• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)

Ý là muốn Tạ Quan Sư cứ trần trụi như vậy mãi, tuy rằng Tạ Quan Sư không có tiết tháo gì, cũng không để ý việc thân thể mình bị người khác nhìn thêm vài lần, nhưng cứ trần trụi như vậy rồi nằm ở trên giường băng thật sự là rất lạnh, lạnh đến nỗi cả người không còn cảm giác.

Nhưng giường băng này là giường mà lúc trước hai huynh đệ dùng để luyện công, cho nên tuy rằng toàn thân nằm giữa hầm băng rất thống khổ, nhưng trên thực tế thương thế trong cơ thể Tạ Quan Sư đang dần khỏi hẳn. Nội thương thì phải dùng dăm ba năm mới khỏi được, nhưng một ít ngoại thương đã đang chuyển biến tốt đẹp.

"Ngươi có nhớ, mỗi lần chúng ta bị kẻ điên kia đánh trọng thương xong luôn tu luyện cùng nhau ở đây không?" Thẩm Nghi Hoàn duỗi tay chạm vào giường băng, ánh mắt đen tối không rõ, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, người khác không thể đoán được suy nghĩ của hắn.


"Đương nhiên nhớ rõ." Tạ Quan Sư thở dài, nói: "Lúc ấy ngươi vẫn là một củ cải nhỏ, lúc vừa lên núi rất đề phòng ta, sau này lại rất dính ta. Còn kẻ điên kia, hình như ngay từ đầu ngươi đã rất căm ghét lão."

Thẩm Nghi Hoàn cười lạnh, nói: "Đương nhiên là ta hận kẻ điên đó, ta tình nguyện lưu lạc đầu đường cũng không muốn bị lão mang về, lão mang ta về nuôi nấng cũng chỉ là vì để chế tạo một đối thủ cạnh tranh cho ngươi, kích động ý chí để ngươi luyện công chiến đấu, hoặc là... bồi dưỡng một cái cọc gỗ để ngươi luyện công!"

Tạ Quan Sư nhắm mắt lại, gương mặt toát lên vài phần thương tiếc, trầm giọng nói: "Nếu lão đã tự bạo, ngươi hãy xem như đã báo thù."

"Báo thù, sao đã đủ?" Thẩm Nghi Hoàn cười rộ lên, nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, nói: "Ta ném thi thể lão cho chó ăn, thật sự cho chó ăn đó ca ca."


"Ta tận mắt nhìn thấy từng mảng thịt lão bị xé rách, bị chó ăn vào, tròng mắt rơi ra bị chó dẫm thành một bãi nát nhừ......" Biểu cảm của Thẩm Nghi Hoàn dần trở nên điên cuồng, không hề che giấu thù hận của mình với kẻ điên đó.

Tạ Quan Sư vẫn nằm im không nhúc nhích, trên mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại rùng mình.

Thẩm Nghi Hoàn nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, sau một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, hỏi: "Còn ngươi, ta xem ca ca như thân nhân duy nhất, vì thế nên rất dính ngươi, nhưng ngươi lại đối xử với ta như thế nào?"

Trong mắt Tạ Quan Sư hiện lên vài ý áy náy, chỉ có thể tiếp tục xin lỗi: "Thật xin lỗi."

"Xin lỗi thì có ích gì sao?" Thẩm Nghi Hoàn nói.

Tạ Quan Sư không biết nói gì hơn: "Nếu vậy ngươi nên đưa ta xuống khỏi giường băng, đừng để ngoại thương của ta khỏi hẳn, không phải làm như vậy sẽ trả thù được thống khoái hơn sao? Nếu ta nằm đây rồi ngoại thương khỏi hẳn thì làm sao bây giờ?"


"Câm miệng!" Thẩm Nghi Hoàn mặt lạnh phất tay áo đứng lên: "Ta thích làm gì thì mặc ta!"

"Ca, ta mong ngươi nhớ kỹ, sau này tánh mạng của ngươi nằm trong tay ta, ta mong ngươi đừng chọc ta không vui, nếu không có lẽ ta sẽ ném ngươi cho đám chó sau núi ăn không chừng, ngươi cho rằng ta vẫn còn nhớ đến chút tình cảm năm đó sao?"

Thấy Tạ Quan Sư không nói gì, Thẩm Nghi Hoàn lại hung hăng thanh minh: "Ta nói cho ngươi biết, ta không còn một chút tình cảm nào với ngươi hết!"

Tạ Quan Sư cảm thấy nếu mình tỏ ra không quan thì chắc chắn Thẩm Nghi Hoàn sẽ càng tức giận hơn, vì thế nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười khổ mang theo chút thê lương.

Thẩm Nghi Hoàn nhìn người này nằm trên giường với bộ dáng bị nội thương nặng, không thể nhúc nhích, vậy mà lại không cảm thấy vui sướng, ngược lại cảm thấy lòng mình vô cùng bực bội. Hắn bị làm sao vậy, rõ ràng một lòng muốn trả thù. Hắn đã sớm thề, nếu tìm được y sẽ lập tức ném y cho chó ăn —— thôi, như vậy thì tiện cho y quá, tra tấn thêm một thời gian đi.
Thẩm Nghi Hoàn nhăn nhăn mày, nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư với vẻ mặt phức tạp, sau đó xoay người rời đi.

Hắn đẩy cửa bước ra rồi sập cửa lại thật mạnh, mang theo một trận gió lạnh.

Nhưng, rõ ràng hắn đã đi rất xa, lại dường như lỗ tai xuất hiện ảo giác, bỗng nghe thấy tiếng thở dài của người trong gian nhà, y thấp giọng lẩm bẩm:

"Tuy rằng ngươi đã không quan tâm ca ca nữa, nhưng ca ca vẫn còn quan tâm ngươi......"

Thẩm Nghi Hoàn đột nhiên dừng lại trên ngọn cây, gương mặt khuất dưới bóng râm, không có bất cứ biểu cảm nào. Không có ngọn gió nào thổi qua, nhưng lá cây dưới mũi chân lại nhẹ nhàng rung động.

......

Từ đó về sau Tạ Quan Sư vẫn luôn nằm trên chiếc giường này, không biết Thẩm Nghi Hoàn đã hạ kết giới gì xung quanh mà cả nhà gỗ đều bị không khí xám xịt bao phủ, căn bản không thể thấy mặt trời, càng không thể phân biệt ngày hay đêm.
Thân thể này của y không cần ăn gì, chỉ dựa vào linh khí trong không khí là có thể tồn tại, vì thế Tạ Quan Sư cũng không thể phân rõ ngày tháng nhờ cảm giác đói khát. Tóm lại, thời gian nằm trên hầm băng này vô cùng gian nan.

Nếu Thẩm Nghi Hoàn tới thì có lẽ y sẽ có cách nói một trăm lời cợt nhả làm hắn thần phục dưới chân mình, nhưng cố tình là Thẩm Nghi Hoàn luôn không tới.

Qua thật lâu sau mà Thẩm Nghi Hoàn vẫn không tới, Tạ Quan Sư sắp không chịu nổi, hỏi:【Hắn làm gì vậy chứ, sao đã lâu như vậy rồi mà vẫn không tới?】

Muốn trả thù y thì lấy đao thật kiếm thật ra đi chứ!

502:【Giờ mới qua hơn một ngày thôi, hắn đang ở hồ băng sau núi chữa thương, có lẽ là tổn thương đã chịu vào ba tháng trước vẫn chưa tốt lên, mấy ngày trước đánh với Tần Dung lại bị thương thêm nữa.】
Ra là mới chỉ qua hơn một ngày, nhưng Tạ Quan Sư cảm thấy một ngày như một năm, còn tưởng rằng đã qua nửa tháng rồi. Y thầm nghĩ, mấy ngày trước thấy Thẩm Nghi Hoàn tu vi cường đại cao thâm khó đoán, nhẹ nhàng diệt Tần Dung và Vương Bất Dịch mà mặt vẫn không đổi sắc, thì ra là trộm nuốt máu vào bụng, không chịu yếu thế trước mặt người khác thôi.

Đang nghĩ như vậy, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh sột soạt, Tạ Quan Sư nhăn mày lại, theo bản năng nhìn qua hướng phát ra tiếng động, chỉ thấy có một bóng đen đang tràn vào qua khe cửa. Y rất quen với cách hành tẩu này, là Ám Linh.

Thẩm Nghi Đăng và Thẩm Nghi Hoàn đã bắt đầu tu luyện năng lực triệu hoán Ám Linh từ nhỏ, sau khi triệu hoán cần phải cho máu tươi, biến nó thành của mình. Nhưng những Ám Linh của Thẩm Nghi Đăng gần như bị gϊếŧ hết trong cuộc đại chiến ba tháng trước.
Trong số tất cả những Ám Linh đang tồn tại, hẳn là Ám Linh của Thẩm Nghi Hoàn là mạnh rất rồi.

Bóng đen tràn vào hoàn toàn, sau đó dần hình thành một bóng người mơ hồ trong phòng.

Tạ Quan Sư yên lặng nhìn hắn, không có động tác nào.

Thẳng đến khi gương mặt Ám Linh dần rõ ràng, từ một cái bóng mơ hồ biến thành một người thật. Là cái một người trẻ tuổi vận y phục đen, khuôn mặt rất quỷ mị, làm người ta không dám nhìn kỹ, dường như chính hắn cũng biết khuôn mặt mình rất xấu, bởi vậy cứ luôn cúi đầu, chỉ ngước mắt nhìn lên.

Tạ Quan Sư nhận ra, là Ám Linh cường đại nhất dưới trướng Thẩm Nghi Đăng. Vốn dĩ y cho rằng hắn đã chết trong trận chiến đó, thật không ngờ vẫn còn sống.

"Thanh Linh?" Tạ Quan Sư khan giọng hỏi. Bởi vì đã vài ngày không mở miệng nói chuyện, đột nhiên mở miệng nên giọng nói có hơi khàn.
Ám Linh gọi là Thanh Linh tiến lên vài bước, ý muốn chặt đứt xích sắt trên người Tạ Quan Sư —— nhưng dù hắn đã hạ chiêu rất tàn nhẫn, thế mà vẫn không thể chặt đứt.

"Sao ngươi lại trà trộn vào được?" Tạ Quan Sư hỏi.

"Có vẻ như đệ đệ của chủ thượng bị trọng thương, kết giới này có khe hở, cho nên ta gϊếŧ mấy Ám Linh canh gác bên ngoài rồi lẻn vào." Thanh Linh rũ đầu, trán đổ mồ hôi, cố sức phá xích: "Chủ thượng, thừa dịp hắn không ở đây, chúng ta phải chạy nhanh đi."

Tạ Quan Sư lắc lắc đầu, sao có thể đi dễ dàng như vậy.

"Chủ thượng, ta sẽ giúp người mở xích sắt này ra, người cố kiên nhẫn một chút." Thanh Linh nói. Không biết Thẩm Nghi Hoàn đã tìm thấy đoạn xích này ở nơi nào, bên trên có hạ cấm thuật, nếu cố gắng mở ra, chỉ sợ sẽ phải trả giá hơn nửa tu vi. Nhưng giờ cũng không còn cách nào khác khác, chỉ có thể thử một lần.
Hắn cắn răng duỗi tay nắm xích sắt, rót linh lực trong cơ thể mình vào.

Muốn cởi bỏ loại cấm thuật này cần phải hết sức tập trung, một chút phân tâm cũng có thể làm mình bị phản phệ.

Tạ Quan Sư cảm thấy xích sắt giam cầm tay chân mình bắt đầu nóng lên, như đang bị thiêu đốt, nóng đến mức như muốn thiêu cháy cả nơi bị trói. Từng đợt đau đớn do bỏng truyền đến làm gương mặt y bắt đầu tái nhợt.

Y không nhịn được nhỏ giọng rên một tiếng.

Tiếng rên này truyền vào tai Ám Linh.

Ám Linh đang thi pháp hơi thất thần, tầm mắt theo bản năng rơi xuống nửa người trên trần trụi của Tạ Quan Sư, lập tức cảm thấy khó thở, dường như có ai bóp cổ hắn, bóp chết tạp niệm và cảm xúc đen tối không rõ.

Bình tĩnh.

Ám Linh nhắc nhở bản thân.

Đừng nhìn nữa, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
Nhưng càng muốn mình bình tĩnh, xúc động không nên có càng nảy lên, khiến sự thống khổ của hắn trộn lẫn cả tìиɦ ɖu͙ƈ.

"Chủ thượng." Ám Linh nuốt nước bọt.

Thế mà trước kia hắn không phát hiện chủ thượng đẹp như vậy, trong khi từ đầu đến chân cũng không có thêm gì đặc biệt. Hắn không biết đó là gì, chỉ nghĩ rằng, mình có thể vì y lên núi đao xuống biển nửa, dù chết cũng cam lòng.

Không xong ——

Ngay khi hắn động tà niệm, tâm thần lung lay, tà hoả thiêu đốt xích sắt lập tức xâm nhập vào thân thể hắn, làm hắn phun ra một ngụm máu tươi! Tuy rằng hắn là Ám Linh có tu vi mạnh nhất, nhưng cũng không thể đánh lại cấm thuật trên xích sắt này, tu vi trong cơ thể mất hơn phân nửa, nửa khuôn mặt cũng bị thiêu hủy, hòa tan trong không khí!

Có lẽ đây là báo ứng cho những tà niệm vừa rồi......
Nếu không phải động tà niệm, hắn liều chết cũng có thể cởi bỏ cấm thuật này, cứu chủ thượng ra!

Ám Linh thầm nghĩ, hối hận không thôi, thậm chí chính hắn cũng không rõ vì sao mình lại như vậy, cứ như bị ma xui quỷ khiến.

Tạ Quan Sư cũng chú ý đến biến hoá đột nhiên phát sinh, nhìn thấy Ám Linh gọi là Thanh Linh chỉ còn nửa thân mình, lập tức hoảng sợ.

"Thật xin lỗi, chủ thượng, thuộc hạ vô dụng." Ám Linh hổ thẹn quỳ xuống, tay nắm chặt xích sắt, nhưng dù có dùng hết sức lực cũng không thể làm gì. Đầu hắn từ từ rũ xuống, rồi chết đi, dần hoà tan vào không khí.

Tạ Quan Sư là chủ thượng của hắn, tất nhiên có thể cảm nhận được sinh mệnh của hắn đang trôi đi, y cảm thấy ngón út mình phát đau, đó là ngón tay mà Thẩm Nghi Đăng dùng để hạ quyết triệu hoán Ám Linh.
Tận mắt nhìn thấy có người chết trước mặt mình —— dù đó không thể coi là người thật, chỉ là một Ám Linh được hình thành bởi linh lực, nhưng Tạ Quan Sư vẫn cảm thấy hơi e ngại. Hắn nghiêng đầu đi, nhìn Ám Linh mà cả gương mặt mình cũng chưa thấy rõ, thở dài.

Mà lúc này, y loáng thoáng cảm thấy trong không khí truyền đến tiếng sấm, dường như có người tức giận trở về, khí thế như la sát này vô cùng quen thuộc.

Lòng Tạ Quan Sư kêu lộp bộp, mắng câu mmp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK