Vu Án đột nhiên để lộ mặt thật trong lúc y chưa hề chuẩn bị tinh thần, giờ đây bị ánh mắt hắn bức bách, y cảm thấy như có một chuỗi bánh răng chạy trong đầu mình, miễn cưỡng hợp thành cái máy chạy kẽo kẹt, dù đã gắng sức để khiến nó tiếp tục vận hành vẫn không thể theo kịp mạch suy nghĩ quái dị này.
Bây giờ không phải lúc để mắng người, thậm chí ngay khi y vẫn không thể hiểu được cái logic trong này thì cũng không thể tìm được từ ngữ nào để mắng hắn. Hứa Đường Thành bên ngoài thì bình tĩnh gật đầu nhưng trong lòng phải gắng sức để nghiền nát sự tức giận này, sau đó từng chút từng chút một đẩy hết ra ngoài cơ thể.
“Vậy anh đây là vì cái gì?” Y thấp giọng hỏi.
Bất cứ hành động nào phát sinh cũng đi kèm với động cơ, chứ bình thường chẳng có ai mà vô duyên vô cớ nhằm vào ai cả.
Y chỉ thuận miệng hỏi một câu nhưng Vu Án lại có vẻ nghiêm túc nghĩ đáp án cho câu trả lời này. Thật ra thì Hứa Đường Thành chẳng quan tâm hắn sẽ trả lời cái gì, y đại khái có thể đoán được mục đích Vu Án nhằm vào Dịch Triệt, y cũng không phải ghét cảm giác được người khác thích, chỉ là cái loại “yêu thích” này lại uy hiếp Dịch Triệt, y sẽ không tự chủ đem cái tình cảm với chủ nhân của cái tình cảm này đặt vào phạm vi “phiền toái”.
“Đường Thành, rồi tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy.”
Ánh mắt Vu Án nhìn y vừa kiên định vừa nóng rực, nhưng đối với sự yêu thích lẩn sâu trong ánh mắt này y chỉ có thể cau mày lãng tránh.
Y không nói nửa lời, xoay người muốn rời đi, Vu Án đột nhiên mở miệng gọi y lại.
“Cậu muốn cứu cậu ta, cậu ta lại không chịu xin lỗi tôi, dưới tình huống này cậu cũng hiểu là chuyện không thể giải quyết theo ý nguyện của cậu được. Trong trường hợp cậu ta bị tôi truy tố thì ngồi tù sẽ là điều chắc chắn. Chưa nói tới chuyện có đủ tư cách thi nghiên cứu sinh hay không, bây giờ là tháng năm, cậu ta vẫn chưa tốt nghiệp đúng không?”
Hứa Đường Thành xoay người, thấy được vẻ mặt quái dị của Vu Án. Trên mặt hắn có vết thương, lúc này cố ngăn lại đắc ý lộ liễu trên mặt khiến khóe miệng hắn cong thành một góc độ vô cùng kỳ quái.
“Thì thế nào?”
“Thì cậu ta ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không lấy được chứ sao. Tôi biết cậu chắc chắn sẽ không để tiền đồ của cậu ta bị phá hủy, cậu là người lương thiện hơn bất cứ ai.” Vu Án cười một tiếng, “Nên là, nể mặt cậu, tôi cho hai người thêm một lựa chọn. Cậu ta không cần xin lỗi, tôi cũng có thể hòa giải, nhưng cậu phải đưa cho tôi một số thứ.”
Đáp án này của Vu Án nằm ngoài dự liệu của Hứa Đường Thành, y vốn cho rằng hắn sẽ sống chết không buông bắt Dịch Triệt xin lỗi cho bằng được. Mà cũng có lẽ do Vu Án nói ra câu này với giọng điệu không nhanh không chậm khiến Hứa Đường Thành nhìn ra trong lòng hắn sớm đã có chuẩn bị, y im lặng chờ đợi câu kế tiếp của Vu Án.
Mà Vu Án lần này giống như đã rút kinh nghiệm, nhất định phải chờ y đáp lại mới chịu mở miệng. Nói xong phân nửa hắn lại vòng vo dừng câu chuyện lại ở đó, cũng không nhìn Hứa Đường Thành, chỉ chậm rãi tựa đầu vào giường.
“Anh muốn gì?”
Hồi lâu sau, Hứa Đường Thành mới hỏi.
Vu Án dùng cái tay không bị thương gấp chăn lại, sau đó nói: “Số liệu.”
Hứa Đường Thành sửng sốt.
“Tôi đã xem hết hai bài SCI của cậu, tôi muốn có số liệu cậu dùng trong đó, cùng với toàn bộ số liệu đo lường ở phía sau.” Vu Án trầm ngâm hai giây, sau đó giống như nghĩ tới cái gì, hắn bổ sung thêm, “À đúng rồi, cái mô hình phương án cũng đưa cho tôi đi, tôi cảm thấy mô hình đó cậu thiết lập rất hợp lý.”
Hứa Đường Thành giống như không dám tin những gì mình đang nghe: “Anh điên rồi à?”
Vu Án học hơn hắn một lớp, theo y biết thì luận văn của hắn đáng lẽ đã làm xong hết rồi mới phải, luận văn tiến sĩ của đã hoàn thành, giờ hắn ở lại trong trường chỉ là để giúp giáo sư của hắn hoàn thành hạng mục lúc trước mà thôi. Huống chi phương hướng nghiên cứu của bọn họ vốn không giống nhau, những số liệu này của y để ở đây thì hợp lý, nhưng đặt vào luận văn của Vu Án thì cũng chẳng có chỗ nào dùng được.
“Không.” Vu Án hình như đang nghĩ tới phản ứng của y, hắn cười, “Cậu cảm thấy tôi tới giờ còn chưa tốt nghiệp là vì cái gì? Chỉ để giúp thầy tôi làm cái hạng mục đó?”
Hứa Đường Thành cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, y nhớ Vu Án từng hỏi y về tiến độ hoàn thành dự án, y còn cho hắn xem qua toàn bộ số liệu mà mình thu thập được.
“Không phải, tôi vẫn còn thiếu một chút.” Vu Án nhìn y, “Mặc dù như bây giờ cũng có thể tốt nghiệp nhưng tôi vẫn chưa hài lòng lắm. Có thêm cái số liệu kia của cậu sẽ giúp tôi thêu hoa trên gấm, tôi cảm thấy sẽ tốt hơn nhiều, dĩ nhiên đó là thứ thuộc về cậu, cậu có thể lựa chọn xem nên đưa cho tôi hay không, tôi chẳng qua chỉ cho cậu thêm một sự lựa chọn nữa mà thôi.”
“Thêu hoa lên gấm? Những số liệu kia của tôi hoàn toàn căn cứ vào…”
“Đường Thành.” Vu Án ngắt lời y, “Cậu không cần thuyết phục tôi nữa, những thứ liên quan đến chuyên ngành tôi đương nhiên hiểu rõ hơn cậu, tôi có lý do của tôi.”
Hứa Đường Thành chưa từng đối mặt với người như thế này, y giận tới không nói nên lời, cười khẩy một tiếng rồi xoay người rời đi.
“Tôi còn tưởng cậu sẽ không chút do dự mà đồng ý ngay lập tức.” Trong lời nói của Vu Án có ý kinh ngạc, còn không thèm che giấu ý cười trên sự đau khổ của người khác, “Có vẻ cậu không yêu cậu ta lắm nhỉ.”
“Học trưởng.”
Hứa Đường Thành dừng bước, xoay người lại nhìn hắn. Một tiếng này của y chứa đựng ý tứ châm chọc rõ ràng, thế nhưng người trên giường không có phát hiện ra: “Sao?”
“Anh rốt cuộc thiếu thốn tình thương tới mức nào mới luôn phải suy đoán tình cảm của người khác như thế?”
Vu Án nghe vậy cũng không giận, chỉ nhìn y cười.
“Có vẻ cậu giận rồi nhỉ.” Vu Án nói, “Lúc cảm xúc không ổn định không thích hợp đi đàm phán. Nếu như cậu còn muốn tiếp tục thương lượng chuyện này thì ngày khác tới gặp tôi đi.”
Đáp lại hắn chính là tiếng cửa mở ra. Hứa Đường Thành sải bước đi vào thang máy, ngón tay chạm tới nút ấn lạnh như băng từ từ khiến y bình tĩnh lại, cho nên ngón tay dừng ở đó một hồi lâu không có rút ra. Một bên hành lang vang lên tiếng giường bệnh bị dời đi, trong đầu Hứa Đường Thành chỉ hiện lên bốn chữ “Tai bay vạ gió”.
Tự dưng lại chọc phải một tên thần kinh, dẫn tới phiền phức không hề nhỏ.
Suốt hai ngày này Hứa Đường Thành cơ hồi không hề chợp mắt.
Y cũng không phải chưa gặp những chuyện này, lúc ba y phẫu thuật, rồi lúc Hứa Đường Hề bị bệnh nặng, luôn là y một mình chạy trước chạy sau liên lạc bác sĩ, sắp xếp chữa trị, còn phải trấn an người nhà. Nhưng mà tối đó về tới nhà, lúc nhìn thấy tấm thảm kia, y phát hiện mình hóa ra không hề là người giỏi khống chế cảm xúc như mình tưởng, cũng không có cách nào thuyết phục mình bớt lo lắng đi. Y hết lần này tới lần khác suy nghĩ lại những gì Vu Án nói ngày hôm đó, sau khi tổng hợp lại tất cả tình tiết, y dần dần có thể đoán ra mục đích của Vu Án. Mà điều khiến y cảm thấy mệt mỏi nhất chính là, trong chuyện này có quá nhiều nhân tố không cách nào nói rõ ra được, Vu Án tại sao nhằm vào Dịch Triệt, Dịch Triệt tại sao lại ghét Vu Án, còn có mồi lửa trực tiếp dẫn tới trận xung đột đó, mâu thuẫn giữa hai người bọn họ, đều không thể giải thích rõ.
Huống chi… Dịch Triệt đánh Vu Án là sự thật, camera trong phòng thí nghiệm đã ghi lại rõ ràng, còn có sự chứng kiến của tất cả những người có mặt hôm đó.
Hứa Đường Thành hỏi thăm những người tận mắt nhìn thấy sự việc, cùng với một đàn em có quan hệ khá tốt với Dịch Triệt, dùng hết một ngày trời cũng không tìm ra được bất cứ đáp án có lợi nào. Luôn sẽ có một số sự trùng hợp cộng với cố ý sắp đặt, giúp Vu Án thiết lập nên một cái bình phong che chở vô cùng vững chắc.
Sự tình càng lúc càng diễn biến xấu khiến Hứa Đường Thành không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, chiều ngày hôm sau y nhận được điện thoại của Triệu Vị Phàm, cô nàng nói với y rằng chỉ mới có hơn một ngày mà video quay lại cảnh Dịch Triệt đánh người đã phủ sóng toàn bộ diễn đàn của trường bọn họ, cả đại học B không ai mà không biết chuyện này. Giáo viên hướng dẫn, rồi giáo sư của Dịch Triệt cũng đã ra mặt nói chuyện với hắn, mục đích chính là làm công tác tư tưởng muốn hắn xin lỗi, đồng ý việc hòa giải với Vu Án.
Đêm đó Hứa Đường Thành không có kéo rèm cửa sổ, ở trên tấm thảm đó nằm hết một đêm. Y cầm trên tay thẻ usb chứa đựng hết ba năm tâm huyết của mình.
Lúc trời sắp sáng, y mới nhớ ra một chuyện, không lâu trước đây y có hỏi Thành Nhứ, có đáng hay không. Thời điểm đó y cảm thấy, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng không nên dùng tương lai của mình trả giá.
Hai ngày sau Dịch Triệt về nhà, Hứa Đường Thành đích thân đi đón người. Dịch Triệt sau khi ra ngoài thì nhíu mày nhìn chằm chằm Hứa Đường Thành, cho tới khi hai người đi mua đồ ăn, Hứa Đường Thành hỏi hắn muốn ăn trứng xào cà chua hay là mì tương đen, Dịch Triệt rốt cuộc cũng không nhịn được lên tiếng hỏi, “Tại sao bên đó đột nhiên lại chịu hòa giải?”
Hứa Đường Thành từ trong túi lấy ra hai quả cà chua đặt lên bàn, còn lại cho hết vào tủ lạnh.
Vốn là trước khi y đi Nhật thì tủ lạnh đã được lấp đầy tới mức không thể nhét thêm gì vào, cho dù nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm nhưng ít ra có rất nhiều trái cây, còn có một ít sữa chua rồi nước vitamin các kiểu. Nhưng bây giờ bên trong tủ lạnh trống rỗng một mảnh, mấy quả cà chua chiếm hết cả một ngăn.
“Buổi chiều chúng ta đi mua chút đồ ăn.”
Có lẽ do liên quan đến hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn nên Hứa Đường Thành không thích nhìn tủ lạnh trống trải như vậy.
“Được.” Qua hồi lâu Dịch Triệt mới đáp lại một tiếng.
Hứa Đường Thành xoay người đi vào bếp, Dịch Triệt thấy thế lập tức đuổi theo, không buông tha mà hỏi: “Anh nói em biết đi, tại sao anh ta lại đồng ý hòa giải?”
“Anh đi tìm Vu Án.”
Hứa Đường Thành cũng không định giấu Dịch Triệt chuyện này. Dịch Triệt biết y sắp tốt nghiệp, bây giờ y đột nhiên dời ngày đương nhiên sẽ không gạt được Dịch Triệt.
Dịch Triệt không ngốc, hắn rất nhanh nắm lấy cổ tay Hứa Đường Thành, hô hấp có chút gấp gáp.
“Anh đồng ý với anh ta chuyện gì?”
Hứa Đường Thành đang sắp xếp ngôn từ, hy vọng có thể nói ra một cách thật bình thản để Dịch Triệt dễ dàng chấp nhận.
Nhưng mà không đợi Hứa Đường Thành trả lời, Dịch Triệt đã ép tới gần y, cao giọng hỏi: “Anh đồng ý cái gì hả?”
Hứa Đường Thành vì thái độ của hắn mà có hơi hoảng sợ, y biết là Dịch Triệt nóng lòng, nhưng hai người ở chung một chỗ lâu như vậy, thậm chí tính từ lúc bọn họ biết nhau tới nay, Dịch Triệt chưa bao giờ lớn tiếng với y như thế này.
“Không có gì, đưa cho anh ta một vài số liệu, coi như trao đổi.”
Đối với chuyên ngành của bọn họ, nói tới số liệu ai cũng biết nó mang ý nghĩa quan trọng cỡ nào.
“Số liệu dùng trong bài luận văn của anh?”
“Dịch Triệt,” Hứa Đường Thành cũng không trả lời câu hỏi này của hắn, chỉ nhẹ giọng nói, “Anh chỉ muốn thấy em bình an trở ra.”
Dịch Triệt lại giống như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt y, bình tĩnh lặp lại lời trước đó, không còn hỏi nữa mà là khẳng định.
“Anh cho anh ta số liệu anh dùng trong luận văn tiến sĩ.”
Cái tay kia của Dịch Triệt siết chặt lấy tay y, mà Hứa Đường Thành đoán chính hắn còn không có phát hiện ra. Cổ tay bị nắm lấy có chút đau, nhưng lúc này Hứa Đường Thành cũng không có tâm trạng đâu mà để ý.
“Chỉ một phần trong đó thôi.” Y giải thích.
“Anh sắp tốt nghiệp rồi.” Dịch Triệt mấy máy môi phát ra từng chữ, “Anh biết không?”
“Cũng không nhất định phải tốt nghiệp trong vòng năm năm.”
Cảm giác đau nhói trên tay khiến y không cách nào bất động được nữa, y muốn rút tay ra, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu của Dịch Triệt. Hứa Đường Thành lôi Dịch Triệt, muốn khiến hắn tỉnh táo lại. Nhưng Dịch Triệt lại hoàn toàn không chịu để y khống chế, giọng nói của hắn bắt đầu run rẩy, không biết do tức giận hay vì cái gì khác.
“Em đã nói rồi, anh không cần để ý chuyện này, không cần để ý!”
Hứa Đường Thành im lặng, không lên tiếng.
“Chuyện em gây ra em sẽ tự mình gánh chịu, anh như vậy, anh như vậy…”
Dịch Triệt nói đến cuối, ngôn từ dần trở nên lộn xộn.
“Mấy cái số liệu đó anh mất bao lâu mới thu thập đủ anh có nhớ không? Anh cho anh ta đống số liệu này rồi bài luận văn của anh sẽ như thế nào? Em nói rồi, anh không cần để ý chuyện này, tại sao anh không nghe lời em chứ?”
“Dịch Triệt.” Hứa Đường Thành ngắt lời hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn nói, “Vậy em có biết nếu em bị truy tố thì sẽ có hậu quả gì không?”
“Em biết.”
“Em biết? Tư cách thi nghiên cứu sinh bị hủy bỏ, bằng tốt nghiệp cũng sẽ không lấy được. Đợi tới lúc tòa án xử xong, thứ em phải gánh chịu chính là ngồi tù chứ không phải chỉ tạm giam mấy ngày đâu.” Nói tới đây, Hứa Đường Thành dừng lại rất lâu, mới hỏi tiếp, “Mấy thứ này em có biết không?”
“Em biết! Nhưng mà những thứ này đối với em không có ý nghĩa, bọn họ…”
Lúc nãy khi Dịch Triệt chất vấn mình Hứa Đường Thành vẫn chưa tức giận, nhưng một câu “Không có ý nghĩa” của Dịch Triệt khiến Hứa Đường Thành không chịu nổi nữa, lửa giận rốt cuộc cũng bùng lên. Cái này không giống với mấy câu đùa giỡn của Dịch Triệt như là “Chỉ thích anh”, y nhìn ra, là hắn thật sự không quan tâm. Giống như tất cả mệt mỏi mấy ngày nay chỉ vì câu nói này của Dịch Triệt mà bỗng trở nên vô nghĩa.
“Không có ý nghĩa?” Hứa Đường Thành hỏi ngược lại, “Đó là tương lai của em.”