíu nữa về liền, cậu đợi chút".
Mạc Sơ Quyết gật đầu.
Người kia nhanh chóng quay lại, Âu Dương Húc đánh tiếng, mọi người lập tức vươn đũa càn quét.
Tay Dụ Quy Tinh vẫn hơi ướt, vừa ngồi xuống liền chuẩn xác bắt lấy tay Mạc Sơ Quyết.
Mạc Sơ Quyết đã quen, tiếp tục gắp thức ăn lia lịa bằng cánh tay phải còn lại.
Đến khi đồ ăn trong chén đã vung thành núi nhỏ, cậu mới chú ý chén bên Dụ Quy Tinh vẫn trống không.
"Sao cậu không ăn?"
Dụ Quy Tinh không ngừng bóp tay cậu như bóp bông gòn: "Không muốn ăn".
Từ khi có bạn trai nhỏ, hắn phát hiện hình như bản thân nghiện tay Mạc Sơ Quyết mất rồi. Ngày nào cũng phải chộp lấy, thế nhưng bóp mãi không đủ, chơi hoài không đã.
Mạc Sơ Quyết nhìn phía trước, cái đám này giống hệt như lúc thi đấu, mày một miếng tao một miếng, cái kiểu nhai ngấu nghiến như chết đói thật khiến người ta phát hãi. Dụ Quy Tinh ưa sạch sẽ như vậy, có phải chê nước miếng bọn họ văng vào đồ ăn hay không?
Nghĩ vậy, cậu đẩy chén mình qua: "Chia cậu một nửa, tớ dùng đũa chung gắp từ sớm nên rất sạch".
Dụ Quy Tinh biết cậu yêu thức ăn như thế nào, tâm trạng tràn đầy thư thái.
Bạn trai nhỏ thật chu đáo.
Nghĩ đoạn, hắn cầm đũa nhặt xương cá, đút miếng cá trắng ngần mềm ngọt vào miệng Mạc Sơ Quyết: "Há miệng".
Mạc Sơ Quyết ngoan ngoãn há ra, chờ được cho ăn.
"Hưmm∼", Mạc Sơ Quyết cười tít mắt, khen: "Ngon lắm".
Dụ Quy Tinh cũng đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt ám muội.
Âu Dương Húc và Kỷ Vân ngồi dối diện: "..."
Các thành viên khác đang hì hục nhai cơm: "..."
Giỏi lắm, trực tiếp coi bọn họ là không khí?
Bộ cẩu độc thân không được có nhân quyền hả?
Sự thật chứng minh, đúng vậy.
Suốt một tiếng sau đó, bọn họ bị ép xem hết series cẩu lương Dụ Quy Tinh đút Mạc Sơ Quyết ăn thịt, Dụ Quy Tinh nhéo mặt Mạc Sơ Quyết, hai người nhìn nhau mờ ám, vân vân và mây mây.
Mạc Sơ Quyết sung sướng ăn xong bữa tối, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Tuy gần đây Dụ Quy Tinh hơi kỳ lạ, nhưng mà hắn đối xử với cậu cực kỳ tốt! Hạnh phúc quá trời!
Thêm nữa, hắn còn không vô duyên vô cớ lườm cậu, cũng không tức giận, lại chủ động đút cậu ăn, việc nặng việc dơ cũng không để cậu làm.
Mạc Sơ Quyết cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, kiểu gì cậu cũng bị nuôi đến trắng trẻo mập mạp.
Chẳng lẽ Dụ Quy Tinh xem cậu như heo con, nuôi lớn rồi giết thịt?
Nghĩ tới đây, cậu dùng ánh mắt dò xét quét nhẵn mặt Dụ Quy Tinh.
Cảm nhận được ánh mắt "nóng bỏng" của ai kia, Dụ Quy Tinh siết chặt tay.
Bạn trai nhỏ chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá nhiệt tình khiến hắn không sao chịu nổi.
Đánh chén no nê, cả đám cùng nhau về lớp.
Sợ bị nhét cẩu lương, mọi người im lặng dồn lên phía trước, bỏ lại hai người Dụ Quy Tinh và Mạc Sơ Quyết ở cuối hàng.
Mạc Sơ Quyết không nhận ra mưu kế của bọn họ, cậu vừa đi vừa nói chuyện với Dụ Quy Tinh: "Sắp đến nghỉ đông rồi, cậu và dì Trần có dự định gì không?"
"Hửm?", Dụ Quy Tinh lười nhác ừm hửm một tiếng.
Gió lạnh thổi qua, nhưng hai bàn tay đan vào nhau vô cùng ấm áp.
Mạc Sơ Quyết thể hàn, hễ trời trở đông hai bàn tay đều lạnh buốt. Mỗi lần giúp cậu sưởi ấm, chưa bao lâu đã lạnh trở lại, vì vậy hắn mới trực tiếp nắm tay.
Dạo này nhiệt độ đang có chiều hướng xuống thấp, có lẽ sắp vào đông.
