Hôm đó y không có báo trước mà về nhà, sau khi về không thấy ai gọi điện hỏi ra mới biết bà nội y bị bệnh.
“Hôm kia bà con nói cổ họng đau, bụng cũng không thoải mái, bác con đòi dẫn bà đi khám nhưng bà không chịu, nên mới uống thuốc hai ngày coi sao. Ai ngờ đâu mới nãy bà nói thấy lạnh trong người, bảo mai dẫn bà đi khám bác sĩ. Nãy mẹ mới đo nhiệt độ cho bà xong, bà bị sốt.”
Bà nội y bình thường cũng coi như khỏe mạnh, ngoại trừ bệnh cao huyết áp ra cũng không có bị bệnh gì đáng nói, mà nếu có bệnh cũng không phải thường xuyên. Nhưng thân thể người già không cách nào so được với người thường, một khi đã trở bệnh thì phải lâu lắm mới khỏi, trên đường đi tới nhà bác mình Hứa Đường Thành từ đầu đến cuối đều thấp thỏm không yên. Chờ tới khi thấy được bà nội, nhìn bà mặc áo bông dày cộm, cảm giác khó chịu trong lòng càng tăng lên. Bà nội y từ trước đến giờ đều không sợ nóng không sợ lạnh. Mùa hè bật điều hòa, bà còn phải ngồi ở nơi có hơi lạnh từ điều hòa thổi tới, cho dù có tiếc tiền điện thì cũng sẽ bật quạt thổi trực tiếp vào người cho mát. Mùa đông tới cả nhà khuyên dữ lắm bà mới chịu mặc áo lót dày với áo bông.
“Đường Thành về rồi hả.”
Bà nội thấy y tới lập tức mỉm cười. Hứa Đường Thành nghe giọng bà vì không thoải mái mà khản đặc, hai mắt bỗng nhiên ê ẩm.
“Nội sao rồi, sao tự dưng lại bị bệnh?”
“Không sao,” bà nội vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo y ngồi xuống, “Chắc do nóng trong người thôi.”
“Sao lại không chịu tới bệnh viện khám chứ?”
Thím y ngồi bận rộn ngồi một bên nói: “Lúc sắp ăn cơm nội con mới nói là bị sốt, muốn ngày mai đi kiểm tra một chút, chú thím mới đòi bây giờ dẫn bà đi luôn thì bà không chịu, chỉ đòi khám bác sĩ Trần thôi. Kết quả bác con đi qua thì người ta đóng cửa rồi, bác con gọi cho bác sĩ Trần thì ông ấy nói đang ở ngoài, bác con giờ đang đi đón.”
Rút nhiệt kế ra, Hứa Đường Thành liếc mắt nhìn, 37 độ 8.
“Dưới máy nước nóng có ly giấy, lát nữa bác sĩ tới con lấy ly đó rót nước mời người ta, đừng dùng ly thủy tinh, có khi người ta ngại lại không uống.”
Thấy mẹ mình lúc này rồi mà còn nghĩ cho người khác, Hứa Nhạc Lương vốn đang lo lắng cũng phải lên tiếng: “Đã là lúc nào rồi mà mẹ còn quan tâm đến người ta. Tụi con đã nói rồi, mẹ thấy trong người khó chịu thì phải nói cho tụi con biết liền, đừng tự mình chống đỡ, cũng đừng có suy nghĩ sợ mang tới phiền phức cho tụi con, sợ làm phiền tụi con, trước mắt không nói cái này phiền hay không phiền, nhưng mẹ nhìn coi bây giờ có phải càng loạn hơn không, nếu đi bệnh viện sớm một chút thì đâu có tới nông nỗi này.”
“Ba!”
“Được rồi được rồi.” Chu Tuệ kéo tay Hứa Nhạc Lương khuyên can, “Anh đừng nói nữa, mẹ đang không khỏe mà.”
Bà nội chỉ nghe không lên tiếng, vỗ vỗ cái tay Hứa Đường Thành đang đặt lên đầu gối bà. Hứa Đường Thành trở tay cầm lấy tay bà nói: “Bà đừng để ý ba con, ba cũng là lo cho ba thôi.”
Hứa Đường Thành biết tính bà nội trước giờ đều là vậy, cái gì cũng nghĩ cho người khác, càng không muốn gây thêm phiền phức cho ai. Nếu nói khiến người khác cảm thấy đau lòng, thì chẳng ai khiến người khác đau lòng hơn bà nội y.
“Nội biết chứ.” Bà nội y nói.
Bởi vì không có tinh thần nên lúc nói chuyện mí mắt bà luôn rũ xuống, không có vui vẻ như thường ngày. Hứa Đường Thành đau lòng, nắm tay bà chẳng muốn buông ra. Rất nhanh lại nghe thấy bà nội y nói: “Nội chỉ bị nóng trong người thôi, thật sự không có sao hết. Chỉ là già rồi nên yếu ớt, bà sợ thật sự xảy ra chuyện gì, nếu thật sự có chuyện, mấy đứa lại thấy không yên.”
