Cửa thang máy vừa mở, anh gặp ngay Vũ Viên đang ngồi ở trên sofa trong phòng khách, nhìn tên một quyển sách đặt trên bàn, quyển sách này anh cũng có.
“Đọc sách, chẳng lẽ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, mắt anh cũng bị mù luôn rồi chứ?”
Vũ Viên biết càng làm theo ý của anh thì chỉ càng làm cho anh mượn bệnh giả điên, không có cách nào khác, cô muốn nói chuyện kích thích anh! Nhìn đi……….Chiêu này thật hữu dụng, ít nhất anh cũng đã chịu ra khỏi phòng rồi.
Cô từng nghe dì Quý nói, sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, Cù Bộ Ung không bước ra khỏi cửa phòng nửa bước.
“Đọc sách?”
Xem ra cô không hề lo lắng gì, còn mở nhạc ngồi yên trên sofa đọc sách.
“Cô quên tôi còn chưa ăn cơm hay sao?”
“Thì ra là anh vẫn chưa ăn cơm sao?” Cô khẽ cười.
“Tôi đã nấu cơm xong rồi, nhưng tôi có mang một phần đến phòng của anh, anh không nhớ là đã hất đổ thức ăn mà tôi nấu đi rồi sao? Tôi nghĩ, anh không thích ăn đồ mà tôi nấu, không bằng tôi tự mình giải quyết thôi.”
“Một mình cô đã ăn hết rồi?” Anh trợn mắt nhìn Vũ Viên.
“Anh không ăn mà, không phải hay sao?” Cô đem sách để ở bên cạnh khay trà, “Tôi cho rằng anh thần thông đến mức chỉ cần hút không khí, không cần ăn cơm cũng no rồi.”
“Cô……..” Tầm mắt của anh chuyển qua bình hoa cổ.
“Tôi làm sao?” Theo tầm mắt của Cù Bộ Ung, cô cũng thấy được chiếc bình hoa cổ, “Chẳng lẽ anh định đập vỡ bình hoa đó?”
Cô lắc đầu, có chút khinh thường đối với việc anh dùng hành động đập vỡ đồ đạc để phát tiết, việc này so với Cù Bộ Ung trong lòng của cô khác rất nhiều.
“Có lẽ, anh cũng chỉ biết làm những việc như vậy mà thôi, thực sự tôi đã đánh giá cao anh rồi, tôi nghĩ trừ những việc này, cái gì anh cũng không biết làm……Không sao! Nếu như anh muốn đập thì anh cứ làm đi! Tất cả những vật ở đây đều là của anh, anh có quyền đập phá……Dù sao, anh là người có tiền, anh có thể tiếp tục hành động ngây thơ này!”
Anh nổi giận, hành động như vậy mà bị cô xem là ngây thơ, Cù Bộ Ung lập tức từ bỏ ý định đập phá đồ đạc. Cả ngày nay anh chưa ăn gì rồi, cũng bởi vì quá mức đói bụng cho nên mới phải ra khỏi phòng.
Đối với việc cô xem quyển sách kia, anh cũng cảm thấy rất có hứng thú, vì vậy liền di chuyển xe lăn đến trước mặt của Vũ Viên, thuận tay cầm quyển sách đó lên.
“Cô cảm thấy quyển sách này viết như thế nào?” Anh hỏi, thu lại tính xấu, muốn cùng cô thảo luận về nội dung của quyển sách một chút.
“Rất hay.” Cô gật đầu.
“Nếu như một tháng tôi có thể kiếm được mười vạn, có lẽ tôi thật sự sẽ xem xét cách kiếm tiền giống như của anh ta, có thể không bao lâu nữa tôi có tài sản hơn một tỷ rồi.” Cô nói.
“Chỉ là………Cuối cùng tôi cảm thấy anh ta viết phương pháp này, chỉ thích hợp với những người có tiền giống như anh, mà không, anh cũng không cần xem những quyển sách này nữa rồi, bởi vì tài sản của anh đã sớm có hơn một tỷ.”
“Một tháng cô làm kiếm được bao nhiêu tiền?” Cù Bộ Ung chưa bao giờ hỏi chuyện về công việc của cô, vì vậy tò mò hỏi.
“Anh hỏi chuyện này làm gì? Một giáo…….Ừ……” Cô vội sửa lại lời, “Một nhân viên nhỏ bé có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?”
Theo cô biết, một tháng tiền lương của Vũ Tiệp có hơn ba vạn, em ấy thường dùng chỗ tiền này để mua quần áo và mỹ phẩm, để cho mình trở nên xinh đẹp hơn.
“Không phải cô nói đã nghỉ việc rồi sao? Lúc tôi nói muốn đính hôn với cô, cô liền nghỉ việc luôn rồi mà.”
Anh đưa cho cô mấy thẻ phụ để cho cô dùng, cô cũng không khách khí một chút, hóa đơn mỗi tháng cũng vài chục vạn.
Nghỉ việc?
Vũ Tiệp nghỉ việc sao? Thật là hỏng bét, thiếu chút nữa bị lộ rồi!
Chỉ trách cô và Vũ Tiệp tiếp xúc quá ít, có chuyện của Vũ Tiệp cô không hiểu rõ. Thực ra cũng không trách cô được, mỗi ngày cô đều bận đến tối mặt tối mày, làm sao còn có thời gian đi quan tâm chuyện của người khác.
“Ừ, đúng vậy! Tôi nghỉ việc rồi.”
Cô lúng túng cười, nhìn thấy Cù Bộ Ung lật quyển sách kia.
“Nếu như anh có hứng thú với quyển sách đó, tôi không ngại tặng nó cho anh, để anh có thể cẩn thận đọc những điều tâm đắc của người khác.” Cô chuyển sang đề tài khác.
Sau đó, cô từ trên ghế sofa đứng dậy, theo thói quen nghĩ là sờ lên tóc nhưng lại nhớ ra mái tóc dài của cô đã cắt đi rồi.
“Cô đi đâu?”
“Cuộc sống của tôi ở đây bị hạn chế sao?” Cô hỏi ngược lại, “Tôi cho là tôi không cần thiết cái gì cũng phải báo cáo với anh.”
“Tôi hỏi cô đi đâu?”
Hành vi của cô thực sự là quá phách lối rồi, từ lúc cô vào đây ở, chưa lúc nào cô nói chuyện ôn hòa với anh.
“Làm ơn…….Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Đã hơn nửa đêm rồi! Đã sớm là thời gian đi ngủ, tôi không biết có phải anh ở trong phòng đó cả ngày hay không, ở trong đó đến nỗi không biết là ngày hay đêm, cho nên không biết được bây giờ là giờ đi ngủ.”
Đồng hồ treo trên tường lập tức gõ chuông, xác thực bây giờ đã muộn rồi.
“Còn……….Anh có chuyện gì không?”
“Tôi…………..”
Cù Bộ Ung cảm thấy có một chút khó mở miệng, là một tay anh đã hất đổ hết chỗ thức ăn cô đưa lên, bữa trưa, bữa tối, muốn anh mở miệng yêu cầu cô đi nấu cơm tiếp cho anh ăn, bây giờ anh không nói được.
“Tôi đói bụng.”
“Anh đói bụng sao?” Vũ Viên xoay người, “Tôi cho là chắc anh không đói nên mới hất đổ hết chỗ thức ăn tôi mang lên, bây giờ anh muốn tôi tùy tiện làm một chút cho anh ăn sao?”
“Nếu như không phiền toái.”
Lời nói của anh đã rất khách khí, thật ra thì thái độ anh đối với cô không cần kém như vậy, chỉ cần giống như trước kia, không được hay sao?
Nhưng mà bây giờ anh tự ti, anh có cảm giác cô tới chăm sóc cho anh chẳng qua vì thương hại anh, cho nên chỉ cần nhìn thấy cô, anh liền phát giận.
“A, tất nhiên rất phiền toái.”
Cô ngáp một cái thật to, “Bây giờ tôi muốn đi ngủ, nếu như anh muốn ăn cái gì, tự mình làm đi! Là tự anh đổ hết chỗ thức ăn kia, tôi không có nghĩa vụ vì anh mà đi làm một phần khác, tôi cũng không phải nhận tiền lương của anh.”
Lời nói của Vũ Viên rất rõ ràng, cô nói xong lập tức đi lên tầng.