"Mấy ngày trước tớ có gọi điện, mẹ bảo nghỉ đông sẽ dẫn đi suối nước nóng. Cậu muốn đi cùng không? Chúng ta có thể ngâm chung?". Mạc Sơ Quyết quơ quơ tay, khiến bàn tay Dụ Quy Tinh cũng đong đưa trong không trung.
Dụ Quy Tinh mê dáng vẻ này của cậu nhất, Mạc Sơ Quyết vừa làm nũng, lý trí gì đó cũng bay sạch: "Được".
Đồng ý xong mới phát giác, suối nước nóng? Này không phải...
Không ngờ bạn trai nhỏ to gan như vậy. Mới bao lớn đã dám làm loại chuyện đó trước mặt ba mẹ.
Thật là...
Dụ Quy Tinh thầm thở dài, nhưng trong ngực như có dòng nhựa ngọt ngào ấm áp chảy ngang, khiến tim hắn thổn thức.
"Quyết định vậy đi". Mạc Sơ Quyết cong môi, gương mặt thanh tú như tỏa sáng rạng rỡ trong bóng tối.
Cuộc thi bóng rổ qua đi, mọi người trở lại trạng thái bình thường.
Mùa đông sắp đến, ai ai cũng khoác lên mình những chiếc áo phao dày cộp, Mạc Sơ Quyết cũng không ngoại lệ.
Quần áo của cậu đều do Khương Y Linh chuẩn bị. Gu thẩm mỹ của cậu có hơi khó tả. Hồi trước từng tự mua một lần, vừa mua về đã bị đem trả lại. Bởi vì nó quá "lúa". Dù nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành cỡ nào mặc vô cũng không cứu nổi.
Dụ Quy Tinh cũng cảm thấy vậy. Lúc ở nhà có Khương Y Linh phối đồ cho, chuyển đến trường thì đổi sang Dụ Quy Tinh phụ trách.
Sắc trời hãy còn tối, chuông báo thức reo vang, đèn trong ký túc xá lần lượt sáng, đèn phòng 525 cũng đúng giờ bật lên.
Mạc Sơ Quyết lấy tay che mắt chặn ánh sáng chói lòa.
Tiếng rê.n rỉ từ giường cách đó không xa truyền đến, Âu Dương Húc lăn lộn trong ổ chăn: "Đây là chuyện con người làm hả? Trời chưa hửng sáng đã dậy rồi".
Nói thì nói vậy, cằn nhằn vài ba câu hắn ta cũng bò dậy, Kỷ Vân đang rửa mặt, thoáng liếc qua bên này, cảm thấy ngứa mắt: "Đừng có lúc lắc cái quần giữ nhiệt đỏ choe đỏ choét trước mặt tớ, ghê quá ba!".
Âu Dương Húc hùng hồn trả lời: "Rồi sao? Ấm là được rồi".
Kỷ Vân tiếp tục đánh răng, không để ý hắn ta.
Bị bọn họ làm ồn, Mạc Sơ Quyết cũng tỉnh hẳn. Cậu dụi mắt, mặc áo ngủ dài tay mỏng manh xuống giường.
Trong phòng chỉ có ba người họ, Dụ Quy Tinh không biết đã đi đâu, Mạc Sơ Quyết bước xuống bậc thang cuối cùng, vừa tiếp đất, cửa phòng mở ra.
Gió lạnh đua nhau lùa vào, Mạc Sơ Quyết bất lực ôm chặt chính mình.
"Sao ăn mặc phong phanh thế này?", Dụ Quy Tinh nhanh chóng đóng cửa lại, đi tới chỗ Mạc Sơ Quyết.
Mạc Sơ Quyết hít mũi: "Định đi tiểu, lười thay".
Nghe từ ngữ t.hô tục lại dễ hiểu vừa rồi, Dụ Quy Tinh ngượng ngùng đỏ mặt: "Mặc kiểu này dễ bị cảm, về sau đừng vậy nữa. Lạnh không?"
Trên người cậu nhiễm chút khí lạnh bên ngoài, trộn lẫn với hơi thở trong trẻo tự nhiên, tỏa ra mùi hương vô cùng dễ chịu.
"Hơi lạnh". Mạc Sơ Quyết đi dép bông có hai tai thỏ trắng đung đưa, trông cực kỳ dễ thương!
Dụ Quy Tinh cởi áo khoác mình đưa cho cậu: "Mặc vào trước đi".
Mạc Sơ Quyết bị hắn quấn thành quả cầu: "Vậy còn cậu?".
Dụ Quy Tinh mắt nhiễm ý cười: "Thể chất tôi tốt, cậu lo lắng à?"
Mạc Sơ Quyết nghiêm túc gật đầu.
Còn dám nói thể chất tốt, lần trước ai mới cảm lạnh phát sốt kia?
Dụ Quy Tinh càng nhìn càng thấy cưng, thiếu chút nữa không nhịn nổi hôn cậu một cái, cũng may hắn nhẫn nhịn giỏi: "Không đi vệ sinh à? Đi đi".
