Mặc dù hai người đàn ông ngồi lên có hơi chen chúc, nhưng mà Dịch Triệt ngồi sau cứ ôm chặt lấy y làm y cảm thấy chiếc xe này thật vừa vặn.
Dịch Triệt ở Tam Á chơi mấy ngày, theo cách nói của Hứa Đường Hề chính là, bọn họ y chang hai anh em sinh đôi, chỉ thiếu điều đi toilet cùng nhau nữa thôi. Hứa Đường Thành ý thức được có lẽ hai người bọn họ không kiềm chế được, biểu hiện có chút quá đà, nhưng cũng không thay đổi cái gì – Hai người lâu rồi không gặp, bây giờ mỗi ngày dính lấy nhau cũng không có gì quá đáng chứ.
Phòng của Hứa Đường Thành hơi nhỏ, nhưng buổi tối bọn họ vẫn kiên trì muốn ngủ chung một giường.
Cho dù đã qua mấy ngày rồi, nhưng giờ đây Hứa Đường Thành nằm bên cạnh Dịch Triệt vẫn có cảm giác không chân thật, mỗi đêm trước khi ngủ y đều phải đưa tay qua sờ soạng cánh tay hoặc bụng Dịch Triệt một chút.
Dịch Triệt nhịn một hồi, sau đó không nhịn được nữa, bắt lấy cánh tay y đang sờ loạn trên bụng mình, nghiêng người sang, nói nhỏ bên tai y: “Đừng sờ, sờ nữa em chịu không nổi đâu.”
Hứa Đường Thành nhắm mắt lại cười khẽ, mở mắt ra, trắng trợn nhào qua hôn hắn.
Bên cạnh là phòng của Chu Tuệ và Hứa Nhạc Lương, mới vào nhà được mấy ngày, giờ có cho Dịch Triệt thêm mấy lá gan hắn cũng không dám manh động. Hắn nâng một chân lên, đè chân Hứa Đường Thành xuống, lại dùng cánh tay dằn tay y lại.
Hứa Đường Thành lật tay trở về, nhéo nhéo cánh tay để ngang trước người mình: “To lên rồi này.”
“Thì ngày nào cũng tập mà.” Dịch Triệt nói xong còn giơ tay lên cho y sờ bắp thịt của mình.
Bóp hai cái, Hứa Đường Thành không tránh khỏi nhớ lại câu, lo chuyện dưỡng lão, ma chay cho anh ấy.
Thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải đi làm, nếu là bình thường thì giờ này Hứa Đường Thành đã ngủ rồi. Nhưng hôm nay, y bỗng nhiên giơ tay lên, nhéo cằm Dịch Triệt nói: “Chúng ta nói chuyện chút đi.”
“Được,” Dịch Triệt nghiêng người qua, hỏi, “Anh muốn nói gì?”
“Hay là em kể cho anh nghe chuyện ở Nam Cực đi?”
“Cũng không có gì đặc biệt, ở bên đó lạnh lắm.” Dịch Triệt nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp, “Bọn em đi với đoàn đội người Mỹ, chứ không phải ở trạm nghiên cứu Trung Quốc. Trước khi đi phải làm rất nhiều khảo sát, bởi vì chỗ đó cho phép cầm súng, sống ở loại địa phương đó một thời gian dài dễ dẫn tới tinh thần không ổn định, sợ có người tâm lý bất ổn rồi xả súng lung tung. Thật ra lúc làm khảo sát tâm lý em sợ mình không qua nổi, bởi vì nhớ anh quá, nhớ tới muốn bệnh, cũng may cuối cùng vẫn đạt tiêu chuẩn.”
Hứa Đường Thành nghiêm túc nghe, cầm tay Dịch Triệt.
Vất vả cho em rồi.
