- Phù Ngọc, anh có thích công việc này không?
- Sao em lại hỏi vậy? Em đang có vấn đề gì sao?
- Anh trả lời em đi trước đã.
- Anh không rõ mình thật sự thích việc này không, nhưng anh được làm những việc mình muốn làm khi đảm nhận công việc này. Sẽ phải đổ mồ hôi, công sức, xương máu trong quá trình và sau này sẽ còn nhiều thử thách hơn, sẽ có lúc chùn bước sẽ có lúc muốn vứt bỏ hết tất cả, nhưng công việc nào cũng vậy mà Ninh. Không có công việc nào khó khăn hay ý nghĩa hơn các công việc còn lại, tất cả đều bình đẳng. Và cũng không có lời phán xét nào có ý nghĩa khi chính bản thân mình còn không rõ ràng về điều này.
- Vâng ạ. - Uyên Ninh nói rất nhẹ, nàng ôm chặt lấy anh mình - Anh đi bảo vệ hạnh phúc của người người, em sẽ bảo vệ hạnh phúc của anh, anh đừng quá tự đặt khó khăn lên vai mình.
- Bảo vệ hạnh phúc của anh mà lại để người khác ức hiếp thế này ư?
- Không, em sẽ thay đổi, em nói thật đấy.
- Anh chỉ cần nhìn mấy đứa sống vui vẻ, nhàn hạ, ăn ngủ nghỉ thức dậy đều đặn không cần lo nghĩ gì là được.
- Vậy em thành con lợn rồi chứ đâu còn là người nữa. Em không muốn sống như vậy đâu.
Hai anh em cười lớn, lâu rồi Phù Ngọc không cười sảng khoái được như vậy, bao áp lực đè nén bỗng chốc nhẹ bẫng đi trong khoảnh khắc ấy, niềm an ủi tâm trạng niềm vui nho nhỏ nhưng là động lực to lớn từ Uyên Ninh như giúp anh sạc lại năng lượng. Còn Uyên Ninh, gặp lại anh mình cũng chính là niềm hạnh phúc tuôn trào và an ủi khi được thẳng thắn bộc bạch hết những gì diễn ra trong những ngày qua.
- Bẩm giám sát ngự sử đại nhân, những kẻ người bắt được đang bắt giữ trên tầng 3 đang chờ người đến thẩm vấn.
- Được rồi, ta sẽ ra ngoài ngay, ngươi cứ chờ ở đó đi.
- Vâng ạ.
- Anh làm việc của anh đi, em sẽ đi cùng Nguyên Sơ, anh không cần phải lo đâu.
- Chăm sóc bản thân thật tốt, khi anh trở về đừng để anh thấy em có thêm thương tích nào. Ở nhà chăm sóc mẹ và các em, hãy trò chuyện với mẹ nhiều hơn để mẹ bớt buồn.
- Vâng ạ, anh cứ yên tâm, đừng lo lắng gì ở nhà hết.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
- Tất nhiên anh không quá lo rồi, cha sắp trở về rồi đấy, anh nghe thấy hình như là 4 5 hôm nữa.
Mặt Uyên Ninh xệ xuống ủ rũ, Phù Ngọc xoa đầu em rồi đi ra ngoài. Hai anh em ra đến cửa, người kia đang chờ lệnh của Phù Ngọc dẫn lên trên tầng. Ở ngoài Nguyên Sơ và Hạ Đằng vẫn đứng đó, ôi, vậy là họ chờ suốt bấy giờ sao.
- Anh Nguyên Sơ Hạ Đằng công tử, Uyên Ninh đã thấy ổn hơn nhiều rồi. Cảm ơn hai người khi nãy đã giúp đỡ Uyên Ninh.
Nguyên Sơ cười, quay sang Phù Ngọc gật nhẹ đầu. Sau khi người đã đi, Hạ Đằng hỏi Uyên Ninh:
- Bây giờ nàng muốn làm gì?
- Hiện giờ Uyên Ninh chỉ muốn nghỉ ngơi thôi, Uyên Ninh vẫn chưa hết bàng hoàng sợ hãi, vết thương còn đau nữa, thật không muốn làm gì cả.
Uyên Ninh lại bật chế độ "kịch" lên, nghe mà nổi hết cả da gà, nhưng Nguyên Sơ và Hạ Đằng chỉ giật mình. Sao mà... Uyên Ninh này thật lạ quá, gặp Phù Ngọc xong như đổi tính luôn, nhưng họ đâu biết trước mặt Phù Ngọc Uyên Ninh có bao giờ "diễn kịch" như thế này.
- Hiện giờ em chưa về nhà được, lát nữa thẩm vấn những người kia em sẽ phải có mặt lấy lời khai làm nhân chứng.
- Uyên Ninh chỉ muốn nghỉ ngơi chứ không muốn về nhà ngay. Thôi, em sẽ ở lì đây chờ người đến gọi.
"Cô đang diễn hài kịch sao, tôi thấy thế nào cũng buồn cười."
"Anh im đi, không thấy những lang y kia đang nhìn tôi chằm chằm à. Tôi từng giành giải diễn viên thực lực của năm khi làm nhiệm vụ ở tinh cầu XO.O1 đấy, đừng có coi thường tôi."
"Hờ, quả là thực lực, cho tôi mở mang tầm mắt đi nào"
Uyên Ninh tự nhiên õng ẹo điệu chảy nước đi đến ngồi trước một bàn khách. Rót nước tự thưởng cho mình, miệng vẫn không ngừng kêu than đau nhức, tay không ngừng xoa cái vai đang đau kia. Người khác nhìn vào không khác gì một cô nương mềm yếu trói gà không chặt, yếu đuối mềm mỏng đang than thở. Nhìn vào mắt Uyên Ninh không còn cái sắc sảo, tinh tường mà óng ánh nước tủi thân, hờn dỗi.
Hai người Nguyên Sơ và Hạ Đằng nhìn vào lúc này mới sững người. Hạ Đằng ngạc nhiên tròn mắt nhìn Uyên Ninh, đâu thể tin được nàng... còn có mặt này, nhìn vào không phân biệt được cái gọi là diễn ở đây. Như thể con người thật của nàng, nếu không biết trước tính cách của Uyên Ninh thì Hạ Đằng đã cho rằng nàng thật sự như vậy. Đúng là mở mang tầm mắt... Còn Nguyên Sơ im lìm nhìn Uyên Ninh, trong mắt như nhìn thấu tất cả, chỉ lẳng lặng đi đến bàn, đẩy ghế ra ngồi cạnh.
Một chốc sau, có quân lính xuống gọi ba nhân chứng lên, có cả Hàn Lộc để hỏi thương tích của Uyên Ninh. Nàng lên đến nơi hỏi gì khai nấy thành thật, vẫn là trạng thái yếu đuối đáng thương nhưng giọng nói đã cứng rắn hơn phần nào, nhìn vào không thấy giả trân hay gai mắt. Nhưng Phù Ngọc nhìn thấy thì nhíu mày, chuyện gì xảy ra với Uyên Ninh vậy, ai bảo em ấy phải như vậy.
Buổi sáng kết thúc với việc luận tội những tên kia, chúng chỉ là chân sai vặt cho thuộc hạ của vương gia thôi, chính chúng cũng không biết ai "bảo kê" đằng sau cho mình. Nhưng nay đã bị bắt rồi, hành hung thiếu nữ giữa thanh thiên bạch nhật, còn bị chính giám sát ngự sử bắt được, phạt không hề nhẹ. Uyên Ninh rất hài lòng về hình phạt cho những kẻ đi đánh thuê này. Còn vương gia, nàng sẽ tính sổ sau này.
Giải quyết mọi việc xong, những người liên quan đều ra về. Uyên Ninh muốn ở lại với anh mình lắm nhưng không được, đành ngậm ngùi ra ngoài, đứng ở nơi các lang y khám bệnh cho người dân giờ đang giải tán. Hạ Đằng bên cạnh nhìn nàng hồi lâu, Uyên Ninh phát giác ra được cũng rất ngại ngùng. Hôm qua Hạ Đằng đến thăm nàng còn nặng lời với cậu ấy như vậy, nay đã cứu nàng ra khỏi đám người kia rồi.
- Hạ Đằng công tử - Uyên Ninh vẫn nói với giọng nhỏ nhẹ như khi nãy - Khi nãy công tử đánh hạ những tên kia có bị thương ở đâu không?