Mạc Sơ Quyết như tỉnh mộng: "À à, phải rồi, vậy tớ đi đây".
Âu Dương Húc cùng Kỷ Vân nhìn trộm qua kính: "..."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng chung ý tưởng.
Hai thằng đực rựa mà dính nhau như sam! Còn mặc quần áo đối phương, bộ muốn chơi trò áo bạn trai hả?
Khi Mạc Sơ Quyết xả nước xong trở ra, Dụ Quy Tinh đã dọn sẵn bữa sáng ra bàn.
Âu Dương Húc thèm ch.ảy nước miếng nhưng không dám lại gần xin ăn. Kia là bữa sáng người ta chuẩn bị cho bạn trai, hắn nào có thiếu tinh ý đến vậy.
Nhưng mà ngon quá chòi oi huhuhu!
Thế là hắn ta kéo Kỷ Vân lao đến nhà ăn.
Hai người phóng như bay, bóng dáng mất hút ngay cửa. Mạc Sơ Quyết nhấp một ngụm sữa đậu nành nóng hổi, cảm nhận hơi ấm từ khoang miệng chạy xuống dạ dày. Cả ngày đông cũng trở nên tươi sáng.
"Lần nào cũng để cậu chuẩn bị bữa sáng, ngại quá đi". Cậu chớp mắt với Dụ Quy Tinh: "Cậu đúng là người tốt".
Nếu Dụ Quy Tinh từng xem mấy bộ phim truyền hình kinh điển, chắc chắn sẽ biết đây là thẻ người tốt cũ rích. Nhưng vì cho rằng mình được bạn trai khích lệ, hắn không khỏi hạnh phúc, tuy ngoài mặt trầm tĩnh như nước, trong bụng lại vui như mở cờ: "Không có gì, đều là việc tôi nên làm".
Đây là nghĩa vụ của một người bạn trai.
Mạc Sơ Quyết mỉm cười ngọt ngào, thầm nghĩ, cậu rất thích Dụ Quy Tinh hiện tại, vừa không mắng, không hung dữ với cậu, lúc nào cũng dịu dàng ấm áp, đối xử với cậu vô cùng chu đáo.
Dù là anh ruột cũng chỉ đến thế thôi?
Xem ra mỗi ngày để hắn bóp tay vẫn tốt chán, một "giao dịch" không tồi.
Rõ ràng tâm trạng Dụ Quy Tinh dạo này tốt lên trông thấy.
Ăn sáng xong, hai người đến lớp.
Thời tiết mấy hôm nay trở lạnh, học sinh đi trễ ngày càng nhiều. Lúc bọn họ tới, phòng học trống mấy khoảng rộng, sát giờ học mọi người mới lục tục kéo đến.
Thẩm Ánh Thu đã có mặt từ sớm, đang cầm bút viết loạt xoạt, bên cạnh là chồng bài tập toán, chắc đang luyện đề.
Mạc Sơ Quyết đi ngang liếc thử. Đỉnh của đỉnh! Không hổ danh nữ chính, đống bài tập mới mua đây mà sắp làm xong rồi.
Thi cuối kỳ đợt này hẳn là Thẩm Ánh Thu sẽ lên hạng không ít.
Năm lực học bá của nam nữ chính làm cậu ghen tỵ không thôi.
"Mạc Sơ Quyết, cậu ăn sáng chưa?". Cậu vừa vào cửa cơ hồ Thẩm Ánh Thu đã phát hiện ngay. Chờ người ngồi xuống ghế, cô mới tươi cười hỏi: "Mình mua bánh bao sữa trứng, sơ ý mua hơi nhiều, cậu muốn ăn không?".
Báo bao sữa trứng hả... nhân bánh vừa mềm vừa ngọt, muốn ăn cực kỳ!
Nhưng nãy cậu ăn rồi không thể ăn thêm, sợ no bể bụng, nên lắc đầu: "Xin lỗi nha, mình ăn sáng rồi".
Thẩm Ánh Thu nói: "Để dành chừng nào đói ăn cũng được nè".
Dụ Quy Tinh không nhịn được chen ngang: "Cậu ấy muốn ăn gì tôi có thể mua cho".
Bạn trai vẫn ở đây, Thẩm Ánh Thu lại tới xun xoe, cô ta nghĩ hắn là ai?
Quá quen thuộc với mấy đoạn đối thoại kiểu này giữa hai người họ, Mạc Sơ Quyết lau mặt, lặng lẽ lôi từ vựng tiếng Anh ra học.
Cậu cũng rất hoang mang, mọi chuyện hoàn toàn không đi theo cốt truyện. Hai người này đều mang thiết lập lạnh lùng tàn khốc, không gần với lẽ thường tình, dù cậu muốn giúp cũng không có cách.
Hai khối băng va vào nhau làm sao có thể phát ra tia lửa?
Fan couple cậu đây không mong đợi gì hơn, cho cậu ở trong góc bóc kẹo đã là quá tuyệt rồi.