Đang từ cuộc sống xa hoa giờ chuyển thành cuộc sống đơn giản, bình thản, mới đầu cô có chút không quen, cô cứ có cảm giác Cù Bộ Ung vẫn ở bên cạnh cô. Nhưng rồi thời gian trôi qua, cô cũng dần quen với việc thiếu vắng anh.
Đã từng ở nhà lớn, cô cảm thấy phòng của cô thật nhỏ, không giống như có người ở, một gian phòng hơn hai chục mét vuông mà thôi, tất cả mọi thứ đều phải nhét vào trong.
Không giống nhà Cù Bộ Ung,… thư phòng là thư phòng, có phòng thay đồ riêng, phòng khách, phòng ngủ tất cả đều rất rộng.
Mỗi tháng cô phải bỏ ra 8000 tệ tiền thuê lại thêm phí quản lý là 500 nữa, với cô đó là gánh nặng không nhỏ, nhưng cô thật sự không muốn ở nhà nữa, gặp người nhà, gặp Vũ Tiệp cô sẽ nhớ đến Cù Bộ Ung.
Cho nên, phương pháp duy nhất chính là ở phải xa, thậm chí không liên lạc với họ.
Từ khi Vũ Tiệp yêu cầu đổi lại thân phận, đến bây giờ cũng ba tháng rồi, hai người họ chắc là cũng đã trải qua cuộc sống hạnh phúc, mỹ mãn rồi. . . . . . Cô luôn nghĩ như vậy.
"Lệnh giáo sư, may mà cô nghỉ giữ chức không nhận lương, nếu không tôi còn sợ. . . . . ." Lâm lão sư xấu hổ nói.
"Tôi vốn cũng muốn chuyển công tác đến trường khác, cũng muốn học lên cao, nhưng mà... cứ từ từ vậy!"
Cô mỉm cười, đeo lại đôi mắt kính cồng kềnh của cô, chỉ khác biệt là mái tóc của cô đã ngắn như tóc Vũ Tiệp rồi, cô định nhuộm lại màu đen nhưng sợ hỏng tóc nên thôi.
“Về sau khi tan việc cô cứ đi cùng xe với tôi là được, dù sao cũng thuận đường”.
Vũ Viên cười khổ. Khi nào thì thuận đường chứ?
Cô rõ ràng đã cự tuyệt Lâm lão sư tốt tính này, nhưng Lâm lão sư lại nói cô không yêu hắn cũng không miễn cưỡng, coi như bạn bè là được, hi vọng cô đối đãi với hắn như một người bạn.
Cô chưa bao giờ phiền toái bạn bè của cô mỗi ngày chở cô tan việc, nhưng bởi vì hắn kiên trì, cho nên cô cũng chỉ có thể tiếp nhận.
"Đến nhà tôi rồi!" Cô chỉ vào khu phòng cao ốc đơn sơ phía trước, "Lâm lão sư, chính là chỗ này.
"Ách. . . . . . Tôi biết rồi, tôi biết rồi. . . . . ." Lâm lão chuyển tay lái một cái, liền đem xe dừng ở ven đường ."Dừng ở đây được không?"
"Được rồi, tôi đi thẳng tới là được, cám ơn anh! Ngày mai tôi tự đi xe là được rồi, luôn phiền anh như vậy, thật sự không biết phải nói sao." Vũ Viên áy náy nói rồi xuống xe đóng cửa xe lại.
"Lái xe cẩn thận một chút, bye bye."
"Sao lại nói vậy? Lệnh giáo sư, sao cô lại khách khí như vậy, tôi đã nói là thuận đường rồi mà. Hẹn gặp lại."
Nhìn Lâm lão sư lái xe rời đi, lúc này Vũ Viên mới vượt qua đường, đi vào đại sảnh bên trong.
Cô đi qua phòng bảo vệ, giống như mọi ngày muốn quẹt thẻ đi thang máy lên lầu, lại bị nhân viên quản lý gọi lại.
"Lệnh Lão sư, chờ một chút, chờ một chút. . . . . ." Lão Vương – nhân viên quản lý gọi cô bằng giọng quê nồng hậu.
"Chuyện gì vậy, bác Vương?"
"Có một người thanh niên mặc tây trang, dáng dấp rất tuấn tú tới tìm cháu, bác bảo anh ta đến đại sảnh ngồi trước rồi."
"Người thanh niên?"
Vũ Viên nhăn mày lại, không biết người thanh niên dáng dấp rất tuấn tú mà lão Vương nói là ai.
"Bác Vương, bác nói anh ta đang ở đại sảnh đúng không?"
"Ừ! Hay là bác dẫn cháu qua đó gặp anh ta?"
Lão Vương đối với Vũ Viên có ấn tượng rất tốt, bởi vì Vũ Viên thường nấu chút thức ăn mang đến phòng bảo vệ cho ông.
"Không cần, không cần, cháu tự mình đi là được."
Cô đi tới đại sảnh, liền nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đang cầm điện thoại di động nói chuyện, hốc mắt cô trong nháy mắt đỏ lên, không chút suy nghĩ cô liền xoay người, co cẳng chạy.
Cô đương nhiên biết anh là ai, không phải là cô luôn tương tư, mộng tưởng đến Cù Bộ Ung sao?
Cô không dám nhận điện thoại anh gọi tới, thậm chí không dám có bất kỳ tiếp xúc gì với anh, vì cô không muốn có lỗi với Vũ Tiệp, nhưng bây giờ anh lại tới đây. . . . . .
Cô cũng không dám nghĩ vì sao anh lại xuất hiện ở nơi này, có lẽ cô có thể đơn giản mà nghĩ rằng anh đến là vì Vũ Tiệp, nhưng, cô lại không dám gặp anh.
Tiếng bước chân khiến Cù Bộ Ung ngắt điện thoại di động, anh quay đầu, vừa lúc thấy Vũ Viên, anh lập tức sải mấy bước, trước khi thang máy đóng cửa đã đi vào trong thang máy rồi.
Có lẽ, anh còn không nhận ra cô đi! Phản ứng của cô quá mức kịch liệt! Có lẽ anh không biết gì đâu. . . . . . Cô lấy tâm tình đà điểu mà nghĩ.
Cô cúi đầu thật thấp nhìn giày của mình, cô căn bản cũng không dám nhìn Cù Bộ Ung.
"Ah. . . . . . Tiên sinh, anh đến lầu mấy?" Tay của cô run rẩy nhấn tầng 12.
"Em đi đến lầu mấy? Em đến lầu nào anh liền đến lầu đó, em cảm thấy cái quyết định này có được không? Jessica? "
"Hả?"