Beta: Anh Minh
Ban đêm, bầu trời đầy sao lốm đốm.
Gió lạnh thổi vù vù ở bên ngoài, bên trong lều cũng không ấm áp hơn là mấy. Thanh Hà co người trong lòng Nhất Ngạn, đắp áo khoác của cậu lên người, quay lưng về phía cậu. Nhất Ngạn kéo cô lại gần, nói: "Cô có ý gì đây, định qua cầu rút ván hả? "
Thanh Hà có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Nhất Ngạn ngắt mũi cô, kéo mạnh một cái: "Mẹ cô không hề dạy cô rằng làm như vậy là không đúng sao? Có ơn phải báo, không thể qua cầu rút ván được."
Giọng điệu của Nhất Ngạn rất kỳ quái giống như là đang chế nhạo cô khiến Thanh Hà không thoải mái, hừ khẽ một tiếng.
"Sao em cứ cảm thấy cô ngày càng kiêu ngạo, có phải là do em cưng chiều cô quá mức không nhỉ? Thiệt là, gần đây tâm địa của em trở nên quá tốt rồi, thế mà lại không sát sinh." Nhất Ngạn vén mấy lá cây trên lều lên để cô nhìn ra ngoài.
Ở bãi cát bên ngoài có một bóng đen treo lủng lẳng trên cây dừa, hai chân bị trói lại, đầu dốc ngược xuống đất. Quần của bóng đen đó bị lột sạch, chỉ còn lại cái quần lót khiến hắn lạnh đến mức run rẩy nhưng trong miệng bị nhét vải rách nên không thể phát ra tiếng kêu được, đúng thật là muốn sống không được, muốn chết chẳng xong.
Thanh Hà nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Cô sợ cái gì, cô là vợ em, em sẽ không đối xử với cô như vậy, em chỉ trừng phạt đồ quỷ không có mắt kia một chút thôi. Nhưng gần đây em không được thoải mái lắm, em đối xử với cô tốt như vậy nhưng cô lại không yêu em." Lời này của Nhất Ngạn giống như đang làm nũng, hai mắt to đen nhánh tinh ranh nhìn cô, giống như đang muốn ám chỉ với cô điều gì đó. Tuy rằng Thanh Hà không rõ nguyên do nhưng cũng biết nhất định là không có chuyện gì tốt, hơn phân nửa là chuyện đó.
Cô hừ lạnh một tiếng nói: "Cậu cứ nằm mơ đi." Cô kéo áo khoác lên, đưa lưng về phía Nhất Ngạn. Lúc này Nhất Ngạn như một con sói hung ác nhào lên, ôm cô vào ngực, hung hăng véo một cái: "Em muốn..."
"Tránh ra, đừng đụng vào tôi! Tại sao những lúc thế này mà cậu còn nghĩ đến chuyện đó? Cậu không thấy lạnh hả?"
"Lạnh gì, làm một chút là nóng lên thôi."
"Vô sỉ như vậy mà cũng nói được... Ưm..." Nhất Ngạn ôm lấy mặt Thanh Hà, đưa đầu lưỡi vào khoang miệng cô, điên cuồng khuấy đảo bên trong. Lúc này cả người Thanh Hà đều cảm thấy nóng bừng, nhất là giữa hai chân, mặt cũng trở nên đỏ ửng. Nhất Ngạn kéo quần lót cô xuống, nằm úp sấp giữa hai chân cô, mở hai chân cô ra gác lên trên vai mình. Thanh Hà mơ hồ biết cậu muốn làm gì nên kẹp chặt đôi chân, muốn đẩy cậu ra nhưng Nhất Ngạn đã cúi thấp đầu, cánh môi hơi mỏng dán lên hai cánh môi dày khép kín, sau đó hôn lên tựa như đang hôn môi cô, rồi vươn lưỡi ra khẽ liếm, mút vào. Chỉ trong chốc lát, nơi đó đã tiết ra chất lỏng trong suốt, chảy vào miệng Nhất Ngạn, cậu hút lấy, phát ra tiếng "chậc chậc" vang dội. Sau một lúc cọ xát, mút liếm thì chất dịch trong suốt nơi cửa vào dần chuyển thành trắng đục, dính quanh môi Nhất Ngạn.
Một lúc lâu sau, Nhất Ngạn mới ngẩng đầu lên, môi mỏng đỏ tươi, ướt át hơn nữa còn vương chất lỏng trắng đục chảy xuống, sắc tình đến mức khó diễn tả nên lời.
"Mùi vị không tệ." Nhất Ngạn lên tiếng.
Thấy Nhất Ngạn như vậy, Thanh Hà không biết nói gì, gò má cô đỏ bừng, lấy áo jacket che mặt. Trong bóng tối, giác quan của Thanh Hà càng thêm mẫn cảm, từng cái đụng chạm của Nhất Ngạn như chạm đến linh hồn cô. Thứ thô to nóng rực nào đó từ từ chen vào trong cơ thể cô, ngay lập tức nơi bí mật hoàn toàn bị mở ra khiến cô có cảm giác tê tê rần rần tựa như có dòng điện lưu chuyển suốt thân thể. Thanh Hà cắn áo jacket của Nhất Ngạn, hai chân vô lực đặt trên vai cậu, bàn chân lúc cong lại lúc duỗi ra, thỉnh thoảng lại đung đưa theo nhịp va chạm, đụng vào lưng cậu.
Cô rên khẽ tựa tiếng mèo con khuấy lên sự ngứa ngáy, khó chịu cho cậu. Nhất Ngạn cảm thấy hết thảy máu trong thân thể đang dồn xuống nửa người dưới, mỗi một lần tiến vào lại càng thêm mạnh mẽ khiến cô càng siết chặt, bao bọc lấy cậu làm đỉnh chóp liên tục bị đè ép. Thật lâu sau, cậu nâng cô lên thành một góc 90 độ, đẩy nhanh tốc độ hơn, cuối cùng bắn ra.
Nhất Ngạn nằm ở trên người Thanh Hà thở dốc, thỏa mãn hôn lên hai má cô.
"Hỏng rồi, bị tên ngoài kia nghe thấy thì phải làm sao bây giờ?" Nhất Ngạn vừa lầm bầm lầu bầu vừa cầm dao định đi ra ngoài nhưng Thanh Hà đã kéo cậu lại: "Đã bị cậu hành hạ thành ra như vậy rồi, có sống cũng chỉ còn lại nửa cái mạng thôi, không nghe được đâu, bỏ qua đi."
Hiện tại tâm tình của Nhất Ngạn rất tốt nên bất đắc dĩ gật đầu.
Sáng sớm hôm sau.
Nhất Ngạn và Thanh Hà ngồi bên đống lửa nướng cá, còn tên cao ngày hôm qua thì đang ở trong bụi cây hái quả dại. Nhất Ngạn cầm chạc cây vừa nghịch đống lửa vừa nói: "Đừng đi xa quá, nếu tao không thấy bóng dáng mày, tao sẽ lập tức lột da mày."
Tên cao nghe vậy vội vàng chạy lại gần khiến Nhất Ngạn mắng to: "Não mày bị úng nước hả, gần đây làm gì có trái cây, đi xa một chút."
Tên kia vừa đi xa được một chút thì Nhất Ngạn nói: "Có phải mày đang định chạy trốn hay không?"
Tên cao lại chạy tới gần. Lúc này Nhất Ngạn bắt chéo hai chân nói: "Không muốn làm thì cứ việc nói thẳng, để tao tiễn mày về Tây Thiên luôn, đỡ chạy qua chạy lại chướng mắt, ngay cả trái cây cũng không biết hái thì giữ mày lại có ích lợi gì? Đúng là không bằng một con chó."
Tên cao lại đi ra xa, Nhất Ngạn...
Nhất Ngạn cứ làm như vậy không biết mệt khiến Thanh Hà ở bên cạnh đột nhiên cảm thấy tên cao kia cũng thật đáng thương. Nhất Ngạn giống như trời sinh trên đầu đã mọc hai cái sừng, cậu ta chính là một Tiểu Ma Vương, lúc không có người trông nom thì có thể quậy đến long trời lở đất. Đến cô lúc ở chung với cậu còn bị bắt nạt, ức hiếp chứ đừng nói gì đến người khác, thật ra kết quả của tên cao này cũng được tính là tốt rồi vì gần đây tâm tình Nhất Ngạn không tệ nên không làm hại người khác.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, ăn uống no nê rồi thì Nhất Ngạn kéo Thanh Hà đứng dậy sau đó quát ầm ĩ với tên cao: "Tiểu Hắc, đi trước mở đường."
Tên cao có khuôn mặt ngăm đen, vì khiếp sợ dâm uy của Nhất Ngạn nên đành phải chịu sự sai bảo của cậu. Hắn cầm cây gậy đã được vót nhọn, cẩn thận dò đường trong những bụi cây rậm rạp, không dám chậm trễ chút nào. Nếu có chuyện gì xảy ra, chưa nói đến Nhất Ngạn sẽ không buông tha cho hắn mà đầu tiên là cái mạng nhỏ của hắn đã toi trước rồi. Ở những nơi thế này, côn trùng độc, rắn độc, kiến độc rất hay gặp.
Bọn họ đi được một lúc thì dường như bên tai có tiếng nước róc rách, Nhất Ngạn chỉ phía đông nam, sau đó nhẹ nhàng ôm Thanh Hà lên, tiến về phía trước: "Đi về phía bên kia."
Thanh Hà đẩy cậu, nói: "Thả tôi xuống, như vậy rất phiền phức."
"Có gì phiền phức, em nói được là được. Nếu không với đôi chân của cô, chúng ta có đi vài ngày cũng không đến được."
Tuy rằng lời này rất khoa trương nhưng không hoàn toàn không đúng. Thanh Hà nghe thấy lời này thì cảm thấy rất tức giận, lập tức cắn mạnh vào lỗ tai Nhất Ngạn.
Nhất Ngạn cường điệu gào to: "Mưu sát chồng, mưu sát chồng này!"
Thanh Hà vội che miệng cậu, tránh cho cậu nói lung tung: "Đây là nơi nào hả, cậu đừng có hồ đồ càn rỡ, cẩn thận một chút."
Nhất Ngạn không hề quan tâm, nháy mắt với cô một cái. Thanh Hà thấy vậy thì cười cười, véo cậu một cái đổi lấy một loạt hành động kỳ quái của Nhất Ngạn.
Thanh Hà thật sự hết cách với cậu, đành phải để mặc cậu muốn làm gì tùy ý. Sau khi đi qua cánh rừng, trước mắt dần dần được mở rộng ra, phía trước là một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy từ trên cao xuống thấp.
Tên cao hoan hô một tiếng, sau đó lập tức chạy về phía dòng suối. Thanh Hà cũng vui mừng nhảy xuống, muốn chạy qua đó nhưng Nhất Ngạn lập tức ôm cô nằm xuống đất sau đó lăn trên đất vài vòng.
"Pằng", đột nhiên một viên đạn được bắn ra, ghim thẳng xuống đất tạo thành một lỗ nhỏ.
Ở đằng xa, tên cao bị đạn bắn xuyên tim, ngã xuống bờ sông.
Nhất Ngạn rút dao giấu trong giày ra, không thèm nhìn mà lập tức phóng đi, sau đó túm lấy Thanh Hà lăn về phía bụi cỏ.
Thình lình một tiếng "Xì" vang lên, một người dùng súng đang trốn ở bụi chuối bên bờ sông lập tức ngã xuống, dao găm cắm ngay vào giữa trán hắn.
"Jayson!" Hai nam một nữ cùng trốn trong bụi chuối với tên kia rất kinh hãi, hiển nhiên là không ngờ đối phương lại giỏi như vậy. Nhưng đối phương không có vũ khí nóng, hơn nữa bọn họ đã sớm có chuẩn bị, chỉ cần cẩn thận một chút thì tiêu diệt đối phương cũng không khó lắm. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, một người đàn ông tương đối cao trong bốn người nói. Bốn người này đều là tóc đen mắt đen, hiển nhiên là thuộc thế lực ở Đông Nam Á.
Sau khi Nhất Ngạn và Thanh Hà thoát khỏi phạm vi ngắm bắn của đám người kia thì lập tức trốn vào trong rừng.
Lúc này nơi bãi đất phía xa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, nếu không phải người trong nghề nhất định sẽ không nghe thấy.
Nhất Ngạn đặt ngón tay lên trên môi Thanh Hà, ra dấu cho cô đừng lên tiếng, hai người im lặng lẻn sâu vào rừng.
Ba người cầm súng, tạo thành một hình tam giác, chậm rãi bọc đánh. Đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh vèo vèo, ba người thầm nghĩ không hay rồi, đang định ngẩng đầu lên quan sát thì đột nhiên có ba cục đá bay tới, hất văng súng trên tay bọn họ. Tiếp theo là một cú đá làm mặt người phụ nữ lệch qua một bên rồi cả người văng ra sau.
Nhất Ngạn đi trên cành cây hòe giống như đi trên đất bằng, chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước mặt hai gã đàn ông, đá bọn họ ngã lăn trên mặt đất.
"Đừng, nói chuyện đã, chúng ta có thể hợp tác!" Một người đàn ông trong số đó hô to nhưng Nhất Ngạn không thèm quan tâm, đá văng răng cửa hắn ta: “Câm miệng!" Lúc này Nhất Ngạn chỉ vào người phụ nữ bị cậu đá đến không thể đứng dậy kia, nói: “Cô nói."
"Nói? Nói gì?" Phụ nữ hoảng sợ nhìn Nhất Ngạn, cậu ta là người sao?
"Không nói cũng được, chờ đến lúc tôi lột da rút xương rồi treo ngược lên nướng thì đừng hối hận." Nhất Ngạn cười cười để lộ hàm răng trắng như tuyết nhưng lại khiến ba người kia cảm thấy như rơi vào hầm băng.
Bọn họ đã đánh lén tên biến thái nào vậy?
"Tôi nói!" Một người đàn ông khác nói.
Nhất Ngạn đá thật mạnh vào chỗ đũng quần của hắn nói: "Có hỏi mày sao? Câm miệng!"
Gã đàn ông ôm hạ thể gào to, đoán chừng là nát trứng rồi. (nguyên văn nha)
Người phụ nữ đã sợ đến mức lạnh run, vội vàng nói: "Chúng ta hãy thương lương về việc hợp tác với nhau, làm vậy có lợi hơn hành động một mình nhiều." Nhất Ngạn nhặt súng trên mặt đất lên nói: "Cũng không tệ lắm."
Người phụ nữ kia khúm núm chưa kịp nói tiếp thì đã bị Nhất Ngạn bắn nát đầu, còn lại mấy gã kia, một bên mặt nát vụn văng tung tóe khắp nơi.
Từ đó có thể thấy được hỏa lực của khẩu súng này rất mạnh.
Có lẽ là trước đó đã được tháo rời ra sau đó mang vào.
Tại sao cậu lại không nghĩ đến việc này nhỉ?
Nhất Ngạn dùng vạt áo của người chết lau sạch vết máu trên mặt sau đó quay đầu nói Thanh Hà: “Đi ra đi, xong rồi." Nhất Ngạn còn chưa nói xong thì ánh mắt đã lạnh xuống. Lúc này hai tên đàn ông tóc vàng mắt xanh vừa rồi đi vào rừng đang cầm súng, kẹp Thanh Hà vào giữa đi tới, bên cạnh còn có một người phụ nữ mặc áo đỏ, mũ đỏ, cô ta chính là Isabel.
Vẻ mặt cô ta rất tự nhiên đi tới chỗ cái xác xa nhất sau đó ngồi xổm xuống, tìm kiếm gì đó. Cuối cùng cô ta móc một khẩu súng lục ra, mở chốt, bắn một phát vào bên chân Thanh Hà.
Thanh Hà chấn động, sắc mặt tái nhợt.
"Quả thật là không tệ." Isabel ngẩng đầu mỉm cười với Nhất Ngạn, lắc lắc cây súng trong tay.
Ánh mắt Nhất Ngạn lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén, nhìn trừng trừng cô ta không hề chớp mắt: "Cô muốn thế nào?"