“Ở bên đó ăn thịt là chủ yếu, mỗi tuần chỉ có một ngày được ăn rau, rau là từ Ai-len chở tới bằng máy bay. Em ở đó một năm, mà chỗ em ở rất gần cực điểm, cảm giác một năm này nếu không phải đêm vùng cực thì cũng là ngày vùng cực, chẳng được mấy ngày bình thường. Vào đêm vùng cực có thể nhìn thấy cực quang, rất đẹp, em có chụp lại, chờ về Bắc Kinh rồi sẽ lấy cho anh xem. Nhưng mà đêm vùng cực ngoại trừ có cực quang ra thì cũng không có gì tốt, cả ngày không nhìn thấy được mặt trời, đồng hồ sinh học bị rối loạn, cái cảm giác không biết hiện tại là lúc nào thật sự rất khó chịu. Em với một người bạn cùng phòng có giai đoạn bị rụng tóc, đặc biệt là cậu ta, rất nghiêm trọng. Em cứ tưởng là ban ngày sẽ khá hơn một chút, nhưng không phải vậy, lúc đó em mới cảm nhận được cảm giác khi muốn ngủ mà không ngủ được của anh. Được cái rèm cửa sổ của bọn em chất lượng được lắm, che nắng cũng rất tốt,” nói tới đây, Dịch Triệt có chút mất hứng, “Nhưng mà tới khi em nói muốn mua rèm cửa sổ thì bọn họ lại không chịu bán cho em.”
Hứa Đường Thành cười: “Em mua rèm của người ta làm gì?”
“Đem về nhà treo á, cái này tốt hơn loại mình đang dùng nhiều.”
Hứa Đường Thành nghe, cong chân lên, nghiêng trái nghiêng phải cười không ngừng được.
“Để em nhớ lại xem còn chuyện gì thú vị nữa không… À, đúng rồi, sau khi đêm vùng cực kết thúc, bọn họ có tổ chức cuộc thi chạy khỏa thân.”
“Chạy khỏa thân? Ở Nam Cực ấy hả?”
“Ừm, em phát hiện bọn họ không hề sợ lạnh. Có điều có một người Mỹ chạy ra ngoài ba phút còn chưa thấy trở lại, đội cứu hộ mới chạy đi tìm. Ở chỗ đó, chỉ cần đông lạnh mười phút thôi là cũng đủ để lạnh thấu tim rồi…”
“Thế có tìm được không?”
“Tìm được. Đúng rồi, ở Nam Cực rất dễ bị lạc đường, bởi vì đâu đâu cũng là một mảnh trắng xóa, không có gì khác biệt, cũng không có phương hướng, đi xa một chút thôi là không tìm được đường về.”
Hứa Đường Thành ở trong bóng tối gật đầu một cái, không yên tâm hỏi: “Em không có chạy lung tung đó chứ?”
“Em hả?” Dịch Triệt đang muốn phủ định, đột nhiên nghĩ tới cái gì, chột dạ nói: “Có một lần…”
“Hửm?”
“Nhưng lần đó là có nguyên nhân. Mẹ em…” Dịch Triệt chớp mắt một cái, nói, “Qua đời.”
Hướng Tây Đề?
Hứa Đường Thành kinh ngạc quay đầu, y không thấy rõ mặt Dịch Triệt, nhưng đại khái có thể thấy hắn đang ngước mặt nhìn trần nhà.
“Sao lại như vậy?”
“Bị bệnh lại không chịu đi trị, mới mất năm ngoái. Lúc đó em… Vẫn có chút không chấp nhận được, cho nên tâm trạng không tốt, chưa nói với ai đã chạy ra ngoài. Sau đó lại tự mình trở về.”
Hắn nói xong, một lúc lâu, hai người cũng không nói gì nữa.
“Anh biết không, đột nhiên em… có chút thích bà ấy. Chỉ là đã quá muộn rồi.”
Hứa Đường Thành im lặng nghiêng người sang, chống tay trước ngực Dịch Triệt, vỗ nhẹ một cái.
“Hai năm nay, em đã nghĩ thông một chuyện. Trước kia em cảm thấy bà ấy chua ngoa, cay nghiệt, không ai thèm yêu, nhưng sau này em nghĩ, bà ấy không phải ngay từ đầu đã như vậy.” Dịch Triệt dừng một chút, “Nếu như ngay từ đầu bà ấy chỉ sống vì bản thân mình thì sẽ không kết hôn, cũng sẽ không có em với Dịch Tuần. Cho nên em mới nghĩ, bà ấy của trước kia, có phải là một người hoàn toàn khác hay không.”
Biết đâu lại là một người vừa đơn thuần vừa thâm tình.
“Ừ.”
Mà nghĩ lại thì, có quá khứ của ai mà không phí phạm đâu, chỉ là nếu như người nọ không phải người bạn quan tâm, thì bạn cũng sẽ không đi tìm hiểu tường tận nỗi khổ của họ.
