"Cậu... Cậu nói cậu sẽ không..." Thanh Hà cảm thấy hơi tức giận khi bị lừa gạt.
Rõ ràng hô hấp của Nhất Ngạn đã trở nên gấp gáp hơn, cậu bất chấp cô giãy giụa, bịt miệng cô lại sau đó cách lớp quần cọ xát bộ phận đã cứng ngắc vào khe mông cô, sau khi cọ xát một hồi thì giữa chân cô cũng có chút ẩm ướt, vải vóc dính vào thằng bé của Nhất Ngạn. Nhất Ngạn đưa tay sờ soạng giữa hai chân cô sau đó bôi chất lỏng sền sệt vào mặt cô: “Còn tưởng rằng cô thờ ơ, ai ngờ lại ướt nhanh như vậy."
“Tôi không có." Thanh Hà co lại trong góc. Hiện tại điều may mắn duy nhất là cô đưa lưng về phía cậu. Sớm biết như vậy thì lúc trước cô đã không tò mò. Cô có một cảm giác kỳ quái là không biết từ lúc nào đã có một tấm lưới trói chặt lấy cô, chỉ có điều lúc trước lưới rất lỏng lẻo lại siết chặt rất chậm cho nên rất khó phát hiện ra nhưng khi đến thời cơ chín muồi thì lập tức siết chặt lại.
Cô đã là cá trong chậu của cậu, cậu làm cái gì cũng không thể phản kháng được. Trong hoàn cảnh chỉ có cậu mới có thể bảo vệ cô.
Nhất Ngạn sẽ bảo vệ cô sao?
Thanh Hà tràn đầy sợ hãi đối với tương lai mơ hồ, cô không khỏi nghĩ đến những ngày không lo không nghĩ khi còn bé ở núi Bắc. Cha, mẹ, cô, chị... Không có cái chết và biệt ly, cũng không có bởi vì mọi chuyện thay đổi mà ánh mắt con người trở nên hờ hững, lạnh lẽo. Cô vẫn là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, là bảo bối mà chị thương yêu bảo vệ nhất, cô cũng sẽ không vì muốn chấn hưng danh vọng gia tộc mà ép cô đi xem mắt.
Nhưng thời gian tựa như nước chảy, vĩnh viễn không bao giờ quay ngược lại được.
"Cô đang thất thần sao?" Giọng Nhất Ngạn sa sầm, nắm chặt cằm cô: “Lúc này mà cô lại thất thần?"
Giọng cậu trầm xuống nhưng không giống đang tức giận, mà ngược lại như mang theo chút hờn dỗi và chút không cam lòng, rõ ràng là tính tình của những chàng trai trẻ. Chỉ có vào lúc này, Thanh Hà mới chợt nhận ra cậu vẫn còn là một chàng trai chưa tới hai mươi tuổi. Nhưng cô có thể coi cậu là một thiếu niên bình thường được không? Lúc này thứ cứng ngắc của cậu đang để giữa hai chân cô. Cô không biết những thiếu niên ở độ tuổi này có phải là rất dễ xúc động hay không mà chỉ đụng một cái đã cứng như vậy rồi.
Nhiệt độ này như muốn đốt cháy nơi đó của cô.
Đôi môi như ngọn lửa của Nhất Ngạn dán lên cổ cô, từ từ mút mát giống như chuồn chuồn lướt nước, triền miên không hề gián đoạn, như có như không khiến người lo được lo mất. Thanh Hà tựa như một thuyền lá nhỏ phiêu bạt giữa biển cả mênh mông, rõ ràng mặt biển rất yên bình nhưng trong lòng cô lại đang nổi bão. Biển rộng vẫn tĩnh lặng nhưng vĩnh viễn không cách nào dò xét được chiều sâu bên dưới. Cô say mê cậu ta chính là đang chậm rãi xơi tái chính mình, thương tổn chính mình.
Nhất Ngạn lại càng thăm thẳm hơn biển.
Có lẽ sự bình tĩnh và dịu dàng của cậu chỉ là bố thí cho cô khi tâm tình cậu tốt mà thôi.
Trước kia, khi nhà cô vẫn chưa xuống dốc, cũng đã từng có một người đàn ông nói thích cô, sẽ chăm sóc cô một đời một kiếp nhưng đến lúc xảy ra chuyện thì anh ta lập tức quay đầu bỏ đi.
... Chỉ là vui đùa một chút mà thôi.
Thanh Hà vẫn nhớ.
Cô tự bọc mình tầng tầng lớp lớp giống như một cái kén.
Nụ cười của Nhất Ngạn càng rực rỡ hơn người đó nên rất dễ gợi lên trí nhớ đã sắp bị quên lãng của cô.
"Nụ hôn của em không có kém như vậy chứ, sao mà một chút phản ứng cũng không có?" Nhất Ngạn mất hứng, ôm chặt lấy cô từ phía sau, hai tay thon dài lưu luyến ở giữa đùi cô, lột bỏ quần lót bằng cotton của cô. Thanh Hà giãy giụa, đá cậu, đánh cậu: “Cậu đã nói là không dùng sức mạnh! Cậu muốn lật lọng sao?"
"Bảo bối, cô không muốn bị em đè, chẳng lẽ lại muốn bị đám người ngoài kia cưỡng hiếp tập thể sao? Không muốn một học sinh đẹp trai cường tráng mà lại thích loại người không đứng đắn? Theo em thì cô không thể sống quá 15 phút đâu." Nhất Ngạn liếm liếm vành tai nhạy cảm của cô, tinh quái nói: “Khẩu vị của cô thật là đặc biệt."
Thanh Hà bị lời nói của cậu làm cho mặt đỏ tới mang tai: “Không biết xấu hổ!"
"Vẻ mặt là muốn lấy cứ lấy lại còn nói vậy làm gì?" Nhất Ngạn cười, vuốt mũi cô sau đó càng ôm chặt cô hơn. Thân thể cô rất mềm mại, mềm mại đến mức giống như không xương. Thanh Hà lớn hơn Nhất Ngạn vài tuổi, chính là đang ở trong thời điểm quyến rũ nhất của người phụ nữ, dịu dàng thanh nhã, tuyệt vời giống như mẹ của cậu khiến cậu không nhịn được đi đến gần. Lúc cậu tới gần hơn một chút thì lại không nhịn được muốn trêu chọc cô, muốn nhìn những biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt cô.
Cậu giống như một người ham học hỏi, nóng lòng muốn tìm hiểu thứ mình thích, luôn luôn nghĩ đủ mọi cách đuổi theo, tìm kiếm những thứ khác với người thường.
Cậu cũng không biết trái tim của mình là lạnh hay là nóng. Nếu như nói trái tim của cậu đã nguội lạnh thì sao cậu lại thích thú với tất cả những thứ đẹp đẽ trên thế gian này, sao lại luôn tranh cường háo thắng, luôn luôn theo đuổi những thứ cậu mơ ước, yêu thích cho dù phải tốn bao nhiêu tinh lực. Cậu luôn có thừa sự kiên nhẫn. Cậu không muốn cô đơn, tình nguyện lưu lạc, mạo hiểm tứ xứ cũng không muốn ở nhà.
Nếu như nói tim cậu là nóng thì ngoại trừ một ít ngoại lệ, cậu đối xử với người khác quá vô tình. Có rất ít chuyện có thể chân chính trở thành ràng buộc với cậu. Trước khi gặp được Thanh Hà, mỗi phút mỗi giây cậu đều bị những sự vật mới lạ hấp dẫn nhưng luôn thay đổi rất nhanh, sau khi tìm được cái mới thì sự nhiệt tình của cậu lập tức chuyển hướng.
Nhất Ngạn ý thức được có lẽ cô đối với cậu đã không còn là cảm giác thích và sự háo thắng bình thường.
Người trong ngực càng co rúm lại thì cậu lại càng hưng phấn. Nhất Ngạn thở phì phò, cởi quần ra. Thanh Hà cắn cánh tay cậu khiến Nhất Ngạn hơi đau đớn nhưng chỉ có tác dụng khơi dậy thú tính trong cậu. Thân thể Thanh Hà ấm áp mềm mại, cô giãy giụa ở trong lòng cậu chỉ thêm phí công mà thôi. Đột nhiên có một thứ thô nóng đẩy vào giữa hai chân cô. Nhất Ngạn thở dài một hơi, dịch thể ướt át không kiềm chế được chảy ra từ trong khe nhỏ của cô, làm ướt đẫm thằng nhỏ của cậu.
Thanh Hà suýt chút nữa thét chói tai nhưng đã bị Nhất Ngạn bịt miệng lại, cậu ngậm vành tai cô vào trong miệng, nói một cách mờ ám: “Suỵt... Đã hơn nửa đêm rồi, chúng ta vẫn nên yên lặng chút đi, em sẽ không thật sự phá tầng lá chắn kia của cô."
Khuôn mặt Thanh Hà giống như bị đốt cháy, không biết là do xấu hổ hay là tức giận. Da mặt có thể dày đến trình độ này thật sự là không dễ dàng.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp của Nhất Ngạn, cậu hơi nhấc nửa người lên, đè cô vào trong góc. Nhất Ngạn dùng tay nâng eo cô lên, ma sát giữa hai chân đang kẹp chặt của cô. Thứ dài và to của cậu để ở trước cửa cánh hoa của cô, trượt qua trượt lại ở khe hở trơn ướt. Nơi đó thật sự rất chặt, nếu chỉ dựa vào cảm giác thì hoàn toàn không tìm được lối vào. Nhất Ngạn có chút tò mò, vươn tay sờ vào chỗ đó.
Thanh Hà hít vào, sắp khóc thành tiếng: “Đừng chạm vào chỗ đó..."
Nhất Ngạn cười, đẩy nhanh tốc độ cọ xát, cuối cùng bắn giữa hai chân đang kẹp chặt của cô.
Thân thể Thanh Hà giống như một đống bùn nhão ở trên giường. Khe hở giữa hai chân trong chảy ra rất nhiều dịch nhờn đáng xấu hổ hòa quyện với chất lỏng trắng đục của cậu, đặc sánh, khiến giữa hai chân của cô lầy lội không chịu nổi.
"Xin lỗi, không nhịn được." Miệng Nhất Ngạn thì nói như vậy nhưng trên mặt lại không có một chút xíu thành ý nào. Cảm giác thoải mái sau khi bắn ra vẫn còn đọng lại trên mặt cậu, trong đáy mắt đều là tình dục, đôi mắt cong cong như trăng non.
Thanh Hà kéo chăn che thân thể mình lại: “Như vậy chắc cậu đã thỏa mãn rồi chứ?"
"Cô giáo, cô chưa từng nghe qua câu này sao?"
"Cái gì?"
"Đã làm rồi thì vĩnh viễn không ngừng lại được." Nhất Ngạn kéo tấm chăn ra, nâng hai chân cô lên sau đó chui vào giữa hai chân cô: “Em rất muốn nhìn bảo vật này, nghe nói nơi này của phụ nữ đặc biệt nhạy cảm. Cửa vào đâu? Để em tìm thử..."
Nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, cậu dùng ngón trỏ đùa nghịch hai cánh hoa đang khép chặt. Khi nãy mới bị cậu chà đạp nên lúc này hai cánh hoa có chút thay đổi, dính đầy chất lỏng trong suốt. Chúng nó khép lại rất nhanh giống như cô gái nhỏ thẹn thùng kháng cự cậu. Nhất Ngạn cầm lấy một cánh hoa, kéo nhè nhẹ.
Cả người Thanh Hà run rẩy dữ dội, thân thể cong lên, hai đùi ngọc thon dài kẹp chặt đầu cậu: “Đừng, đừng chạm vào tôi!"
Nhất Ngạn đẩy hai chân cô ra, ép thành chữ "M". Cậu thử thăm dò, mở hai cánh hoa ra lần nữa sau đó dùng ngón giữa đâm vào, tìm kiếm cửa vào hang động kia. Qua một hồi lâu Nhất Ngạn mới tìm được, cậu cong bốn ngón lại, dùng ngón giữa từ từ đi vào.
Vùng đất bên trong ấm áp giống như muốn hòa tan cậu, lối vào của phụ nữ đều chặt khít, nửa bước khó đi như vậy sao? Nhịp tim của Nhất Ngạn nhanh đến mức khó hiểu, khó khăn dùng một ngón tay đi vào.
Khi Thanh Hà hô lớn "đừng" thì Nhất Ngạn mới dừng lại, có chút mất hứng rút ngón tay ra nhưng cậu cũng không vội, mục đích hôm nay vốn chính là khai vị giống như cách cậu ăn đồ ăn vặt bình thường, cậu không thích ăn hết một lượt mà thích từ từ tích lũy, dục vọng cũng tương tự, kìm nén càng nhiều thì lúc sau lại càng vui vẻ.
Nhất Ngạn cúi thấp đầu, đôi môi từ từ tiến đến gần, sau đó dán lên trên hai cánh hoa đang run rẩy, đầu lưỡi duỗi ra, liếm cửa vào chặt khít. Chất lỏng đầm đìa không ngừng chảy ra từ trong hang động, chảy qua cằm cậu đồng thời bị cậu nuốt vào không ít. Hầu kết Nhất Ngạn nhấp nhô, trong miệng cậu phát ra tiếng kêu gợi cảm.
Thanh Hà chưa bao giờ có cảm giác này, dường như tất cả máu toàn thân đều tập trung ở nửa người dưới, chỗ cửa vào giống như đang bị thiêu đốt. Cô không nhịn được vặn vẹo, ma sát môi cậu. Cảm nhận được sự thích nghi vô ý thức của cô, Nhất Ngạn cuộn lưỡi lại, đầu lưỡi tiến vào đường hầm của cô, ngay lập tức đầu lưỡi bị thịt mềm trong đường hầm kẹp chặt.
Cậu cúi đầu cười.
Còn Thanh Hà xấu hổ vô cùng.
Nhất Ngạn thả Thanh Hà ra, cô lập tức cầm gối nện vào mặt cậu: “Cút mau!"
“Em cút thì ai tới thỏa mãn cô?" Nhất Ngạn bắt lấy gối đầu, cầm trong tay vuốt vuốt.
"Ai cần cậu..." Thanh Hà nói không lại Nhất Ngạn.
Nhất Ngạn cũng không thèm để ý mình đang trần trụi, cậu nghiêng dựa vào tường, nói chuyện với cô: “Cô giáo, mặc dù cô là cô giáo của em nhưng hình như cô chưa từng dạy em cái gì nhỉ? Vậy hôm nay cô hãy dạy cho em một khóa, thế nào? Em sẽ không so đo chuyện cô không làm tròn chức trách lúc trước."
"Vô liêm sỉ! Đây mà gọi là học à?"
"Là khóa học sinh lý." Nhất Ngạn nháy mắt, nói thẳng thắn.
Thanh Hà: “..."
Vẻ mặt lúc cô á khẩu không trả lời được là đáng yêu nhất, trong lòng Nhất Ngạn đột nhiên sinh ra hứng thú xấu xa, ánh mắt dao động qua lại trên cơ thể đẹp tuyệt vời của cô. Thanh Hà cảnh giác ôm chặt chăn, Nhất Ngạn không nhào về phía cô mà là không chút hoang mang, cầm thứ mềm nhũn của mình, từ từ tự xử ở trước mặt cô, trong miệng còn phát ra tiếng rên rỉ gợi cảm. Dường như việc cô nhìn trộm càng khiến cậu vui sướng, khóe mắt hẹp dài của Nhất Ngạn liếc nhìn cô, quan sát phản ứng của cô.
"Cậu, cậu quả thật..." Thanh Hà rất muốn túm lấy thứ gì đó để ném cậu thì phát hiện gối đầu đã bị ném qua, nên trong khoảng thời gian ngắn cô chỉ có thể ngồi ngây ngốc ở trên giường.
Nhất Ngạn cười khẽ, đột nhiên bắt lấy tay cô, kéo cô đến trước mặt mình. Cậu ngẩng đầu lên, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ thoải mái. Cậu bắn, một chất lỏng màu trắng phun ra, dính vào bộ ngực cao ngất của cô. Cậu bắt lấy một trong hai cái, từ từ xoa nắn, vân vê thành các loại hình dạng khác nhau, đầu ngón tay dính dịch trắng thong thả ung dung bôi trét lên ngực cô.
Chất lỏng nong nóng dần dần lạnh đi ở trên ngực cô.
Một thứ mùi chỉ thuộc về đàn ông chui vào hơi thở của cô, cảm giác có chút kỳ quái. Thanh Hà khó chịu đẩy cậu ra, nửa người nhoài ra khỏi giường, nôn vài tiếng.
Nhất Ngạn cười dựa vào giường, trong lòng vui vẻ vì thực hiện được ý định xấu xa của mình.