• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Diệp Hạ

Hôn lên

Nhiệt độ cơ thể xuyên qua một tầng vải mỏng truyền đến.

Gương mặt Chung Tri bị ép dán lên ngực người này, ngực thiếu niên giờ vẫn còn đơn bạc ngây ngô, nhưng nhịp đậm trái tim lại cực kỳ mạnh mẽ, tựa như một tia nắng nhỏ có thể hòa tan hết thảy. Trong vài giây ngắn ngủi, Chung Tri cảm thấy gương mặt mình như bỏng rát. Độ ấm này như anh túc làm người ta không thể kiềm chế, trong nháy mắt đại não hắn trì trệ không thể làm ra bất cứ hoạt động nào.

Hắn đây là ——

Không bị người ghét bỏ mà còn được ôm vào trong lồng ngực?

............

Tôn ca tình nguyện đắc tội với một trăm tên lưu manh đầu đường, cũng không muốn đắc tội với một tên phú nhị đại ương ngạnh kiêu ngạo giống Tạ Tiểu Phi. Đó không phải là đi tìm chết sao?! Gã không thể ngờ rằng Chung Tri lại thân thiết với tên phú nhị đại này như vậy, nếu không cũng sẽ không ngu ngốc chạy tới nơi này bắt nạt người ta.

Mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán, gã vội vàng vâng vâng dạ dạ nói: "Vâng vâng vâng, tôi bảo đảm, không bao giờ......"

"Còn có ——" Tạ Quan Sư còn chưa nói xong, Tôn ca đã nhanh chóng lau mồ hôi nói: "Tôi biết, về sau tôi sẽ không xuất hiện trước mắt cậu nữa, cậu cứ yên tâm, chuyện này sẽ không xảy ra nữa!"

"Biết thì tốt." Tạ Quan Sư không để ý tới gã nữa, nhìn đám người một cái, sau đó xoay người ôm Chung Tri đi.

Tôn ca là tên đã lăn lộn trong xã hội, cực kỳ hiểu ánh mắt, vội vàng ra hiệu với hai đàn em phía sau, kêu bọn nó chủ động nâng xe đạp trên mặt đất, sau đó nhặt cặp sách Chung Tri lên, chạy chậm theo đưa qua.

Rời ngõ nhỏ được một khoảng, Chung Tri đang nằm trong lồng ngực Tạ Quan Sư bắt đầu giãy dụa.

Kỳ thật Tạ Quan Sư cũng cảm thấy hơi đau tay, dù sao Chung Tri cũng 1 mét 8 mấy, tuy rằng thân hình đơn bạc, nhưng cũng phải một trăm mấy chục cân*. Y thừa dịp bốn bề vắng lặng, đặt Chung Tri xuống.

(*1 cân ở TQ = 0.5 kg ở VN)

Đầu gối Chung Tri bị thương, hai chân đáp trên mặt đất lung lay một chút, Tạ Quan Sư nhanh chóng duỗi tay lại đỡ.

Nhưng giây tiếp theo Chung Tri không nói một lời đứng vững vàng.

Tạ Quan Sư đánh giá sắc mặt tái nhợt của hắn, vừa muốn mở miệng nói cái gì đó, lúc này hai tên đàn em đuổi theo, kinh sợ đưa cặp sách cùng xe đạp qua.

Tạ Quan Sư vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ đi nhanh đi, sau đó nhìn chằm chằm Chung Tri, giống như không thèm để ý hỏi: "Hình như đầu gối cậu chảy máu rồi, cậu ổn không?"

Chung Tri trầm mặc.

Hắn tiếp nhận xe đạp, cũng không liếc Tạ Quan Sư một cái, quay đầu nhìn dưới mặt đất hờ hững nói: "...... Cảm ơn."

Có lẽ là bởi vì vừa đánh nhau, thanh âm hơi khàn.

"Không cần cảm ơn." Tạ Quan Sư cười hì hì nhướng mày: "Chúng ta không phải ngồi cùng bàn sao? Lần sau cho tôi mượn bài tập là được."

Chung Tri không nói nữa, khoác cặp lên vai mình, dắt xe đạp muốn rời khỏi.

