Nồi đất hầm canh nhà Chu Anh là mẹ Chu tặng, lúc đó sau khi thợ thủ công trong nhà làm xong, bà tặng bạn bè thân thích mỗi nhà một cái, bây giờ lấy ra dùng.
Mẹ Chu cực thích dáng vẻ trong bếp của Hạ Thì, làm việc rất nghiêm túc, xử lý nguyên liệu dứt khoát lưu loát, ngắm cô thể hiện tay nghề cũng là một thú vui, làm người nấu vô cùng hài lòng.
Mẹ Chu cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu Hạ có thích ăn gà không?”
Hạ Thì gật đầu: “Thích ạ.”
Mẹ Chu trêu ghẹo nói: “Bác nhận ra cái gì cháu cũng thích.”
Bà hỏi bất cứ vấn đề gì, Hạ Thì đều nói tốt, cho nên mới nói vậy.
Thật ra mẹ Chu cũng đã nhìn ra, tính tình Hạ Thì tốt, tất nhiên, ăn cái gì cũng gật đầu chắc chắn là thật lòng, bà cũng nhìn ra.
Điểm này thật sự hợp ý mẹ Chu, mấy năm gần đây đang hot chuyện gầy mới đẹp, rất nhiều cô gái chỉ ăn có mấy miếng, thậm chí còn không ăn món chính. Mẹ Chu thích làm đồ ngon, tất nhiên không thấy vui. Mà lần nào Hạ Thì cũng ăn sạch những đồ được chuẩn bị cho, khiến bà cực kỳ vui.
Hạ Thì thẹn thùng cười: “Vâng.”
Mẹ Chu lại quan tâm nói: “Tiểu Hạ, cháu hồi phục trí nhớ chưa?”
Hạ Thì: “Chưa ạ, không nhớ được gì cả.”
“Haizz…” Mẹ Chu trìu mến nói: “Thật là tai bay vạ gió, lúc trước bác còn nghĩ, định ngày hẹn ba mẹ cháu, bàn chuyện của cháu và a Sâm, ai biết… Cũng không biết bao giờ cháu mới nhớ.”
“Chuyện của cháu và Chu Sâm?” Hạ Thì đảo mắt: “Là kết hôn sao?”
Mẹ Chu sửng sốt một chút, sau đó cười rộ lên: “Đúng vậy, cháu thấy sao?”
Hạ Thì không hề thẹn thùng, nở nụ cười: “Cháu thấy khá tốt, cháu rất thích A Sâm.”
Mẹ Chu rất vui, lúc đi ra ngoài lấy sữa thì gặp Chu Sâm, còn muốn anh cũng vui giống bà: “Vừa rồi ở phòng bếp, mẹ và tiểu Hạ nhắc tới chuyện kết hôn, con bé rất tích cực.”
Chu Sâm: “…”
Chu Sâm: “Mẹ, mẹ…”
Mẹ Chu: “Sao?”
Chu Sâm xoa xoa tóc: “… Không sao.”
“Thẹn thùng hả?” Mẹ Chu híp mắt nhìn anh: “Đừng tưởng là mẹ không nhìn ra, tôi là mẹ anh đấy.”
“Vâng, mẹ ruột.” Chu Sâm không còn lời nào để nói.
…
Một nồi canh gà được mang ra, Hạ Thì ở cạnh thèm chảy dãi, nhắm mắt theo đuôi mẹ Chu đến trước mặt Chu Anh.
Từ sau khi Chu Anh biết gương mặt thật của Hạ Thì, lúc nào nhìn cô cũng thấy vướng mắc, cho nên cứ nhìn là tự tưởng tượng ra: “… Chị dâu ăn trước đi.”
“Nói gì vậy chứ, hai chị em mình cùng ăn.” Hạ Thì cười nói, cầm thìa tới.
Chu Anh run rẩy nhận thìa: “Chị dâu thích ăn thịt hay canh?”
Hạ Thì cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Ăn thịt.”
“Thật khéo.” Chu Anh bắt đầu múc canh: “Em thích ăn canh, chị ăn thịt nhé, chị dâu.”
“Được.” Hạ Thì thoải mái hào phóng vớt thịt ăn.
Người lớn đứng cạnh nhìn thấy vậy đều cảm thấy chị dâu em chồng thật vui vẻ hoà thuận.
“Chị dâu em chồng nhà người khác trừng nhau đỏ cả mắt, nhìn nhà chúng ta xem, còn thân hơn chị em ruột.”
Đừng nói chị em, tuy Chu Anh không có chị em ruột, nhưng nhìn cách cô ta ở cạnh bạn thân là biết, người này không dễ ở chung. Lần này mắc lỗi, tính tình thay đổi hẳn.
Buổi tối lúc trở về, ba Chu mẹ Chu chung một chiếc xe, Chu Sâm và Hạ Thì chung một xe.
Hạ Thì vừa lên xe đã nói: “Ôi, mẹ anh muốn chúng ta kết hôn.”
Chu Sâm: “…”
Chu Sâm có thể thề, anh hoàn toàn cảm nhận được niềm vui sướng khi người gặp họa trong giọng nói của Hạ Thì.