Bác sĩ tới, bà nội thấy vậy chuẩn bị đứng dậy chào hỏi thì được ông vội vàng đỡ lấy. Sau khi khám xong, bác sĩ bắt đầu kê toa, nói cứ uống ba ngày thuốc xem sao, nếu còn không đỡ thì phải truyền nước biển.
Hứa Đường Thành cầm đơn đi mua thuốc, còn tỉ mỉ ghi lại cách dùng lượng dùng trên hộp thuốc để bà nội dễ theo dõi. Bà nội y không biết chữ, nên y chỉ có thể dùng mấy nét sổ với hình tròn để làm ký hiệu. Một ngày uống ba lần sẽ vẽ ba nét sổ, một lần hai viên thì vẽ thêm hai cái vòng tròn. Còn chi tiết hơn nữa ví dụ như nhất định phải uống sau khi ăn thì vẽ thêm hình cái bát. Đây đã là thói quen nhiều năm.
Sau khi chuẩn bị xong, lại dặn dò bà nội hai lần, Hứa Đường Thành mới dìu bà vào trong phòng nằm. Chờ bà ngủ xong, y mới gọi điện thoại cho Mặc Chi, nói xin lỗi cô, bảo là ngày mốt mình có việc không thể đi được. Mặc Chi sau khi biết người nhà y bị bệnh thì nói không sao cả.
“Thế này đi, dù sao vé cũng ở chỗ cậu, hay cậu tìm ai đó để với cậu có được không? Sau này có cơ hội tôi sẽ đi bù lại.”
“Không sao đâu, cậu đừng lo, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt, cậu yên tâm lo việc nhà đi.”
Lỡ hẹn với con gái nhà người ta, khiến người ta khó xử, Hứa Đường Thành cảm thấy rất có lỗi. Cúp máy, lại sợ Mặc Chi vì lần lỡ hẹn này của mình mà lúng túng, liền gửi tin nhắn cho một người bạn cùng đi, nói rõ tình huống với đối phương kèm lời xin lỗi.
Sáng ngày thứ ba, bệnh của bà nội y rốt cuộc cũng có chuyển biến tốt. Hứa Đường Thành dậy rất sớm, đầu tiên là gọi sang nhà bác hỏi thăm tình hình bà nội, yên tâm rồi mới lái xe tới tiệm hoành thánh.
Đại khái vì thân thể không thoải mái nên khẩu vị của bà nội y không quá tốt. Hoành thánh ở đây là chỗ bà y thường ăn, vừa thơm vừa mềm, khiến người ta ăn rồi lại muốn ăn tiếp.
Trong lúc xếp hàng chờ mua hoành thánh, y để ý có một tiệm bánh bao mới mở. Hứa Đường Thành thấy tiệm này bán buôn không tệ bèn nói với ông chủ một tiếng, nhờ ông lát nữa hãy nấu hoành thánh, rồi tranh thủ qua xếp hàng mua một túi bánh bao.
Đang xếp hàng thì có điện thoại gọi tới, Hứa Đường Thành nhìn màn hình mới nhớ ra hai ngày nay mình quên không hỏi Dịch Triệt ở Thượng Hải chơi có vui không.
“Không có gì vui hết,” Dịch Triệt kiên định nói, “Không hiểu sao ba em nhất định phải dẫn em với Dịch Tuần đi ăn cơm với bạn làm ăn, xã giao này nọ, em hai ngày này không phải đi ăn cơm mà là đi theo phục vụ bọn họ.”
Hứa Đường Thành không biết có phải vì bệnh của bà nội đã tốt hơn hay không, mà khi nghe Dịch Triệt than phiền y lại thấy nhẹ nhõm không ít.
“Còn nữa, ông chủ kia có cô con gái, ngày hôm qua ăn cơm bảo muốn đi dạo phố, ba em nghe vậy mới nói em đi với cô ta. Em nói không muốn thì ba em…”
Dịch Triệt nói tới đây thì ngừng lại, Hứa Đường Thành liền hỏi: “Nên ba em trách em?”
“Không có.” Giọng Dịch Triệt hạ thấp một chút, “Nhưng lúc đó ông ấy liếc em một cái.”
Thật sự, Hứa Đường Thành đối với ba của Dịch Triệt cũng không hiểu rõ mấy, y nhớ khi đó, ba Dịch Triệt có khi một, hai tháng chẳng thấy bóng dáng, nhưng lần nào trở về y cũng biết hết. Bởi vì đó nhất định là hai ngày Hướng Tây Đề mắng người nhiều nhất.
Mặc dù không hiểu, nhưng trong bữa cơm mưu cầu lợi ích như thế này, trực tiếp từ chối đối tượng mà mình muốn lấy lòng sẽ dẫn tới kết cục như thế nào, y tựa hồ có thể đoán ra được.
“Em không cần suy nghĩ nhiều quá, anh nghĩ trong quan hệ hợp tác này của ba em, ba em hẳn là nằm ở phe yếu thế hơn một chút, cho nên phải dùng một chút thủ đoạn để lôi kéo đối phương. Ừm nói thế nào nhỉ,” Hứa Đường Thành nghiêng đầu suy tư, chọn lựa lời nói dễ nghe nhất, “Loại chuyện này cũng rất hay gặp.”
Trong điện thoại im lặng một hồi lâu. Lúc sau Dịch Triệt mới đơn giản nói ra mấy chữ, “Em không thích.”
“Anh biết mà.”
Đánh nhau bị nhận lấy hình phạt không chính đáng, lại còn là người ngay thẳng như hắn, sao có thể quen với tình cảnh như thế này.
“Nhưng mà em vẫn đồng ý,” Dịch Triệt nói, “Hôm qua đi theo cô ta dạo hết một vòng, đợi cô ta thử quần áo, còn phải xách túi nữa, thật là phiền.”
Chuyến đi Thượng Hải lần này không giống như Dịch Triệt tưởng tượng, hắn còn chẳng thể nói được với ba mình mấy câu, em trai có thể tránh liền tránh, có thể đùn đẩy qua hắn thì nhất định sẽ không tự tìm phiền phức. Hắn biết có một số việc hắn không làm thì Dịch Tuần phải làm, bởi thế dưới đủ loại nguyên nhân, hắn vẫn chọn khuất phục.
Dịch Triệt xử sự không khéo léo, Hứa Đường Thành đương nhiên biết, cho nên y có thể nghe ra khổ tâm trong lòng hắn, cũng biết hắn không thích đến cỡ nào.
Nghe rồi, tự nhiên liền đau lòng.
“Không thích thì về thôi.”
Cuối cùng cũng tới lượt y, ông chủ tiệm bánh bao hỏi y muốn ăn vị gì, y đưa điện thoại ra xa rồi nói, “Bánh bao tôm với thịt bò, mỗi vị một phần.”
“Sao anh?”
Dịch Triệt không có nghe rõ, còn tưởng y nói với mình cái gì.
“À không có gì, anh đang xếp hàng mua bánh bao, vừa tới lượt anh.” Nói tới đây, Hứa Đường Thành muốn giúp Dịch Triệt điều chỉnh tâm tình, y nói, “Đúng rồi, gần nhà mới mở một tiệm bánh bao, em có biết không, ở trên đường Văn Minh, nhìn có vẻ rất ngon.”
Dịch Triệt nghe xong, sự chú ý cũng không đặt trên bánh bao, hắn ngẩn người, “Nhà? Hôm nay không phải anh đi Hoan Lạc cốc sao?”
“Không đi được, bà nội anh không khỏe nên đành lỡ hẹn vậy.”
Hứa Đường Thành cầm túi bánh bao đi lấy hoành thánh rồi lái xe về nhà. Điện thoại vẫn chưa cúp.
“Ừm, hôm nay bà đỡ hơn nhiều rồi, anh đi mua hoành thánh mà bà thích ăn.”
“Vậy bạn học của anh…” Dịch Triệt thử thăm dò.
“Chỉ có thể giải thích một chút rồi nói lời xin lỗi thôi.”
Nói đến đây, Hứa Đường Thành bỗng nhiên dừng lại. Y dựa lưng vào ghế, nhìn dòng người dậy sớm đi mua đồ ăn sáng, nghĩ tới Mặc Chi với chuyện đi Hoan Lạc cốc lại lặng lẽ thở dài.
“Sao vậy?”
“Không sao, chỉ là cảm thấy chuyện này vẫn chưa có xử lý xong.” Y suy nghĩ một chút rồi, hỏi, “Dịch Triệt, em có từng thích người nào chưa?”
Mà vấn đề này khiến Dịch Triệt ở đầu bên kia tim muốn ngừng đập. Miệng hắn mở ra, lại không có lên tiếng, Hứa Đường Thành đã nói trước.
“Anh cảm thấy mình rất lạ, lớn từng này còn chưa có yêu đương, cũng chưa từng thích cô gái nào hay có xung động muốn yêu đương với ai. Anh nghĩ chắc mình thích hợp với kiểu ‘Lâu ngày sinh tình’ hơn, nhưng lại sợ nếu sau khi tiếp xúc với người ta, lại phát hiện tình cảm mình dành cho người ta không phải là thích, thì sẽ không công bằng với cô gái đó.” Y cười khổ một tiếng, “Cho nên không biết nên làm thế nào mới tốt.”
Nói xong, y đợi một lúc lâu nhưng chẳng nhận được đáp án từ Dịch Triệt.
“Dịch Triệt?”
Y khó hiểu gọi một tiếng.
“Ừm,” Dịch Triệt nhanh chóng nói, “Em đây.”
“Em nói xem, thích một người rốt cuộc là cảm giác như thế nào? Lúc nhìn thấy người đó sẽ muốn đối xử với họ đặc biệt hơn người khác sao?”
Sóng điện từ mang theo tâm sự trong lòng, đụng tới tiếng thích kia, thiếu niên dù có cương nghị cỡ nào cũng sẽ trở nên tinh tế.
“Em cũng không biết.”
Hắn thấp giọng nói.
Đô thị ngày xưa, bến Thượng Hải hôm nay, không biết đã từng có bao nhiêu người lui tới.
Một thế hệ lại một thế hệ được ghi chép trong lịch sử, có ai chưa từng nói dối đâu.