"Ai, từ từ!" Tạ Quan Sư chân dài đuổi theo, túm cặp trên vai hắn, Chung Tri không chú ý, lập tức cặp bị Tạ Quan Sư túm xuống.

Chung Tri sửng sốt, Tạ Quan Sư đã khoác cặp lên vai mình, nhướng mày cười nói: "Cặp cậu nặng thật, chứa cái gì vậy, đừng nói là sách giáo khoa hết nhé?"

Chung Tri nhìn y, nhấp môi, trong mắt vẫn còn đề phòng nhàn nhạt. Tạ Quan Sư cũng không thèm để ý, tầm mắt rơi xuống đầu gối Chung Tri, thấy mảng quần nơi đó dơ bẩn, ẩn ẩn có vết máu chảy ra, vừa thấy liền biết vừa rồi Chung Tri cố nén đau mới đi nhanh như vậy.

"Đau không?" Tạ Quan Sư ngồi xổm xuống, trước khi Chung Tri kịp phản ứng đã kéo ống quần hắn lên, ngay sau đó đầu gối bị thương lộ ra bên ngoài. Giống hệt như sắc mặt Chung Tri, làn da hắn cũng mang chút tái nhợt không khỏe mạnh, gần như trong suốt, ẩn ẩn có thể thấy được mạch máu dưới lớp da. Chỗ bị thương lại có vẻ huyết nhục mơ hồ.

Chung Tri không hề chuẩn bị tâm lý đã bị động tác thình lình của Tạ Quan Sư dọa sợ. Chờ khi hắn phản ứng lại, nhanh chóng lui về sau một bước, sắc mặt cũng lạnh xuống: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

"Ngồi." Tạ Quan Sư chỉ chỉ bậc đá phía sau, lấy mấy miếng băng dán cùng khăn giấy tới, vô tội nói: "Cậu cho rằng tôi muốn làm gì? Sàm sỡ cậu công khai à? Đầu gối nếu cứ để vậy sẽ sinh mủ, giờ cầm máu trước được không?"

Một bên nói một bên xé băng keo cá nhân ra, ngồi xổm xuống cẩn thận thò lại gần, thổi ngụm khí lạnh lên đầu gối Chung Tri, làm da đầu hắn cũng tê dại theo. Sau đó y nhăn mày, nghiêm túc dán băng keo cá nhân lên chỗ bị thương, còn dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau vết máu khô chung quanh.

Dưới ánh đèn đường, Chung Tri cúi đầu, cả người cứng đờ, mặt không cảm xúc nhìn người này cẩn thận xử lý vết thương cho mình.

Từ góc độ của hắn nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy bóng râm của lông mi do đèn đường chiếu vào, cùng với cái mũi cao, khoé môi hơi nhếch —— là một thiếu niên tự tin lóng lánh, gia thế tốt, được người lấy lòng, tính cách xán lạn ương ngạnh, khuyết điểm duy nhất chính là không thích học tập và thích bắt nạt người ta. Một người như vậy lại đột nhiên tới gần mình, rốt cuộc là có mục đích gì?

Chung Tri đương nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng Tạ Tiểu Phi là muốn làm bạn với mình.

Tạ Tiểu Phi nhiều bạn như vậy, mà bên cạnh mình lại không có một bóng người.

Tạ Tiểu Phi làm như vậy, chỉ có hai loại khả năng ——

Một là đang cá cược với đám hồ bằng cẩu hữu của y, lấy mình làm trò cười. Hai là đột nhiên thấy đồng tình, xem mình là đối tượng đáng thương.

Mà dù cho là loại nào, tất cả đều làm Chung Tri cảm thấy vô cùng chán ghét.

Nhưng, dù lý trí đang rất tỉnh táo đưa ra phán đoán, nhưng hắn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tùy ý để Tạ Quan Sư dán băng keo cá nhân lên đầu gối.

Mặc dù là bị lừa, hắn cũng muốn biết...... Loại cảm giác được quan tâm này, rốt cuộc là cái tư vị gì.

Hắn biết mình rất nực cười.

"Được rồi." Tạ Quan Sư cười nói, nhẹ nhàng thả ống quần thiếu niên xuống, sau đó ngước mắt nhìn hắn một cái, hỏi: "Giờ có đỡ đau chút nào chưa?"

