• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.

Hạ Thì đã công khai ám chỉ thì sao Chu Sâm dám bỏ qua, nếu không Hạ Thì lại thêm một câu “Em cảm thấy chúng ta không giống đang yêu” thì làm sao bây giờ?

Rất trùng hợp, một nam hai nữ phía dưới mà nam chính lại chính là em họ của anh, Mạnh Chương.

Chu Sâm thở dài trong lòng, thò đầu ra gọi: “Mạnh Chương.”

Mạnh Chương đang ghẹo gái, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Chu Sâm, thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng: “Anh, anh họ.”

Chu Sâm vẫy vẫy tay: “Em lên đây, anh có chuyện muốn nói với em.”

Lòng Mạnh Chương lập tức như tro tàn, cứ lúc nào anh họ mình trưng vẻ mặt nghiêm túc như vậy tìm mình thì chắc chắn không có chuyện gì tốt - không sai, qua nhiều năm ở chung, Mạnh Chương có thể phân biệt được những biểu cảm trên khuôn mặt quanh năm lạnh lùng đó của Chu Sâm, vì thế có thể tự biết trước kết cục của bản thân.

“Anh đi đây…” Mạnh Chương tuyệt vọng nói: “Anh thấy có lẽ anh không đi chơi được rồi.”

Sớm biết thì đã không đến công ty của anh họ làm công, lượn lờ ở công ty nhà mình cho rồi.

Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, Mạnh Chương vào nhà lên lầu, đáng thương đi ra sân thượng: “Anh…” Anh ta lại nhìn nhìn Hạ Thì, lấy lòng gọi một tiếng: “Chị dâu.”

Bây giờ không ai không biết địa vị của Hạ Thì, anh ta cân nhắc lấy lòng Hạ Thì trước, chờ lát nữa có thể nói giúp anh ta một câu.

Hạ Thì chớp chớp mắt nhìn Mạnh Chương.

Mạnh Chương nói: “Chị dâu chị không nhớ em sao? Em là em họ của anh Sâm, trước kia chúng ta đã gặp nhau rồi. Nhưng không sao, có thể làm quen lại lần nữa, em là Mạnh Chương.”

Chu Sâm quét mắt liếc Mạnh Chương, anh ta lập tức dừng động tác, khoanh tay đứng yên nghe răn dạy.

Chu Sâm hỏi: “Cuối tuần em muốn đi chơi à?”

Mạnh Chương vừa nghe đã biết họ ở trên này nghe thấy anh ta nói chuyện với hai cô gái nhỏ, trong lòng nói chết rồi, quan hệ nam nữ rắc rối như thế đúng lúc bị bắt được, anh họ chắc chắn lại muốn chấn chỉnh mình.

“Không phải, không phải, em nói, thật ra cuối tuần em định tăng ca…”

Chu Sâm: “Chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác.”

Mạnh Chương: “…”

Anh ta còn muốn hấp hối giãy giụa một chút, nhưng Chu Sâm đã tiếp tục nói: “Cuối tuần anh đi cùng em.”

Nói thật, Chu Sâm không quen mấy chuyện này, Mạnh Chương mê chơi, Hạ Thì lại đưa ra yêu cầu, anh chỉ có thể làm theo Mạnh Chương.

Mạnh Chương: “… Ơ?” Anh ta kinh ngạc, nhưng ngược lại nhìn thấy Hạ Thì cười như không cười phía sau, lập tức phản ứng lại: “Dẫn chị dâu đi chơi đúng không? Được được! Em dẫn hai người đi!”

Mạnh Chương gật đầu như gà mổ thóc, rất có cảm giác tránh được một kiếp.

Hạ Thì còn cười nói: “Dẫn cả nhóm bạn gái của anh theo nhé, ít người không vui.”

Mạnh Chương cười gượng, trong lòng anh ta thầm nghĩ người chị dâu tương lai này nói chuyện quá khiến người ta bực bội mà, biết là được rồi, còn nói ra làm gì, nhóm bạn gái…

Cũng may lúc này anh họ không nói gì thêm, ngược lại “ừ” một tiếng, tỏ vẻ phụ họa.

Không được rồi, đã chuyển từ yêu đương cuồng nhiệt sang bị vợ quản nghiêm rồi. Trước kia làm gì có chuyện cuối tuần anh mình sẽ trụy… lạc, sau khi có bạn gái cái là muốn lên trời.

Mạnh Chương chửi thầm, ngoan ngoãn lui xuống.



Đảo mắt đã tới thứ bảy, Mạnh Chương đến nhà họ Chu đón người.

Ba Chu và mẹ Chu nghe nói đôi tình nhân muốn ra ngoài chơi, đồng ý cả hai tay.

“Mẹ đã nói từ sớm rồi, nên ra ngoài hẹn hò nhiều hơn, nhưng Tiểu Hạ phải chú ý cơ thể.” Mẹ Chu dặn dò nói: “A Sâm, nhớ chăm sóc bạn gái cho tốt.”

Trong lòng Chu Sâm thật chua xót, nhưng vẫn yếu ớt gật đầu.

Mạnh Chương không dám dẫn “nhóm bạn gái” cùng tới đón người, để các cô ấy đợi ở câu lạc bộ, bản thân tự dẫn đường, đưa Chu Sâm và Hạ Thì đến Câu lạc bộ Súng sơn ở vùng ngoại ô.

Tới nơi, còn có một nhóm thanh niên trẻ tuổi mà Mạnh Chương đã hẹn trước, đều là những người bạn trong nhóm ham chơi của anh ta.

Chu Sâm không lạ gì những người này, anh lớn hơn họ vài tuổi, bọn họ đều phải gọi anh một tiếng anh, bình thường nếu các gia đình có hoạt động gì cũng có thể gặp nhau ở tiệc rượu, nhưng lại chưa bao giờ gặp nhau trong trường hợp này. Huống gì là đưa bạn gái tới hẹn hò với bọn họ. Trong ấn tượng của họ, Chu Sâm cũng không phải kiểu người không giải trí, nhưng anh có khí chất của người lớn trong nhà khiến mọi người cảm thấy hơi gò bó.

Ngay từ đầu bầu không khí đã hơi mất tự nhiên, Mạnh Chương thấy không thích hợp, quá xấu hổ, nói chêm chọc cười, lúc này mới đỡ hơn.

Dần dần mọi người cũng cảm thấy không xa lạ như vậy nữa, cảm giác khoảng cách cũng biến mất, còn nói chuyện qua lại với Chu Sâm và Hạ Thì, thế mới biết hóa ra là bạn gái Chu Sâm yêu cầu đến đây..

Bạn gái nhỏ của Mạnh Chương vô cùng hâm mộ: “Chị gái, chị thật hạnh phúc, được bạn trai chăm sóc như vậy.”

Hạ Thì nói giỡn: “Ha ha, vậy các em phải học theo chị.”

Mạnh Chương reo lên: “Chị dâu, em nhớ đơn vị chị còn tổ chức luyện súng, đến lúc đó chị đừng diệt toàn quân nhé.”

“Cho dù có được luyện cũng quên rồi.” Hạ Thì xua xua tay: “Mọi người nương tay, đây là lần đầu tiên tôi và A Sâm tham gia.”

Mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện trong chốc lát, thay trang bị, chia làm hai đội, lần lượt từng người xuất phát đến sân chơi.

“Chúng ta chia việc trước nhé…” Mạnh Chương nhìn Chu Sâm, tuy anh ta là thủ lĩnh của nhóm bạn nhưng luôn có thói quen bị Chu Sâm chỉ đạo rồi.

Chu Sâm nâng nâng cằm: “Em làm chủ đi.”

Mạnh Chương rất kích động, cuối cùng anh ta cũng được chỉ huy anh trai mình một lần. Vì thế, Mạnh Chương nói một vài kỹ xảo nhỏ và các điều cần chú ý, rồi nói với Hạ Thì: “Chị dâu, đến lúc đó chị cứ trốn sau lưng anh em, em thấy với tình hình này thì chắc không ai dám bắn anh ấy đâu…”

“Anh trai anh dọa người vậy sao?” Hạ Thì bật cười.

Mạnh Chương nhìn vẻ mặt Chu Sâm sau tấm mặt nạ bảo vệ trong suốt, tự thấy không ổn, cười hê hê hai tiếng: “Anh tôi uy nghiêm.”

Hai bạn gái nhỏ của Mạnh Chương quấn lấy anh ta, muốn anh ta bảo vệ họ, nhưng lại bị Mạnh Chương ấn nằm sấp xuống: “Nghe lời chút đi.”

Mạnh Chương hạ lệnh mọi người phân công nhau bọc đánh. Trận này xem như chỉ là trận làm nóng người, không có nhiệm vụ, chỉ hạ hết tất cả kẻ địch là được.

Mạnh Chương dẫn theo hai cô bạn gái của mình, Chu Sâm tất nhiên đi cùng Hạ Thì.

Hạ Thì núp vào các vật che chắn, lúc này có thể nhìn ra, hành động của cô không hề phát ra tiếng động, Chu Sâm tin nếu mình ở phía đối diện thì nhất định sẽ không phát giác ra sự tồn tại của cô.

Vẻ mặt Hạ Thì khá bình tĩnh, nhưng đôi mắt đã để lộ sự hưng phấn trong lòng cô, biểu cảm này không khác gì bị kích thích lúc đi săn.

Đi được một nửa, Hạ Thì bỗng nhiên dừng lại, huých nhẹ vào sườn Chu Sâm, nhẹ giọng nói: “Có mai phục, bốn người.”

Chu Sâm gật đầu: “Chúng ta…”

Anh vừa mới nói được hai từ, đã bị Hạ Thì đẩy ra ngoài, từ vật chắn hai bên quả nhiên có bốn người đứng lên, ngắm bắn Chu Sâm.

Chu Sâm thấp giọng chửi thề, lăn một cái, trốn đi, dựa vào cây liếc mắt nhìn lại.

Bốn người đó vừa thấy Chu Sâm, lập tức dừng lại, đang do dự có nên bắn không, hay là tha cho anh Chu trước.

Ngay lúc họ đang do dự, Hạ Thì đã bắn một phát “xử lý” hết cả bốn người.

Không ngờ bốn người đều bị loại, tất cả đều kêu rên một tiếng, họ thậm chí còn không phát hiện ra Hạ Thì cũng ở đây.

Hạ Thì xông tới ôm Chu Sâm, đu trên người anh: “Vui không? Kích thích không?”

Chu Sâm: “…”

Hạ Thì: “Vừa rồi Mạnh Chương nói họ không dám bắn anh, thật sự không dám đấy, ha ha, đi, chúng ta đi xử lý hết những người khác.”

Chu Sâm cảm thấy chắc chắn bản tính của Hạ Thì bị kích thích rồi, nhất định phải xử lý tất cả con mồi trong sân.

Nhưng cô lại rất công bằng, những lần bắt gặp kẻ địch sẽ chủ động lấy thân làm mồi nhử để Chu Sâm bắn.

Bọn họ một người là dị thú, một là người có huyết thống dị thú thức tỉnh. Chu Sâm còn từng học bắn súng, không biết Hạ Thì đã từng học chưa nhưng lúc nổ súng rất nhanh, hai người thật sự như đang bắt nạt học sinh tiểu học. Sau khi hai người họ tàn sát tất cả các thành viên đội địch, đã không làm thì thôi, mà đã làm phải làm đến cùng, bắn gục cả thành viên đội mình…

Các chàng trai cô gái nhỏ thét chói tai chạy trốn.

Mạnh Chương khóc không ra nước mắt: “Hai người đang phá quy tắc! Hai người bị đào thải!”

Đào thải thì đào thải, Hạ Thì rất sảng khoái.

Chu Sâm tìm tòi nghiên cứu tâm lý Hạ Thì: “Bắt nạt người thường vui lắm sao?”

Hạ Thì cất súng, dựa vào tường cười một cái, răng nanh để lộ, lại có hơi bỉ ổi: “Người thường là cái gì? Nếu không nói đến mùi vị, chỉ nói vũ lực, em thấy tất cả các sinh vật đều rất bình thường mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK