Sau một lúc lâu, trên bàn ăn chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của nhau.
Cho dù chỉ là một giây, Vệ Nghê cũng không thể chịu được áp lực cô và Thành Dự hít thở chung trong bầu không khí áp lực này.
Cô đứng dậy xin về, mặc kệ hai người Thẩm Thục Lan nghĩ như thế nào, mang khuôn mặt đẫm nước mắt chật vật trốn chạy.
“Vệ Nghê!”
Thành Dự vừa mới đứng dậy muốn đuổi theo, đã bị một tiếng giận dữ làm hắn bất giác dừng chân lại.
“Cậu ngồi xuống đó!”
Thẩm Thục Lan trừng đôi mắt đỏ lên hùng hổ nhìn hắn. Vệ Giá Phong bên cạnh mặt mày ủ dột, tuy không giống như Thẩm Thục Lan thể hiện rõ rệt ra bên ngoài, nhưng ánh mắt của ông cũng đã hoàn toàn không còn nét thân thiết như lúc trong bếp nữa.
Thành Dự trong lòng hổ thẹn, sau một lúc yên lặng, kéo ghế ra ngoài, quỳ gối xuống trước mặt Thẩm Thục Lan.
“Mẹ, là do con làm sai, làm tổn thương trái tim của Vệ Nghê…”
Vừa dứt lời, một cái tát vang dội vang lên giữa sự im lặng như tờ bàn ăn.
“Lúc trước cậu muốn tôi giao Nghê Nghê cho cậu, cậu đã hứa hẹn với tôi như thế nào hả?” Thẩm Thục Lan hỏi.
Thành Dự nghiêng mặt, cơn đau rát do cái đánh kia truyền lên mặt. Hắn quay đầu lại, lúc mở miệng nước mắt cũng theo đó chảy xuống.
“…… Mẹ, con xin lỗi.” Hắn khàn giọng nói.
“Lời xin lỗi này ⎯⎯ có tác dụng gì nữa đây?” Thẩm Thục Lan gắt gao nắm chặt lấy cổ áo hắn, trừng to đôi mắt đầy nước mắt, “Lúc trước cậu hứa hẹn thế nào… Cậu còn nhớ không?! Cậu nói sẽ đối xử tốt với con bé, yêu thương con bé suốt đời, cậu nói sẽ biến con bé trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này ⎯⎯ Cậu đã làm được chưa hả?!”
Thành Dự lặp đi lặp lại ba chữ “Con xin lỗi”, mặc cho Thẩm Thục Lan đầy nước mắt đấm lên người hắn, cuối cùng vẫn là Vệ Giá Phong khàn giọng kéo Thẩm Thục Lan ra.
“Ba, mẹ…… Xin ba mẹ hãy cho con thêm một cơ hội nữa, con thật sự yêu Vệ Nghê……”
Thành Dự nghẹn ngào cầu xin ba mẹ vợ tha thứ.
Vệ Giá Phong trông còn có vẻ bình tĩnh, nhưng hai hốc mắt của ông đã sớm đỏ ngầu giống Thẩm Thục Lan.
“Ta cũng là đàn ông, những cái cám dỗ anh nhìn thấy ta cũng đã trải qua rồi. Trên đời này có ai chưa từng bị cám dỗ bao giờ? Nhưng không phải ai cũng chịu thua trước nó.” Vệ Giá Phong vỗ vỗ vợ mình đang phẫn nộ, ánh mắt lóng lánh đầy thất vọng dừng trên Thành Dự đang quỳ gối, “Cám dỗ nơi nào cũng có, nhưng chung thuỷ hay phản bội đều là một sự lựa chọn cả. Nếu anh đã đưa ra sự lựa chọn rồi, Vệ Nghê cũng giống như vậy. Con gái ta ta rất hiểu nó… Nếu con bé đã quyết định, tuyệt đối sẽ không thay đổi.”
“…… Anh đi đi.” Vệ Giá Phong nói, “Vệ gia không chào đón anh.”
“Ba, mẹ……”
“Đi đi!”
Vệ Giá Phong mặt kết thành băng, lần nữa đuổi người.
Thành Dự buộc phải chống chân từ từ đứng dậy, trên mặt hắn cũng đẫm lệ, nhưng hắn không lau đi, mà hướng đến hai người Vệ Giá Phong cúi gập người một cái thật sâu.