Chung Tri dời tầm mắt từ đỉnh đầu Tạ Quan Sư đi, ngữ khí lạnh nhạt: "Tôi phải về nhà."

............

Tuy rằng Chung Tri nói mình phải về ý là muốn đuổi khách, nhưng Tạ Quan Sư vẫn mặt dày mày dạn theo hắn về nhà. Vừa rồi anh hùng cứu mỹ nhân thật không dễ dàng, lúc này theo thế truy kích, nếu không lấy tính cách Chung Tri, qua ngày hôm sau tám phần sẽ lạnh lùng xem như chưa có gì xảy, thậm chí làm bộ không quen biết y.

Mà vừa rồi làm nhiều chuyện như vậy, độ hảo cảm của Chung Tri vẫn không nhúc nhích, Tạ Quan Sư hoài nghi có phải mình dùng sai cách công lược rồi hay không. Nhưng mặc kệ thế nào, độ hảo cảm không tiếp tục giảm xuống đã nói lên chiến thuật đâm thẳng hữu dụng.

Dù sao thì Chung Tri cũng là một nhân vật phản diện trong thế giới này, ai cũng biết rằng mấy nhân vật cứng rắn có tính cách quái gở luôn khó tấn công hơn.

Chung Tri đương nhiên biết người kia vẫn theo phía sau mình. Hắn nỗ lực để mình không đi khập khiễng, đẩy xe đạp về nhà. Hắn để xe đạp ở dưới lầu rồi khoá lại bằng vòng xanh, bất động thanh sắc nhìn Tạ Quan Sư đi theo mình vào hàng hiên, không nói gì, chỉ mở cửa vào nhà.

Trước khi hắn đóng cửa hoàn toàn, chỉ còn một khe hở nhỏ, Tạ Quan Sư lách mình tiến vào.

Chung Tri sống trong một căn nhà ống sắp phá bỏ, diện tích rất nhỏ, giường và bàn học chiếm phần lớn không gian, đứng ở bên trong cơ hồ không thể di chuyển chân. Tuy rằng được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng vẫn có thể nói là cực kỳ đơn sơ.

Sắc mặt Chung Tri cứng đờ, hắn đương nhiên biết với gia cảnh hùng hậu đó của Tạ Tiểu Phi, y tuyệt đối sẽ xem thường mình, cho nên căn bản không muốn để người này vào.

Nhưng hắn không ngờ người trước mắt chỉ nhìn chung quanh một vòng, sau đó lập tức cởi giày, ngồi xếp bằng ở trên giường.

Giống như xem nơi này trở thành nhà của mình.

Còn ngẩng đầu trông mong nhìn hắn, nhếch khóe môi nói: "Vừa rồi đi đường có hơi khát, cậu cho tôi ly nước được không?"

Bàn tay đang đặt trong áo khoác của Chung Tri nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch. Hắn cẩn thận nhìn Tạ Quan Sư, muốn tìm trên mặt người này một tia trào phúng cùng đồng tình, nhưng lại không hề có.

Người này cực kỳ tự nhiên mà túm ống quần hắn, ngữ khí mềm mại: "Bạn cùng bàn, thất thần cái gì? Tôi khát, có nước không?"

Chung Tri trầm mặc, nhấp môi: "Có."

Di chuyển thân thể trong lối hẹp, rót nước sôi từ bình ra, nhưng trong nhà chỉ có một cái ly của hắn, vì thế hắn đưa ly của mình cho Tạ Quan Sư, hờ hững nói: "Chỉ có một cái ly, nếu không thích cậu có thể rời đi."

"Sao lại đuổi tôi đi?" Tạ Quan Sư nhướng mi, trên mặt cũng không có chút chán ghét gì, tò mò đánh giá sách đầu giường Chung Tri, một bên uống một ngụm nước lớn, một bên nói: "Phòng cậu sạch sẽ ngăn nắp hơn phòng tôi nhiều, có rảnh đến nhà tôi giúp tôi dọn dẹp một chút được không?"

Đến nhà y?

Chung Tri chưa từng có bạn, vì thế cũng chưa từng có ai đến nhà hắn, hắn cũng chưa từng đến nhà người khác. Thật ra hắn đã tìm được biệt thự của ba ruột mình, nhưng lại không thể đi vào, bị quản gia chặn bên ngoài đưa cho một cái phong thư rồi đuổi đi. Phong thư kia không tính là mỏng, nhưng cũng tuyệt đối không dày, dù sao cũng là người làm ăn, mỗi một thứ đều tính toán chi li.

Yết hầu Chung Tri giật giật, đột nhiên phát ngứa.

Hắn nhanh chóng nhíu mày.

Hắn căm ghét bản thân chỉ bởi vì một chút quan tâm như vậy mà đã vô cùng khát vọng, bộ dáng kia buồn cười nan kham vô cùng, thật giống như khất cái đầu đường.

"Cậu suy nghĩ cái gì?" Tạ Quan Sư ngửa đầu nhìn hắn, cười cười: "Xem ra cậu nói rất ít nha, tôi nói mười câu cậu mới chỉ nói một câu. Vì sao lại không nói nhiều một chút, giọng của cậu dễ nghe như vậy ——"

Y còn chưa nói xong đã bị Chung Tri ngắt ngang: "Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?"

Biểu tình trên mặt Chung Tri đọng lại, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư.

Hắn không muốn cùng Tạ Quan Sư chơi cái trò "Cậu bố thí tôi một chút, tôi cảm động không thôi, cậu lại tốt với tôi thêm một chút, tôi lập tức đâm đầu vào". Người trước mắt này hoàn toàn không có ý tốt, hắn tuyệt đối không tin có người tiếp cận hắn mà không có mục đích gì. Tất cả những chuyện người này làm đều như đã được tính toán sẵn. Loại ôn nhu dối trá này, mặc dù hắn cũng muốn sa vào, nhưng lại ép mình bảo trì thanh tỉnh.

Hắn đã đủ buồn cười, hắn không muốn lại trở nên đáng thương.

Đúng lúc này, Tạ Quan Sư nghe thấy thanh âm nơm nớp lo sợ của 502: 【Độ hảo cảm lại -10, nhiệm vụ sắp thất bại.】

Tạ Quan Sư hít một hơi thật sâu: "......???!!!" Độ hảo cảm đã -40, thành bại quyết định trong lúc này. Thay vì cứ vờn như thế này, không bằng đập nồi dìm thuyền ra một đòn trí mạng. Tiếp theo y cần phải nhanh và chính xác.

Căn nhà chật hẹp yên tĩnh trong khoảng thời gian ngắn.

Chung Tri vô cùng bình tĩnh đứng ở nơi đó.

Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, khuôn mặt tuấn tú trước mắt giống như xuất hiện chút ngượng ngùng, hơn nữa quẫn bách dời đầu, theo bản năng dùng ngón tay moi sàng đan, cắn cắn môi, như là có gì đó nghẹn trong cổ họng, không thể nói ra.

Chung Tri nhàn nhạt nói: "Có phải là cá cược với người khác hay không, cậu cứ nói thẳng với tôi, tôi có thể phối hợp để cậu thắng."

Khi nói ra lời này, không biết vì sao trong lòng hắn lại có hơi khó chịu.

Tạ Quan Sư lắc đầu, tầm mắt dừng ở trên giường, lại dời qua bức tường, chính là không dám nhìn Chung Tri, y nỗ lực giả bộ nhẹ nhàng, nhún nhún vai nói: "Tôi thật sự là bởi vì thành tích của cậu tốt, muốn chép bài tập nên mới giúp cậu."

Biểu tình Chung Tri càng lạnh lùng: "Tôi không tin."

"Này...... thật ra thầy chủ nhiệm có dặn dò tôi, kêu tôi giúp bạn học mới."

Chung Tri kéo khóe miệng: "A."

"Tin tôi đi, cậu sẽ không muốn nghe chân tướng đâu." Tạ Quan Sư khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn hắn: "Hơn nữa một khi tôi nói ra, cậu chắc chắn sẽ chán ghét tôi! Trừ khi, trừ khi cậu thật sự bảo đảm cậu sẽ không......"