“Em mới nghĩ, nếu như bà ấy gặp Đoàn Hỉ Kiều trước, có phải sẽ tốt hơn không.”
Giờ đây, khi Hứa Đường Thành nghe được những lời này, mới cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của Dịch Triệt – hắn vẫn là thiếu niên vừa đơn thuần vừa dũng cảm, nhưng hắn đã tiếp nhận được sự tốt đẹp cũng như không tốt đẹp của thế giới này, trọn vẹn hoặc tiếc nuối.
Ban đêm yên tĩnh chẳng thể che giấu cảm xúc của Dịch Triệt, cũng không thể che giấu cảm xúc của Hứa Đường Thành, y kéo cổ ra, hôn lên cằm Dịch Triệt, Dịch Triệt lập tức hôn đáp trả.
“Đường Thành.”
Trò chuyện nhiều rồi, trước khi chìm vào giấc ngủ, Dịch Triệt bỗng nhiên kêu y một tiếng.
“Hả?”
“Hai năm nay anh có nhớ em không?”
Hứa Đường Thành vốn đã híp mắt rồi, đang nghênh đón cơn buồn ngủ, nghe Dịch Triệt nói vậy thì đột nhiên tỉnh táo lại.
Câu nói này đưa y trở về hai năm đó, y mở mắt ra, dời đầu lên bả vai Dịch Triệt, nghiêm túc suy nghĩ đáp án của câu hỏi này.
“Anh cũng hiểu được một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Hứa Đường Thành ngơ ngác nhìn trần nhà một hồi, nói: “Không phải chỉ có kết thúc mỹ mãn mới khiến cho người ta tràn đầy mong đợi.”
Dịch Triệt cố sức lý giải, vẫn cảm thấy Hứa Đường Thành đang làm khó hắn. Hắn xoay người đè Hứa Đường Thành, trong màn đêm nhìn vào mắt y, nói: “Không hiểu.”
“Không hiểu à?” Hứa Đường Thành đụng đầu vào trán Dịch Triệt, cười: “Ngốc.”
Dịch Triệt không để ý việc y nói mình ngốc, lập tức đưa tay ra sau lưng y, siết chặt người vào trong ngực, uy hiếp: “Nói mau, có ý gì?”
“Ý là…” Hứa Đường Thành cười xong, lấy tay vuốt tóc Dịch Triệt, giải thích: “Thứ khiến cho con người ta tràn đầy mong đợi chính là người.”
Dịch Triệt lại lặng lẽ suy nghĩ, hắn đem những chữ này tách ra, rồi hợp lại, cuối cùng vẫn là ra sức hôn Hứa Đường Thành một cái.
“Không hiểu lắm. Nhưng mà, coi như em không có học thức đi, không hiểu mấy thứ sâu sắc này, em chỉ muốn một kết thúc mỹ mãn.”
Hứa Đường Thành hơi sửng sốt, sau đó lại cười ngay.
Ừ.
Không biết cái này có tính là bẻ lái sang chuyện khác hay không, Dịch Triệt nằm xuống lại, hồi sau mới nhớ: “Khoan đã, anh còn chưa nói có nhớ em hay không.”
Hứa Đường Thành mơ mơ màng màng nói: “Mới nãy không phải trả lời rồi à?”
“Có đâu.”
“Nói rồi.”
“Chưa mà.”
“Nói rồi.”
Dịch Triệt nhớ tới câu nói khó hiểu ban nãy, rầu rĩ nói: “Câu đó không tính…”
“Được rồi…”
Câu hỏi mà Dịch Triệt tâm tâm niệm niệm cả một buổi tối, kết quả lại chẳng có được câu trả lời mong muốn. Hứa Đường Thành ngủ trước, Dịch Triệt hôn nhẹ lên trán y, nhỏ giọng nói: “Dù sao thì ngày nào em cũng nhớ anh.”
Ban ngày ăn quá nhiều trái cây, lại uống trà hoa quả do Hứa Đường Hề nấu, nửa đêm Dịch Triệt không ngoài dự liệu mà bị nghẹn tỉnh, muốn đi vệ sinh. Bởi vì tối qua hai người thức khuya, sáng mai Hứa Đường Thành còn phải đi làm sớm, Dịch Triệt không muốn đánh thức Hứa Đường Thành, hắn ngủ không được, lại chẳng dám động đậy, muốn cố gắng để lần nữa đi vào giấc ngủ.