Hạ Thì đợi một hồi lâu, mới chậm rì rì nói: “Nhưng trí nhớ của em còn chưa hồi phục, nên chưa thể kết hôn. Tất nhiên, nếu đời này em không thể hồi phục trí nhớ...”
Chu Sâm không nhịn được nhìn cô: “Hửm?”
Hạ Thì cười như không cười nói: “Vậy phải xem chúng ta có yêu nhau thật lòng không.”
Chu Sâm nhếch khóe miệng, thật sự không cười nổi.
Yêu nhau thật lòng, kết hôn; không yêu nhau, GO DIE.
Kiểu này, yêu được sao?
Chu Sâm ôm tâm trạng trầm nề về đến nhà, cả ngày hôm nay anh cũng mệt rồi, vào phòng tắm rửa, tiện thể bình tĩnh lại.
Hạ Thì gây áp lực quá lớn cho anh, khiến anh có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Tắm rửa xong, đã thấy Hạ Thì sung sướng vô lo nằm trên giường anh chơi laptop.
Bây giờ, tuy Hạ Thì có phòng riêng trong nhà anh, nhưng bố Chu và mẹ Chu đều ngầm đồng ý cho Hạ Thì vào phòng anh ngủ.
Hạ Thì tự mang máy tính của mình đến, mấy ngày nay cô chưa hề mở ra, bởi vì mất trí nhớ, cái gì cũng thấy mới mẻ, tự chơi game một mình xong, Hạ Thì lại mở biểu tượng con chim cánh cụt ra.
Tự động nhớ mật khẩu, bấm đăng nhập, đăng nhập thành công.
Trong nháy mắt, vô số tin tức nhảy ra.
“Đại Đại!! Cậu đâu rồi! Tam Thiêm Mộc có đổi mới rồi!”
“Thì Hoa đại nhân, mong trả lời, cần phải thăm dò một chút chuyện bản quyền.”
“Trừu Đả, số chương không đủ, số lượng từ kỳ này cũng chưa đủ, nhốt cô vào phòng tối.”
“Đại Đại, cậu không sao chứ? Không thấy đổi mới cũng không online… Có phải ngoài đời có việc gì bận không?”
“Thì Đại… Mau ra đây nói cậu không sao đi QAQ.”
…
Vừa đọc bình luận, có rất nhiều biên tập, có rất nhiều bạn đọc, còn có bạn bè tác giả.
Bây giờ Hạ Thì mới nhớ ra, bản thân còn có thân phận “tác giả văn học”, gãi gãi đầu, trả lời từng cái: Ngại quá, tôi mất trí nhớ, sau này không thể ra chương mới nữa rồi. Nhớ lại rồi tính tiếp.
Sau đó nhận được một đống lớn “…”, có người không tin, có người nửa tin nửa ngờ, còn có người trực tiếp nghi ngờ: “Có phải cô muốn hố không? Mất trí nhớ để trốn?”
Hạ Thì: “0.0 Thật sự mất trí nhớ, lúc Phô Mai đến chỗ tôi chơi, tôi đã mất trí nhớ rồi, có thể hỏi cô ấy.”
“Phô Mai? Cũng lâu rồi cô bé không online!”
Thế Hạ Thì mới biết, cô bé Phô Mai nhát gan cũng không lên mạng, nghĩ lại, nói không chừng chắc sợ sau này cô lại đến tìm mình nên dứt khoát áo choàng tự sát.
Có người tin Hạ Thì, nhưng đều đau khổ cầu cô tiếp tục ra chương mới: “Tuy mất trí nhớ, nhưng cô vẫn là cô mà, cô đọc những cái trước, tiếp tục viết là được! Cầu xin cô! Ngàn vạn lần đừng bỏ dở!”
Đột nhiên Hạ Thì cảm giác như có sứ mệnh, trước khi mất trí nhớ có bạn trai, bây giờ lại có thêm một hạng mục công việc, vì thế đồng ý luôn.
…
Chu Sâm chỉ thấy Hạ Thì đăm đăm dùng QQ, không biết cô đang nói với ai, theo lý thuyết bây giờ cô không quen ai mới đúng.
Sau đó Hạ Thì không nói chuyện nữa, đổi sang xem gì đó, Chu Sâm dần dần thả lỏng bản thân, chuẩn bị nghỉ ngơi…
“A Sâm, A Sâm.” Hạ Thì bỗng nhiên lay lay vai Chu Sâm: “Anh nhìn cái này đi.”
Cô giơ màn hình đến trước mặt Chu Sâm, Chu Sâm lấy lại bình tĩnh liếc nhìn, vậy mà lại là đoạn văn đồi trụy cay mắt.
Chu Sâm: “… Làm cái gì?”
Từ tên của nhân vật chính trong truyện, anh nhận ra là tác phẩm của Hạ Thì.
Khuỷu tay Hạ Thì dựng thẳng lên tới, chống cằm cười khanh khách nói: “Không có gì, đột nhiên em nghĩ đến một chuyện, quan hệ yêu đương của chúng ta phát triển đến bước nào rồi? Đã làm chuyện này chưa?”
Chu Sâm: “…”