Editor: Diệp Hạ
Tạ Quan Sư ở bệnh viện thêm một tháng, sau đó xuất viện. Xương chân bị gãy và chấn thương đầu cơ bản đã khỏi, duy chỉ có tay phải để lại một vết sẹo xấu xí, như là thời khắc đều nhắc nhở y tàn tật.
Đến ngày xuất viện, Tạ Quan Sư thở dài một hơi: 【Cuối cùng cũng xuất viện.】
502: 【Không phải mấy ngày nay cậu ăn đồ ăn bệnh viện rất vui vẻ sao, tôi còn tưởng cậu rất thích nằm viện nữa đó.】
Tạ Quan Sư: 【Biết ông đây giả u buồn có bao nhiêu gian nan không?! Rõ ràng an nhàn suиɠ sướиɠ muốn cười ha ha ha, lại phải cả ngày làm mặt khổ đại cừu thâm, tôi cũng thật thảm huhuhu!】
502: 【......】 Thảm là những người bị cậu lừa gạt á!
Tạ Quan Sư hỏi: 【Tôi chuyên nghiệp là tôi sai sao?】
502: 【...... Không phải.】
Tạ Quan Sư từ lâu đã biết vết thương trên cổ tay làm y không bao giờ có thể vẽ tranh, mỗi ngày ngồi bên cạnh cửa sổ, ngơ ngác nhìn cành khô lẻ loi ngoài cửa. Y nhìn cành cây kia bị tuyết vùi lấp, chỉ lộ ra những chiếc lá úa, phảng phất như thấy hình ảnh bản thân trong đó. Y không bao giờ có thể vẽ tranh nữa, ước mơ từ nay về sau cũng không còn liên quan đến y. Giờ đây y đã là một phế nhân.
Thân thể này vốn dĩ khá gầy guộc, lại mặc đồ bệnh nhân rộng lớn, bóng dáng thoạt nhìn vô cùng tiêu điều, góc nghiêng gầy ốm tái nhợt, làm hộ sĩ lui tới lòng muốn chết.
Chu Tuấn cũng đã tới vài lần, nhưng vô luận hắn nói chuyện gì cũng không thể đổi lại được nụ cười tự tin ngời ngời ngày ấy. Chu Tuấn nhìn Hạ Quan Vân gầy ốm, chỉ cảm thấy trong lòng tức giận sôi trào, mấy lần muốn tìm Phùng Bắc đánh nhau một trận, nhưng Phùng Bắc xuất quỷ nhập thần không thể nhìn rõ bóng dáng, hắn không thể tiếp cận. Mỗi lần hắn đến thăm Hạ Quan Vân, sau khi rời đi đều sẽ đứng ở một góc bệnh viện hồi lâu, lúc rời đi đất đã vương đầy tàn thuốc.
Tạ Quan Sư xuất viện trở về Hạ gia.
Lại nói tiếp, ban đầu y ở chung cư bên ngoài của mình, bởi vì Hạ Nhược Phong cũng ở Hạ gia, hơn nữa còn được ông chủ Hạ gia rất thích. So sánh trên dưới, Hạ Quan Vân cứng đầu ương ngạnh, cùng Hạ Nhược Phong biết điều hoàn toàn không cùng một cấp bậc chiến đấu. Sau khi đấu tranh gay gắt với Hạ Nhược Phong mấy lần, lần nào cũng ở thế hạ phong, Hạ Quan Vân đơn giản mắt không thấy tâm không phiền, dọn ra ngoài.
Tuy rằng mẹ Hạ Quan Vân vẫn luôn khuyên con trai mình về nhà, nhưng Hạ Quan Vân sao lại chịu nghe khuyên, nói không trở về là không trở về, không ai có thể tác động.
Lần này Tạ Quan Sư theo quản gia trở về Hạ gia, Hạ Nhược Phong rất kinh hãi. Nhìn thấy sau khi Hạ Quan Vân về nhà, mẹ Hạ luôn xoay quanh con trai của mình, gã có hơi không cam lòng, lại tạm thời không có cách nào khác. Tuy rằng mấy năm nay gã tạo khá nhiều niềm vui cho ba Hạ, nhưng lại không tiếp cận được với mẹ Hạ.
Nhất quyết không thể để tình huống như vậy kéo dài, nếu không Hạ Quan Vân nhất định sẽ làm dao động địa vị của gã ở Hạ gia, như vậy công sức mình vất vả lừa gạt vợ chồng Hạ thị để lại cho mình cổ phần cũng sẽ gặp nguy cơ.
(hãy đọc tại truyenwiki1.com dphh___ hoặc tieubachthoblg.wordpress)
Bên Tạ Quan Sư hoàn toàn không đặt Hạ Nhược Phong vào trong mắt.