Nhưng mà loại chuyện này không phải nói nhịn là nhịn được, Dịch Triệt tuyệt vọng nằm trên giường một tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn là căng người, rón ra rón rén bò dậy, khom lưng, chống tay muốn bò xuống giường, bộ dáng chẳng khác nào con mèo nửa đêm vào bếp ăn vụng.
Hắn không mang dép, nhón chân đi vào nhà vệ sinh, lúc giải quyết xong đi ra thì phát hiện Hứa Đường Thành đang xoay mình.
Dịch Triệt giật mình, nhanh chóng cẩn thận bò lên giường. Thấy Hứa Đường Thành đã mở mắt ra, hắn vội vàng ôm người vào trong ngực, nhỏ giọng dỗ: “Em đánh thức anh hả? Trời còn sớm, anh ngủ tiếp đi.”
Hứa Đường Thành không lên tiếng, Dịch Triệt thấy y nhắm hai mắt lại, cũng khép mắt theo.
Lúc sắp ngủ Dịch Triệt nghe thấy y nói: “Mới nãy tỉnh dậy phát hiện bên cạnh không có ai.”
Dịch Triệt lập tức mở mắt ra, mới phát hiện Hứa Đường Thành không biết đã hoàn toàn tỉnh ngủ từ lúc nào, đang gối đầu lên vai hắn, dùng một tay vén màn, ngắm ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
Có ánh trăng len lỏi vào, dừng lại trên mặt y. Khung cảnh an tĩnh như vậy, Dịch Triệt đột nhiên cảm giác được trong hai năm này, Hứa Đường Thành luôn là một thân một mình.
“Thật ra thì, rất là nhớ.”
Vào lúc Dịch Triệt dần dần siết chặt cánh tay lại, Hứa Đường Thành nói ra một câu như vậy.
Nhìn cứ như chỉ là một câu không đầu không đuôi, Dịch Triệt rất nhanh đã nhận ra y đang trả lời câu hỏi mà mình một mực truy cứu trước khi ngủ.
“Dù có sắp xếp thời gian tới kín kẽ, khiến mình không còn thời gian rảnh rỗi, thì vẫn có những lúc không kịp sắp xếp, cũng không khống chế được chính mình.”
Từ khi bọn họ gặp mặt lại tới giờ, Hứa Đường Thành vẫn luôn rất dịu dàng, lúc nào cũng treo nụ cười trên môi. Y không đề cập tới chuyện hai năm qua mình sống như thế nào, cũng không có nói mình vì một người tên là “Dịch Triệt” mà khổ sở ra sao, ngay cả khi Dịch Triệt truy hỏi, y cũng không hé ra một câu, rằng anh nhớ em lắm, nhớ em chết được.
Nhưng giờ phút này, giọng y trầm tĩnh, mất hết sức lực, để lộ ra sự mềm yếu vô lực phản kháng.
“Lúc nào?” Dịch Triệt đau lòng ôm lấy y, nhẹ giọng hỏi.
Hứa Đường Thành thả rèm cửa xuống, trong phòng thoáng chốc trở nên tối đen, giống như một đêm nào đó, giam chặt người vô tình tỉnh lại giữa cơn mơ.
“Chính là giống như bây giờ, có khi buổi tối ngủ được một chút lại tỉnh. Giây đầu tiên, rồi giây kế tiếp, vẫn còn chưa tỉnh táo, cái gì cũng không biết, nhưng đến giây thứ ba, mắt chưa mở ra hoàn toàn đã nghĩ tới… một chuyện. Lúc nãy khi mới tỉnh dậy anh cũng nghĩ như vậy.”
Dự cảm có lẽ sắp nghe được câu trả lời mong muốn, Dịch Triệt lại có chút không muốn nghe, bởi vì lúc Hứa Đường Thành nói những lời này mang đến cho người ta cảm giác rất cô độc, giống như ở trong nhà trẻ không thể tìm được bạn chơi cùng vậy.
Dịch Triệt không khỏi cúi đầu, dùng mũi chạm lên gò má Hứa Đường Thành, hỏi: “Nghĩ gì?”
“Nghĩ…”
Hứa Đường Thành sợ run nhìn màn đêm trước mắt, một lúc sau, mới chậm rãi nói: “Nghĩ là… Dịch Triệt đang ở một nơi rất xa.”
———————- Hoàn ———————