“Ba, mẹ… Con yêu Vệ Nghê, con thà trả giá tất cả để cứu vãn cuộc hôn nhân này… Con sẽ không đồng ý ly hôn.” Hắn nói.
Đáp lại hắn chỉ có sự im lặng và ánh mắt chán ghét của Thẩm Thục Lan.
Hắn không rõ mình đã làm thế nào để ra khỏi cửa Vệ gia.
Sau khi hắn đi ra cửa lớn chưa bao lâu, cánh cửa lần nữa mở ra, hắn mang theo tia hy vọng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy trái cây rượu mà hắn đem tới đều bị ném ra ngoài.
Sau đó là một tiếng đóng cửa thật mạnh, ngoài hiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Hắn đứng đó hồi lâu, cửa không còn mở nữa.
Thành Dự như cái xác không hồn đi vào thang máy.
Xuống tới hầm dĩ nhiên không thấy Vệ Nghê đâu, hắn lái xe ra khỏi hầm, mặc kệ ô tô phía sau ấn kèn thúc giục, vẫn duy trì tốc độ lái chậm rì rì.
Vệ Nghê đã không biết đi đâu từ lâu, gọi điện cũng không bắt máy.
Mặc dù biết hy vọng xa vời, nhưng hắn vẫn không nhịn được tìm kiếm hai bên đường.
Mắt kính không biết rơi chỗ nào, đó là một trong nhiều món quà Vệ Nghê tặng cho hắn.
Mắt kính hắn đâu?
Hắn đưa tay lần mò hộp tay vịn, tay còn lại giữ tay lái. Hắn tìm được sợi dây buộc tóc màu đen đã giãn, một đôi kính râm, một viên thuốc nhỏ… Đều là dấu vết Vệ Nghê để lại.
Sợi dây buộc tóc bình thường được dùng quá nhiều lần, từ cái nhìn đầu tiên Thành Dự đã nhận ra hình dạng ban đầu của nó.
Vào tiết học nhàm chán năm hai đại học, bởi vì không có hai chỗ ngồi chung nào còn trống, bọn họ tay trong tay vào lớp chỉ đành một trước một sau ngồi xuống. Thành Dự mất tập trung không nghe giảng, nhìn tóc đuôi ngựa lỏng lẻo của Vệ Nghê đằng phía bỗng nhiên nổi hứng, thế là lấy sợi dây buộc tóc trong tay cô ra.
Giảng viên trên bục hăng say nói, còn hắn ở dưới đang học kỹ thuật buộc tóc.
Động tác hắn vụng về buộc mái tóc dài của cô. Bởi vì nút buộc quá chặt, cô bất giác co người lại, hắn hỏi có phải đã làm đau cô không, cô chỉ dùng giọng điệu dịu dàng nói, không đau xíu nào. Lúc sau hắn lại trông thấy cô trộm nới lỏng dây buộc ra. Bởi vì bị căng da đầu lâu nên cô không nhịn được nhíu mày xoa xoa da đầu. Lúc hắn nhìn lại, cô đã quay lại trạng thái bình thường, không hề đề cập đến việc hắn làm đau cô.
Cô vẫn còn giữ lại sợi dây buộc này.
Còn hắn lại làm mất mắt kính cô tặng.
Mắt kính hắn đâu? Rơi ở chỗ nào rồi?
Ngoài cửa sổ vẫn trời quang mây tạnh, mặt trời lặn thêu nóng nửa bầu trời. Hắn đang cầm tay lái đợi đèn đỏ, bắt đầu nhớ lại mình đã đi nhầm lối nào.
Là từ lần đầu mang người khác giới tham gia tiệc tối tư nhân, hay từ lúc đồng ý lời mời hợp tác với đồng nghiệp tham dự tiệc đã sai rồi?
Hình tượng các tổng tài trên phim truyền hình giá trị con người hơn trăm triệu, chỉ cần búng tay là có thể hô mưa gọi gió, vài mối quan hệ hay tài nguyên đều dễ có được như trên trời rơi xuống. Nhưng còn hắn chỉ là người làm ăn đại trà tầm thường.
Hắn cần phải giao tiếp, cần xã giao, cần gặp dịp thì chơi, cần giấu nhẹm xúc cảm bản thân sâu trong lòng.
Sau một thương vụ làm ăn, trừ hắn ra mấy vị lão đại đều phải đi uống một chén, có cơ hội được những người đó mời, hắn nên đi hay không? Đi KTV, chủ tiệc đều phát cho mọi người một tiếp viên tiếp rượu, mấy lão đại khác đều ôm ấp, hắn nên ôm hay không ôm? Tiệc tư nhân, dường như không có ai dẫn vợ hoặc bạn gái tới, tóm lại cũng khinh thường loại gặp mặt này, cùng một đám giả tạo nói chuyện trên trời dưới đất.
Nếu hắn chọn không tham gia, sẽ bị nói xấu, chụp cái mũ ‘giả vờ thanh cao’, bị cô lập giữa các hoạt động xã giao, hay tuỳ tiện hùa theo bọn họ dẫn một bạn gái khác đến, để cô ta làm bình hoa di động bên người, chiếm lấy cảm tình của đồng nghiệp đối tác?
Ngay từ ban đầu, hắn chỉ muốn tự dựa vào bản thân để trở nên nổi bật, cho dù không dựa vào gia đình giúp đỡ, cũng có thể cho Vệ Nghê cuộc sống giàu có, chứng minh rằng bản thân bỏ ngành Y trở thành thương nhân cũng không phải đi sai đường.
Ngay từ đầu, hắn chỉ muốn qua loa tham gia.
Chỉ cần có mặt điểm danh là ổn rồi, hắn nghĩ vậy. Không phải mọi người đều chọn uống rượu để mua vui thôi sao.
Nhưng việc tham gia ngày càng tăng lên, nhân mạch cần bồi dưỡng nhiều hơn, giá trị hợp đồng làm ăn càng lúc càng lớn, lợi ích thúc đẩy hắn từng bước đi về phía vực sâu không đáy.
Chờ đến khi tỉnh táo lại, hắn đã giống với loại người làm ăn chơi bời đàng điếm khác, ngồi ở hội sợ xa hoa, trong ngực ôm ấp thiếu nữ tuổi trẻ yêu kiều, ăn uống linh đình, nói dối hết lời này đến lời khác. Hắn chỉ muốn ngụy trang thành, cuối cùng lại biến thành đồng loại.
Mà thứ thực sự quan trọng đã bị hắn bỏ quên sau đầu.
Không bước đến bước cuối cùng, vẫn giữ lại chút lương tâm, đến rốt cuộc là muốn giải thích với Vệ Nghê, hay coi đó là cọng rơm duy nhất vớt vát cảm giác tội lỗi trong người?
Đèn đỏ đã hết, ký ức của hắn vẫn chưa kết thúc.
Dòng xe cộ sau xe hắn chen ra trước, tiếng kèn xe đinh tai nhức óc kèm tiếng mắng nhiếc giận dữ bao vây ngoài cửa sổ xe.
Cuối cùng hắn mới vô cảm ngồi dậy, nắm chặt lấy tay lái, đánh xe đi về con đường nhộn nhịp phía trước.
Hoàng hôn sắp biến mất, ánh chiều tà yếu ớt như thanh kiếm nhọn, thân nghiêng cắm trên mặt đất.
Tại khu vực vườn hoa nằm giữa đường cách đó không xa, Vệ Nghê đưa lưng về phía con đường lớn ầm ĩ tiếng kèn xe, ôm đầu gối co ro ngồi ở góc thềm đá, ngẩn ngơ nhìn pho tượng đồng nằm giữa vườn hoa.
Sau giờ làm việc, đường xá tấp nập xe cộ nhưng đường hoa lại vắng vẻ, nhìn ai ai cũng trở nên vội vã, chỉ còn sót lại cô không có nơi nào để đi.
Có lẽ sẽ có ngày miệng vết thương sẽ khép lại, nhưng vào lúc này miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu.
Cô mềm yếu cũng không phải bởi vì yếu đuối, đơn giản là đã từng chân thành yêu, liều lĩnh yêu.
Tình cảm mười năm, thành phố này đã sớm phủ đầy dấu vết bọn họ.
Giống như pho tượng đồng kia, bọn họ từng gặp nhau giữa cơn mưa phùn đầu đông.
Cô thanh toán phí xe taxi, liếc mắt tới đã thấy Thành Dự như hạc giữa bầy gà. Không biết đã đứng dưới pho tượng bao lâu, Thành Dự rút bàn tay từ túi áo khoác ra, mỉm cười vẫy vẫy tay với cô.
Sự ngọt ngào nho nhỏ giống như bong bóng bành trướng ở tim cô.
Bước chân ngắn mất khống chế, song sau đó cô mỉm cười chạy tới chỗ hắn.
Cô nói không lạnh, lại bị hắn bắt được đôi tay lạnh như băng của mình.
Hắn đưa tay cô lên trước mặt, không ngừng hà hơi sưởi ấm, nắm chặt tay cô nhét vào túi áo khoác của mình.
Hai người nhìn mặt nhau hồi lâu, không ai nói với nhau câu nào, tất cả đều nhờ ánh mắt biết cười nói hộ.
Khi đó gió đông lẫn mưa phùng, nhưng cô một chút cũng không hề thấy lạnh.
Hiện tại ánh mặt trời lặn nóng bỏng rọi trên người cô, thì bả vai lại mất khống chế run bần bật.
Gương đã vỡ dù có người tình nguyện cẩn thận dán lại, vết nứt trên gương cũng không thể nào liền nét lại được. Chuyện gì đã xảy ra, cũng không còn khả năng giống như lúc trước.
Cô không nên chỉ đưa ra lựa chọn giảm đau, cho dù là tiêm morphine giảm đau cũng không thể làm dịu cơn đau này.
Nếu như đoán trước được cơn đau diễn ra lâu dài, cô sẽ không ngần ngại chặt đứt những đoạn tâm tư khốn khó này.
Lúc yêu nhau rung động mãnh liệt bao nhiêu, giờ đây lại cảm thấy khổ sở bấy nhiêu.
Những ký ức ngọt ngào đó, hiện tại biến thành núi lớn sông sâu nhấn chìm cô, dù cô muốn trốn cũng không còn chỗ nào để đi. Hoá ra trên đời này lại có nhiều sự bất đắc dĩ đến vậy, con người ta yêu nhau không nhất thiết sẽ bên nhau trọn đời, người bên nhau trọn đời chưa chắc đã hạnh phúc, và hạnh phúc cũng không đảm bảo sẽ kéo dài mãi mãi.
Tựa như cô liều mạng tự bảo bản thân phải kiên cường, nước mắt vẫn không kiềm chế được mà chực trào.
Cho dù tới giờ phút này rồi, cô vẫn thử lý giải câu bất đắc dĩ như Thành Dự từng nói.
Vệ Nghê tin rằng Thành Dự vẫn yêu cô, chỉ là tình yêu của anh, không so nổi với thứ dã tâm vượt trội đó.
Nước mắt thấm ướt vạt áo và cổ tay áo cô, nền đá xanh dưới chân cũng xuất hiện thêm vài giọt nước, cô giống như một con thuyền giấy lênh đênh trên mặt nước, mơ hồ một giây nữa sẽ bị chìm chết dưới nước.
Cô dùng đôi bàn tay dính ướt bọc lấy hai cánh tay muốn tạo thêm sự ấm áp.
“Bác sĩ Vệ?”
Cô ngẩng đầu mở to hai mắt đẫm lệ mông lung, một bóng người toàn thân màu đen đưa lưng về phía tượng đồng đứng trước mặt, nước mắt làm nhoè đi gương mặt cậu, chỉ có cái nhíu chặt mày rõ ràng lạ lùng.
Thấy cô không nói lời nào, cậu từ từ đi tới, cuối cùng ngừng ngay dưới bậc thang.
Cậu ngồi xổm xuống, ngước mắt nhìn cô.
Giữa cái nhìn chăm chú không chớp mắt của cậu, khuôn mặt cậu cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Nước mắt xao động, bóng hình tuấn tú cao quý của Thành Dự nhạt đi, thay vào đó là khuôn mặt đầy phấn chấn bồng bột khác.
Cô nghẹn ngào không nói nên lời, cậu xoay người ngồi trên thềm đá ngay bên cạnh cô.
Cả hai có thể chạm tay vào nhau nhưng cậu vẫn chưa chạm vào cô.
Vệ Nghê nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của cậu, như buồn bã như tự giễu.
Cậu nói:
“Chị thế này…… Sao tôi yên tâm được đây?”