Sau khi y trở lại Hạ gia, đại khái là bởi vì mẹ Hạ biết con trai mình sẽ không bao giờ vẽ tranh được nữa, lo y không vui, gấp gáp từ nước ngoài trở về, cả ngày bồi bên người cậu, muốn để y bớt buồn.
Lúc trước quan hệ giữa Hạ Quan Vân và cha mẹ rất cứng nhắc, bởi vì y là người không am hiểu xử lý quan hệ tình thân, tính tình kiêu ngạo, với lại là một người làm nghệ thuật, nhiều ít có chút quái gở. Hơn nữa ở giữa còn có một Hạ Nhược Phong làm khó dễ, cho nên quan hệ của y cùng cha mẹ càng không tốt.
Nhưng là Tạ Quan Sư thì mọi chuyện sẽ khác, y tung hoành nhiều thế giới như vậy, kỹ thuật diễn không phải dạng vừa, phàm là muốn biểu hiện ra dáng vẻ thâm tình săn sóc, lập tức sẽ không ai có thể thoát khỏi đầm lầy ôn nhu này.
Giờ trước mặt mẹ Hạ y là một người đã chịu đả kích nặng nề, không thể không lợi dụng điểm này, đứa con thất bại chật vật trở về, quả thực kích động tình mẫu tử của mẹ Hạ, mỗi ngày vây quanh bên người con trai, thường xuyên hỏi han ân cần, làm bánh kem điểm tâm cho y.
Sáng nay Tạ Quan Sư từ trên lầu xuống, thấy ba Hạ cầm báo xem tin tức ở bàn ăn. Hạ Nhược Phong ngồi bên cạnh, ngoan ngoãn cầm dao phết tương lên lát bánh mì, thủ pháp thành thạo, rất có thể lấy lòng ba Hạ.
Mà quan hệ của Hạ Quan Vân và ba Hạ lại không thân lắm.
Từ nhỏ đến lớn, quan hệ giữa Hạ Quan Vân và ba Hạ vẫn luôn căng thẳng. Hạ Nhược Phong tuy nói là bà con xa ba Hạ nhận nuôi, nhưng sự thật rốt cuộc có phải như vậy không, việc này vẫn còn đánh một dấu chấm hỏi. Mẹ Hạ là người mềm yếu, tuy rằng vẫn luôn hoài nghi nhưng cũng không dám nhắc tới. Mà Hạ Quan Vân mặc dù muốn làm công đạo, lại không có chứng cứ.
Mặc kệ như thế nào, sự thật là ba Hạ còn không thân với Hạ Quan Vân bằng Hạ Nhược Phong. Rõ ràng Hạ Quan Vân là con ruột của hắn, hắn lại chưa từng nhớ sinh nhật con trai một lần, ngược lại là Hạ Nhược Phong, sinh nhật năm nào cũng nhận được quà của hắn từ nước ngoài gửi về. Không chỉ có như thế, thứ Hạ Quan Vân có, tất cả hắn đều khiến Hạ Nhược Phong cũng có, bao gồm tiệc sinh nhật xa hoa, bao gồm một nửa cổ phần công ty.
Thấy y xuống dưới, Hạ Nhược Phong vâng vâng dạ dạ kêu một tiếng: "Anh."
"Xuống chậm như vậy?" Ba Hạ buông tờ báo, ngẩng đầu liếc Tạ Quan Sư một cái, nhíu mày: "Nếu về sau đã không thể vẽ tranh được nữa thì đến công ty giúp việc đi, sao con cứ luôn không biết học theo em trai vậy? Con còn như vậy thì cũng đừng tới công ty, miễn cho công ty bị con làm hư."
Tạ Quan Sư kéo ghế ngồi xuống, tâm bình khí hòa mà nói: "Học từ nó cái gì, học cách cướp đồ của người khác sao?"
Ba Hạ không ngờ y lại dám nói như vậy, sắc mặt tức khắc biến đổi.
Hạ Nhược Phong làm bộ con ngoan bị khinh bỉ, cực kỳ ủy khuất mà cười cười: "Là em phải học hỏi anh trai."
Ba Hạ quăng tờ báo đi, chỉ vào Hạ Quan Vân nói: "Mày không bao giờ làm tao bớt lo!"
Mẹ Hạ bên cạnh lo lắng, ngăn ba Hạ lại: "Sao ông lại như vậy, con trai mới ra viện đó, sao ông có thể mắng nó?"
Ba Hạ quát: "Mới ra viện? Chẳng lẽ Nhược Phong không phải mới ra viện sao? Sao nó lại không làm kiều quý như vậy?"
Hạ Nhược Phong có chút vui sướng khi người gặp họa, nhưng vẫn cứ ủy khuất nói: "Có lẽ là do anh ấy có thành kiến với con......"
Nghe đến đó Tạ Quan Sư liền nghe không nổi nữa, y bất động thanh sắc liếc nhìn Hạ Nhược Phong một cái, không tiếng động nhếch khóe miệng. Người này cũng rất có năng lực nha, cũng rất có kiên nhẫn, dùng mười mấy năm công phu để hoàn toàn dung nhập cái nhà này, ngược lại biến Hạ Quan Vân thành người ngoài.
Tạ Quan Sư buông đũa, nhìn chằm chằm bàn đồ ăn trước mặt, đột nhiên mở miệng: "Ba, ba biết vì sao con không thể vẽ tranh nữa không?"
Ba Hạ bình tĩnh lại, nhưng lửa giận vẫn cứ xoay quanh trên đỉnh đầu, nhưng đã hơi áp xuống, quay đầu nhìn Tạ Quan Sư.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Hạ Quan Vân gọi hắn là ba trong mười mấy năm qua, lúc Hạ Quan Vân còn nhỏ có một lần đánh nhau với Hạ Nhược Phong, mặt mũi bầm dập, mà ba Hạ lại thiên vị Hạ Nhược Phong, từ lần đó Hạ Quan Vân không kêu ba Hạ là ba thêm lần nào nữa.
Tạ Quan Sư không ngẩng đầu, ai cũng không nhìn thấy vẻ mặt của y, chỉ là cảm thấy trong thanh âm y lộ ra tuyệt vọng làm người thương xót: "Bởi vì tai nạn xe, con ngồi ở bên bị đâm cháy, trong thời khắc sinh tử, khi thương thế của con nghiêm trọng nhất, con bị từ bỏ."
Hạ Nhược Phong loáng thoáng có loại dự cảm không tốt, mới vừa há miệng thở dốc muốn nói gì đó ngăn cản Tạ Quan Sư, lại bị quản gia đứng bên cạnh ngăn lại.
"Hình như con vẫn luôn là người bị từ bỏ thì phải." Tạ Quan Sư chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt lại không nhìn hai vợ chồng Hạ gia, mà lướt qua bọn họ, dừng trong không khí, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó, biểu tình rất bình tĩnh, lại làm người lo lắng: "Con nhớ lúc con mười tuổi, tranh chấp với Nhược Phong, hai người đồng thời bỏ nhà trốn đi. Rõ ràng chỗ con trốn cách nhà rất gần, mọi người lại đi tìm Hạ Nhược Phong trước. Khi đó con tận mắt nhìn thấy mọi người lướt qua người con, kéo Nhược Phong vào trong lồng ngực......"
"Lần này cũng vậy, con không hiểu, vì sao con luôn là người bị từ bỏ vậy chứ. Con có chỗ nào làm không tốt sao? Hay là, từ khi con được sinh ra, đã bị các người đã chán ghét rồi? Có đôi khi con rất hâm mộ Nhược Phong...... buồn cười thật, cư nhiên bởi vì cha mẹ ruột của mình đối xử tốt với người khác, mà đi hâm mộ người đó......"
Tạ Quan Sư nhàn nhạt nói, biểu tình trên mặt đã chết lặng. Nhưng trong thanh âm chậm rãi có loại cô độc tịch mịch, làm người ta hít thở không thông, làm người ta không tự chủ được mà thở nhẹ nhàng, sau đó thấy hốc mắt cậu hơi hơi đỏ lên.
Bất đồng với Hạ Nhược Phong, y vẫn luôn che giấu cảm xúc của mình rất tốt, luôn luôn hiếu thắng, nhưng dù sao khi đó y cũng chỉ là một đứa trẻ, nhìn thấy ba mẹ mình thiên vị người khác, hỏi xem có bao nhiêu thương tâm?
Những bất công đó tích lũy theo ngày tháng, như một lưỡi dao càng ngày càng ấn sâu trong lòng y. Vốn dĩ y cũng là người có thể làm cho người ta thích, là một đứa trẻ tính tình mềm mại, nhưng hiện tại, y biến thành như vậy, có lẽ là bởi vì không thể chịu đựng nổi nữa, không thể cưỡng ép bản thân mạnh mẽ nữa.
Mắt mẹ Hạ lập tức ươn ướt, nàng muốn đến ôm con trai mình ngay bây giờ. Nàng đương nhiên biết ai mới là con ruột của mình! Nhưng những năm gần đây, nàng quá để ý đến ánh mắt của người ngoài, chỉ có thể cưỡng bách mình đối xử bình đẳng, miễn cho bị người khua môi múa mép.
Dùng dư quang nhìn Hạ Nhược Phong ở một bên, có lẽ là giờ phút này tâm tình có chút kích động, nàng bỗng nhiên cảm thấy đứa nhỏ này vô cùng chướng mắt.
Ba Hạ cũng nhíu mi, do dự nhìn Tạ Quan Sư, có lẽ, hắn thật sự đã sơ sót...... tất cả là con hắn, hắn vẫn luôn nghĩ Hạ Nhược Phong đã chịu khổ quá nhiều, nên mới đối tốt với gã gấp bội, mà Hạ Quan Vân vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, đã đủ may mắn...... Nhưng hắn không ngờ rằng, làm như vậy ngược lại tạo thành một thống khổ khác với Hạ Quan Vân.
Mấy năm nay, hắn đã bồi thường cho Hạ Nhược Phong đủ rồi, mà Hạ Quan Vân......
Hắn thấy tay trái Hạ Quan Vân nhẹ nhàng nắm lấy cái muỗng, mà tay phải gác trên mặt bàn kia, đầy rẫy những vết sẹo......
Hạ Nhược Phong đứng ngồi không yên, nhịn không được nói: "Anh, anh nói cái gì vậy, anh......"
Lời nói còn chưa nói xong đã bị ba Hạ ngắt ngang, thở dài: "Nhược Phong, con lên lầu trước đi, ba có chuyện muốn nói với anh con. Quan Vân, con theo ta tới thư phòng một chuyến."
......
Tạ Quan Sư đi ra từ thư phòng ba Hạ, tâm trạng vui vẻ sờ sờ khóe miệng, cố đè nén ý cười. Hạ Nhược Phong muốn cướp cổ phần trong tay y sao, sao có thể dễ dàng như vậy. Dù sao y cũng là con trai Hạ gia, loại quan hệ huyết thống này mãi mãi không thể thay đổi, ba Hạ không thích y cũng không thể hoàn toàn vứt bỏ y. Huống chi, y chỉ cần dùng chút mưu mẹo, là có thể nghịch chuyển ấn tượng của mình và Hạ Nhược Phong trong lòng ba Hạ.
Nếu không ngoài dự liệu, ba Hạ tuyệt đối để lại 70% cổ phần trở lên cho cậu, nếu không thì cũng có 60%. Nhưng kết quả cuối cùng như thế nào, còn phải xem nguyên chủ muốn y làm thế nào.
502 nhắc nhở: 【Phùng Bắc tới.】
Tạ Quan Sư sửng sốt một chút, bước chân khựng lại, hỏi: 【Sao hắn lại tới?】
502: 【Cuối tuần có một yến hội thương nghiệp, nếu phân tích số liệu không có sai lầm thì, hẳn là tới mời cậu làm bạn nhảy của hắn.】
Tạ Quan Sư lập tức cười rộ lên: 【Xem ra màn diễn lúc trước không uổng phí, giúp tôi xem thử hiện tại trong đầu hắn suy nghĩ cái gì. 】
502: 【Nghĩ...... nghĩ cɦịƈɦ cậu.】
Tạ Quan Sư: 【Độ hảo cảm mới 75 mà đã muốn cɦịƈɦ tôi rồi sao, vậy nếu độ hảo cảm lên đến 95 thì làm sao bây giờ? Chẳng phải lúc đó tôi sẽ không xuống giường được luôn sao?】
502: 【......】 Đừng có vừa cười vừa nói mấy lời kiểu này có được không hả?!
Tạ Quan Sư đi đến cuối hành lang nhìn ra cửa sổ, quả nhiên thấy có một chiếc xe thể thao đang chạy lại. Bởi vì còn cách một khoảng, cho nên không nghe thấy tiếng động.
Y đứng tại chỗ một lát, sau đó thu hồi biểu tình chỉ thuộc về Tạ Quan Sư lại, thay thế bằng Hạ Quan Vân suy sút và cô đơn, như tàn hồn đi đến cầu thang.
Mới vừa đi đến cầu thang đã bị Hạ Nhược Phong ngăn cản.
Bốn bề vắng lặng, ba Hạ ở thư phòng, mẹ Hạ thì ra ngoài làm móng tay, quản gia và người làm đều đang bận rộn.
Chuyện này rất tiện cho Hạ Nhược Phong. Vâng vâng dạ dạ đã không còn, gã chắn trước mặt Hạ Quan Vân, biểu tình có chút âm lãnh, đè thấp thanh âm hỏi: "Vừa nãy ở thư phòng ba nói gì với anh?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Quan Sư: A, mới mấy ngày không gặp đã nhớ anh rồi sao?
Phùng Bắc:............
Danh Sách Chương: