Hạ Thì mở cuốn sổ ra xem, vậy mà lại là một cuốn thực đơn, chữ viết đều là dùng bút lông viết bằng tay, cô trước tiên khẽ than một tiếng: “Ôi chữ đẹp quá!”
Ba Chu lập tức cười tít: “Xem ra trước đó Tiểu Hạ thật lòng khen ngợi bác, mất trí nhớ rồi còn khen lại lần nữa.”
Lúc này Hạ Thì mới biết đây là chữ của ba Chu, cô mở từng trang ra xem thử, bên trong ghi chép mấy cách làm mấy chục món ăn, trong đó có còn mấy món mẹ Chu vừa làm lúc nãy: “Đây là bí kíp nấu ăn của bác gái ạ?”
Mẹ Chu gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ đưa cho cháu. Lúc trước A Sâm từng nói, cháu cũng biết nấu ăn, ba cháu lại là nhà phê bình ẩm thực, quyển sách này tặng cho cháu vậy.”
Hạ Thì vô cùng mừng rỡ: “Cháu cảm ơn bác!”
Ba Chu và mẹ Chu cũng rất hài lòng, một là do quyển thực đơn này là đồ gia truyền, Tiểu Hạ cũng không tỏ ra khách sáo, nguyên nhân khác lại là do được nhận lời khen từ một người mất trí nhớ, trong lòng vô cùng dễ chịu.
Hạ Thì thì không cần phải nói, cô chẳng có gì gọi là không vui hết.
Chỉ có Chu Sâm ngồi một mình lẻ loi bên cạnh, không nói một lời, giống như một tảng băng lạnh lẽo. Hai ngày nay anh đã lao lực quá độ, vốn là một người ít nói, giờ càng chả muốn nói nữa.
Thế này ba Chu càng nhìn anh càng ngứa mắt: “Thằng nhóc kia lại ngồi đó giả làm khúc gỗ à? Bây giờ Tiểu Hạ bị mất trí nhớ rồi, con phải nói chuyện với con bé nhiều lên thì con bé mới nhớ lại mọi chuyện trước đây chứ!”
Hạ Thì liếc Chu Sâm một cái, vội vàng nhỏ giọng nói đỡ: “Bác ơi, A Sâm vì chuyện của cháu nên đã vất vả lắm rồi, cứ để anh ấy nghỉ ngơi một chút đi ạ.”
Chu Sâm: “…”
Hạ Thì càng “hiểu chuyện” càng làm nổi bật Chu Sâm không biết thương bạn gái, ba Chu nhìn anh thẳng thắn lắc đầu, không biết là giống ai nữa, vậy mà còn tìm được bạn gái.
…
Buổi tối, Chu Sâm tắm rửa xong ra ngoài phòng tắm, thì nhìn thấy Hạ Thì đã vào phòng từ lúc nào, mặc một chiếc váy ngủ, đang nằm tựa trên đầu giường, cúi đầu đang xem cái gì đó.
Nghe thấy tiếng động, Hạ Thì bèn quay đầu lại, Chu Sâm theo đó mà nhìn thấy thứ trên tay cô đang cầm chính là quyển thực đơn mà mẹ Chu đưa cho cô sau bữa cơm.
Chu Sâm không mặc áo, giọt nước lăn từ trên mái tóc còn ướt nước của anh xuống cơ thể.
Hạ Thì nhìn Chu Sâm, lau nước miếng không tồn tại trên khóe miệng.
Chu Sâm: “…”
Hạ Thì cúi đầu nhìn thực đơn, lại nhìn Chu Sâm, miên man suy nghĩ.
Hạnh động âm thầm của cô khiến cho Chu Sâm không rét mà run, nhanh chóng mặc đồ ngủ.
Hạ Thì ngồi dậy, tựa vào đầu giường, trong lòng vẫn còn ôm quyển sổ nọ, hỏi Chu Sâm: “Anh nói trước đây có một đạo sĩ, bởi vì em đã ăn thịt con của ông ta mà đã dẫn theo rất nhiều người tìm anh trả thù, sau đó cũng bị em ăn mất, đúng không?”
“Vậy anh nói xem, bọn họ còn có người nhà không? Liệu có thể tiếp tục phái người đến? Em nhớ con người còn rất để ý chuyện có oán báo oán, có thù báo thù.”
Tinh thần Chu Sâm có vẻ lạnh như tro tàn, anh đi đến bên giường, ngồi xuống cạnh Hạ Thì: “Anh cũng không rõ, cũng có thể đấy, dù sao cũng có nhiều người… bỗng không cánh mà bay như vậy.”
Hạ Thì: “Oái, anh mau miêu tả lại hình dáng của bọn họ đi, em không nhớ gì hết!”
“…” Làm sao Chu Sâm biết được Hạ Thì muốn nghe mình tả gì, ngẫm nghĩ một hồi, miễn cưỡng nói: “Đa phần đều nuôi dưỡng thuần hóa dị thú, năng lực cá nhân cũng bình thường, đặc biệt là thế hệ trẻ tuổi…”
Dù sao anh và Lâm đại sư từng khó khăn tìm kiếm cách chữa bệnh, kết hợp lại, kể ra những chuyện mình biết được cho Hạ Thì nghe.
Hạ Thì nghe được thì trong lòng không khỏi lo lắng mà nắm chặt lấy cánh tay của anh, áp mặt vào.
Một bên cánh tay Chu Sâm tê rần, mặc dù Hạ Thì không hiện nguyên hình, nhưng cảnh tượng lúc ấy đã quá kích thích tinh thần của bọn họ, bao gồm cả Chu Sâm, tâm lý bị ám ảnh.
Bây giờ Chu Sâm không dám nghĩ nhiều đến hành động trước đây của Hạ Thì, nghĩ nhiều trái tim sẽ vỡ vụn, lúc này yêu cầu anh phải thật kiên cường.
Hạ Thì đặt quyển thực đơn lên tủ đầu giường, ôm cánh tay Chu Sâm, nghe anh nói chuyện, không biết đã thiếp đi từ lúc nào. Vẻ mặt cô khi ngủ an tường mà mỹ lệ, làn da trắng nõn và cơ thể mềm mại dựa sát vào người Chu Sâm, giống như chú chim nhỏ nép vào người.
Chu Sâm âm thầm thở dài, chẳng lẽ anh dám đuổi Hạ Thì về phòng cô sao?
Cứ như con ác long nằm ngủ canh giữ núi vàng của mình vậy, có bệnh à?
Nếu như là trước đây, Chu Sâm vẫn luôn ao ước được như vậy, nhớ khi đó, anh hy vọng Hạ Thì có thể dính lấy mình cả hai mươi tư giờ…
Mấy ngày này quá mệt mỏi, Chu Sâm cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
…
Sáng hôm sau, Chu Sâm tỉnh dậy, đã cảm thấy Hạ Thì sau khi ngủ càng quá đáng hơn, cả người sắp nằm đè lên trên người anh rồi. Anh vỗ gọi Hạ Thì dậy, nhưng mà vẫn không thể đánh thức cô, tự mình chống tay ngồi dậy, Hạ Thì vẫn nằm cuộn tròn trong lòng anh, tay cũng quấn lấy anh.
Chu Sâm cẩn thận tháo Hạ Thì ra khỏi người mình, cởi áo ngủ, mặc áo sơ mi vào.
Trong lúc cài cúc áo, Chu Sâm bỗng cảm nhận được Hạ Thì đang dán vào sau lưng anh, không lâu sau, cả chân cũng vòng lên, cả người bám vào lưng anh.
Cô rất gầy nên vẫn chưa khiến cho Chu Sâm cảm thấy nặng. Chỉ có tinh thần là chịu gánh nặng mà thôi.
Hạ Thì nửa mê nửa tỉnh mà quấn lấy vật sở hữu của mình, cái lưỡi không tự chủ mà liếm tai Chu Sâm một cái, ngủ càng thoải mái hơn.
“…” Chu Sâm kiên cường mặc xong quần dài, nghiêng mặt nói: “Tiếp tục ngủ hay là dậy ăn sáng?”
Hạ Thì lập tức tỉnh táo: “Ăn sáng!”
Nhưng mà cô cũng không tình nguyện đi xuống, cô chỉ muốn ôm lấy Chu Sâm, tràn đầy tính chiếm hữu.
…
Phòng của Hạ Thì ngay bên cạnh phòng anh, chỉ là Chu Sâm vừa ra cửa chưa được hai bước, mẹ Chu đã bưng khay thức ăn từ tầng một đi lên, đúng lúc nhìn thấy khung cảnh ngọt ngào này: Chu Sâm đang cõng Hạ Thì, mà còn đi ra từ phòng của Chu Sâm, Hạ Thì còn đang mặc áo ngủ.
Mẹ Chu không nhịn được nhanh chóng tiến lên hai bước, nở một nụ cười dịu dàng: “Tiểu Hạ dậy rồi à?”
Chu Sâm: “…”
Mẹ Chu dùng ánh mắt mờ ám và vui vẻ đánh giá đôi uyên ương tình cảm sâu nặng đến mất trí nhớ cũng không thể ngăn cách này, cảm thấy sắp được lên chức bà nội rồi.
Hạ Thì lập tức trượt khỏi lưng Chu Sâm xuống, trốn sau Chu Sâm, còn nhéo Chu Sâm một cái: “Đều tại anh!”
Chu Sâm: “...”
Mẹ Chu càng cười tươi hơn, không hề có ý trách cứ nào, giả vờ như không nhìn thấy: “Bác đang định nói, cháu còn chưa khỏe lại, nên ăn sáng ở trên phòng, cháu xem, bác mang đồ ăn lên cho cháu rồi đây này.”
“Bác gái, bác đừng như vậy, bác khách sáo quá, cháu ngại lắm.” Hạ Thì đỏ mặt đi ra, cầm lấy khay: “Thôi để cháu mang xuống cùng ăn sáng với A Sâm là được ạ.”
“À đúng, đúng, cũng được.” Mẹ Chu vừa nghe thấy biện pháp đẹp cả đôi đường như vậy tất nhiên càng vui mừng hơn: “Vậy cháu mau đi rửa mặt thay quần áo đi, bác đi xuống trước đây.”
“Dạ.” Hạ Thì nhìn thấy mẹ Chu đi rồi, mới đưa khay đồ ăn cho Chu Sâm, tự mình thì đi về phòng thay đồ.
Chu Sâm không còn cách nào khác, chỉ có thể bưng khay đứng đợi cô ngoài cửa, trái lại rất ra dáng một người bạn trai xứng chức. Đợi đến khi Hạ Thì rửa mặt xong, lại thay một bộ quần áo thoải mái bước ra, hai người cùng nhau xuống dưới tầng ăn sáng.
Mẹ Chu hỏi: “Tiểu Hạ chuyển đến đây tĩnh dưỡng, trưa nay con sẽ về nhà ăn cơm chứ?”
Sao Chu Sâm dám để Hạ Thì ở nhà, trả lời: “Hạ tiểu thư bị như vậy, con vẫn chưa yên tâm lắm, con định trong khoảng thời gian này sẽ làm việc tại nhà, cũng đã thông báo rồi.”
Trên bàn ăn, mẹ Chu và ba Chu hơi giật mình, ý tưởng ban đầu của bọn họ là để cho hai đứa trẻ bồi dưỡng tình cảm, bởi vì biết được lúc đầu tình cảm của Chu Sâm với Hạ Thì phát triển phần lớn dựa trên cảm giác thèm ăn, hai ông bà cảm thấy bọn họ ở gần nhau dần dần sẽ trở nên tốt đẹp.
Ngày hôm qua và hôm nay thấy hai người ở bên nhau, tình hình cũng khá là ổn, nhưng những câu này của Chu Sâm lại bày tỏ đâu chỉ là khá ổn?
Đứa cuồng công việc như con trai ông, vậy mà lại vì Tiểu Hạ mà không đi làm - mặc dù là làm việc ở nhà, nhưng chuyện này cũng nằm ngoài dự kiến của bọn họ, đây tuyệt đối là chuyện hiếm có, thật sự là rơi vào bể tình rồi sao?
“Được được, nên như vậy!” Mẹ Chu không hề bày tỏ ý kiến, nhìn sang Tiểu Hạ cũng đang thẹn thùng cúi đầu xuống, càng cười tươi hơn.