Trên mặt y lộ ra vài phần ngượng ngùng khó có thể mở miệng, đây có hơi khác với bộ dáng ương ngạnh bình thường, như là một mặt chân thật khác.

Chung Tri nhíu mày nhìn chằm chằm y, hỏi: "Rốt cuộc thì cậu muốn nói cái gì?"

Tạ Quan Sư ngồi ở trên giường, có chút không được tự nhiên mà đổi tư thế, sau đó liếm liếm đôi môi khô ráo, nhỏ giọng nói: "Cậu phải bảo đảm cậu sẽ không chán ghét tôi, lúc đó tôi sẽ lập tức nói cho cậu biết. Không phải trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn đi con đường này đến trường sao, sáng sớm hơn 6 giờ cậu dậy, khi đi qua quán ăn gần trường sẽ mua bánh rán và cháo quẩy...... Cậu rất đặc biệt, cũng rất hấp dẫn......Thật ra, tôi đã chú ý cậu lâu rồi, ý tôi là, thật ra tôi đối cậu có hơi.....hơi...... thích......"

Lời còn chưa nói xong, mặt Chung Tri tràn ngập hoài nghi, hơn nữa vô cùng phẫn nộ: "Cậu muốn dùng cách này để giễu cợt tôi sao? Nếu như vậy thì không cần, loại người giống như cậu không cần làm vậy. Cậu cảm thấy tôi rất buồn cười sao?"

Hắn vừa dứt lời, người trước mắt như rất nóng nảy, đột nhiên đứng lên, nhìn xuống hắn từ trên cao: "Tôi không có!"

"Tôi không muốn cậu ở đây, cũng không muốn nghe cậu nói! Cậu đi đi!" Chung Tri cả giận nói.

"Tôi nói là sự thật!" Tạ Quan Sư vội la lên.

"Cút!" Chung Tri rốt cuộc không thể khống chế được hàn ý cuồn cuộn từ đáy lòng.

Nhưng lúc hắn không kịp phản ứng, người này đột nhiên túm chặt cổ tay hắn, lập tức áp hắn lên trên giường, sau đó hô hấp dồn dập thô nặng, cúi đầu nhìn hắn chăm chú, như đang do dự một giây, nhưng lại thật sự không thể khống chế bản thân, đột nhiên cúi đầu, dùng sức hôn lên mặt hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng cắn bờ môi của hắn.

Nơi hôn lại là má phải.

Cả người Chung Tri cứng đờ, máu như đang chảy ngược. Da đầu hắn dấy lên từng đợt tê dại, sau cổ nổi da gà. Đó là cảm giác gì, hắn không thể phân biệt rõ.

Hắn chỉ biết, nơi hôn chính là má phải của mình.

—— "Mặt như vậy cho nên mới bị vứt bỏ, ném ở cô nhi viện cũng không có ai nhận nuôi, haiz, thật đáng thương!"

—— "Đừng chơi với nó, nhìn bộ dáng kia thật là đáng sợ!"

—— "Nhìn thấy nó liền muốn nôn, thật sự, cơm cũng ăn không vô, có thể đưa nó đến cô nhi viện khác hay không?"

Đáng sợ, làm người căm ghét, quái gở kỳ lạ, sẽ không được thích, sẽ không được đối xử nhẹ nhàng, đây là hắn. Hắn không muốn tồn tại như vậy, nhưng hắn lại không có cách nào. Từ khi sinh ra đã như vậy.

Nhưng bây giờ, cánh môi mềm mại ấm áp ấn lên má phải.

—— là một trò vui đùa thôi sao? Lại là vui đùa sao? Nếu như vậy, xin hãy vui đùa với hắn nhiều thêm một chút.

Con ngươi Chung Tri đảo loạn, cứng đờ như rối gỗ, tầm mắt dừng trên mặt người này.

Tạ Tiểu Phi như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lại có hơi thẹn thùng, nổi giận đùng đùng nói: "Cậu không thể cười, tôi cảm thấy cậu rất đặc biệt!"

Chờ y buột miệng thốt ra những lời này, Chung Tri ngây ngẩn cả người, chính y cũng ngây ngẩn cả người.

Giống như thiếu niên luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh lại đột nhiên tỏ tình, tay chân cũng không biết đặt ở đâu. Y bị hoảng sợ, sau đó mới nhận ra mình đang làm cái gì, nháy mắt nhảy xuống khỏi người Chung Tri, sau đó cũng không dám nhìn Chung Tri thêm lần nào nữa, đứng một chỗ tự chơi ngón tay.

Chung Tri nằm tại chỗ, đầu vang ong ong. Hắn cảm giác mình sắp mất khống chế, nếu không vì sao trái tim đập mạnh, càng đập càng nhanh, phanh phanh phanh đinh tai nhức óc như sắp nổ.

Hắn hít một hơi thật sâu.

"Cậu không sao chứ......" Tạ Quan Sư lo lắng nhìn hắn một cái.

Chung Tri ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Tạ Quan Sư: "Cậu nói đi?"

"Nếu không đêm nay tôi về trước, ngày mai gặp." Tạ Quan Sư không biết đặt tầm mắt ở đâu, hoảng hốt mang giày.

Y còn chưa mang giày xong, Chung Tri đã nhảy dựng từ trên giường, phẫn nộ đánh y một cái: "Cái tên hỗn đản này, tôi không muốn nhìn thấy cậu!"

"Đau! Biết nặng nhẹ chút được không?" Tạ Quan Sư như là biết mình cưỡng hôn người khác, đuối lý không dám cãi, dùng cặp sách ngăn cản nắm tay Chung Tri, nhanh chóng che đầu chạy đi.

Trong nhà lại còn một người.

Chung Tri thở hổn hển ngồi xuống trên giường, thật lâu sau, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng vành tai đang đỏ rực.

Cảm giác kích động kịch liệt, trái tim điên cuồng nhảy lên vẫn chưa dừng lại. Từng câu từng chữ Tạ Tiểu Phi nói giống như tiếng sấm đinh tai nhức óc lặp lại bên tai hắn.

Mỗi một chữ đều chậm rãi, nóng như bị lửa thiêu.

Hắn giơ tay sờ sờ mặt mình, cảm thấy hai má nóng bỏng, nhưng không biết vì sao, hốc mắt lại hơi đỏ lên.

Qua một lát sau mới bình tĩnh lại, hắn nhịn không được đi đến bên cửa sổ, xốc bức màn ló đầu ra nhìn phía dưới.

Chỉ một cái liếc mắt đã sững sờ tại chỗ.

Dưới lầu có một thân ảnh thon dài đang ngồi xổm, mặt mày đương nhiên rất quen thuộc. Đèn đường làm bóng Tạ Tiểu Phi kéo dài trên mặt đất, cậu xắn tay áo, không biết tìm ở đâu ra mấy công cụ đặt ở bên cạnh, cúi đầu thay lốp cho chiếc xe đạp cũ nát kia. Người kia nhíu mi, như là có chút mệt, xoa xoa đôi mắt.

Chung Tri đứng ở cửa sổ, thật lâu không dời tầm mắt.

Hắn liều mạng dùng hết sức lực, muốn mình rời khỏi cánh cửa sổ này, muốn đại não bình tĩnh đi phân tích hành động của người kia có mục đích gì. Nhưng không thể —— hắn không thể, không thể bình tĩnh lại, thậm chí không còn năng lực tự hỏi.

Gương mặt quá mức tái nhợt làm hắn thêm vài phần tối tăm, nhưng đôi mắt ấy, từ một mảnh tối tăm đã xuất hiện một tia sáng yếu ớt đến không thể phát hiện, dường như ở cuối màn đêm đã xuất hiện thứ mà hắn muốn.

Hắn cảm thấy mình có thể đang bị lừa, bị trêu chọc, bị đùa giỡn.

Nhưng từ giờ khắc này, hắn không để bụng.

Một phút một giây hắn đều muốn bắt lấy, vô cùng tham lam vô cùng hèn mọn.

Khi Tạ Quan Sư rời khỏi, y nghe thấy 502 nói ở trong đầu: 【Chúc mừng, độ hảo cảm hiện tại là 10, thoát chết rồi!】

Tạ Quan Sư nhếch môi, về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK