Trong phòng khách yên tĩnh của căn biệt thự trang nhã, có tiếng thái rau xăng xắc vọng ra từ phòng bếp.
Phòng bếp kiểu bán mở có bóng dáng của Thành Dự, hắn kéo tay áo sơ mi lên, bởi vì thân hình cao lớn hơi khập khiễng với tấm thớt nên phải hơi cong lưng, hắn vô cùng tập trung đối với củ cải trắng không nghe lời, dù gì cũng tốt nghiệp đại học Y, cũng không quên sạch những gì đã học, lúc cắt củ cải còn không tự chủ được phải dùng tới kỹ xảo cầm dao trong phẫu thuật ngoại khoa.
Đèn phòng bếp sáng trưng ấm áp, phủ lấy người hắn, giống như hắn cũng là một phần của sự ấm áp đó.
Từ từ trong phòng bếp vang lên tiếng chảo dầu, ‘rắc’ một tiếng đập trứng gà cho vào chảo.
Động tĩnh quá lớn nằm ngoài hiểu biết khiến Thành Dự theo phản xạ tự nhiên bước nhanh lùi nhanh về sau, mất một lúc lâu sau mới dám tiến lại gần, dùng cái giá lật bánh trứng vàng óng ánh.
Mười năm rồi, cô mới nhìn thấy cảnh tượng này.
Cảnh tượng này đến quá trễ, mục đích cũng quá rõ ràng, còn không bằng lúc chưa từng có.
Mùi hương bao vây nhà ăn, Thành Dự dè dặt mang ra hai món một canh, sau đó bới thêm hai chén cơm nhão như cháo tới.
“Em ăn đi… Thử xem mùi vị ra sao?” Hắn hơi thấp thỏm, nhưng trong mắt lại đầy sự chờ mong.
Vệ Nghê gắp miếng củ cải từ món canh sườn củ cải trắng bỏ vào miệng, nhạt nhẽo vô vị.
Lại gắp ăn thử một đũa cơm, giống như đang nhai miếng bột gạo.
“Thế nào?” Thành Dự dò hỏi thêm lần nữa.
“… Ăn được.” Vệ Nghê nói.
Thành Dự nhẹ nhõm thở phào, cũng bưng chén cơm mình lên.
Chùm đèn pha lê tản ra ánh đèn vàng nhạt ấm áp lên bàn ăn, hắn dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải để bưng chén, trên đó xuất hiện vết thương mới.
Làm Vệ Nghê nhớ tới chuyện trước khi kết hôn, vì muốn chăm sóc hắn tốt hơn, cô đã chạy học nấu ăn từ Vệ Giá Phong.
Không phải loại kỹ năng nào cũng biết từ khi mới sinh ra.
Thành Dự thường cho rằng tay nghề nấu nướng của cô luôn xuất sắc, lại không hề biết rằng từng có một khoảng thời gian ngón tay của cô liên tục bị thương, không phải do dao phẫu thuật, là do từ dao chặt thớt mà ra.
Những miệng vết thương đó, cô tự mình im lặng chịu đựng, chưa từng để ai trông thấy.
Cô hoàn toàn không thấy Thành Dự đáng thương. Ít nhất vào giây phút này vết thương của hắn bị cô nhìn thấy, lặng lẽ chảy máu, im lặng chịu đựng, không ai hay biết.
Cô cúi đầu không nói chuyện, tiếp tục ăn cơm.
Sau khi dùng cơm chiều xong, Thành Dự tự giác dọn dẹp rửa sạch chén đũa. Vệ Nghê mặc cho hắn biểu diễn, còn mình quay lại phòng sách, mở notebook đọc bài luận văn mới nhất trong y học.
Không bao lâu Thành Dự đã xong công việc trong phòng bếp, hắn chậm rãi đi vào phòng sách, không còn nhìn thấy dấu vết của mình nữa, sau một lát do dự, hắn ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu xanh đậm.
Tiếng đồng hồ treo tường chậm rãi vang lên.
Nếu không phải tự nhiên Thành Dự đưa đến một ly nước ấm lên bàn, dường như cô cũng đã quên sự tồn tại của hắn.
Kim đồng hồ đi đến 12 giờ, cô khép máy tính lại, xoay người nhìn Thành Dự đang ngồi trên ghế ngơ ngác nhìn mình, nói: “Ngày đầu kết thúc rồi, anh có thể rời đi.”
Thành Dự đánh giá sắc mặt của cô, xác nhận không có chút luyến tiếc nào, mới đứng dậy ủ rũ nói:
“Được, anh đi đây, em nghỉ ngơi cho tốt… Ngày mai chúng ta gặp lại.”
Cửa phòng đóng lại sau một lúc lâu, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ô tô khởi động của Thành Dự.
Vệ Nghê xuống lầu vào phòng bếp, chính thức bắt đầu việc đã xong xuôi.
Chén đĩa để không đúng chỗ, bệ bếp chưa được lau khô, còn có bao rác chưa thay.
Cô điềm tĩnh khôi phục lại phòng bếp về bộ dáng truớc khi hắn đến, lòng không gợn sóng lau đi dấu vết do hắn bỏ lại.
30 ngày theo ước định, với hắn chỉ coi như mới bắt đầu, còn với cô mà nói, đã kết thúc từ lâu rồi.
Tựa hồ lường trước được 30 ngày sau sẽ tự do, đêm nay Vệ Nghê phá lệ ngủ ngon, không bị bóng đè, không còn trằn trọc nữa.
Cô mơ thấy một giấc mơ.
Mơ thấy 3 giờ khuya đèn đuốc toàn thành phố vẫn sáng chói, mọi người đang nhảy múa dưới màn đêm, trên sân khấu lộng lẫy có một ban nhạc đang biểu diễn, quần áo của họ tuỳ ý, nhưng lại làm cho khán giả bên dưới la hét liên tục. Dường như cô đang tìm kiếm ai đó, không ngừng chen chúc trong đám người, tìm một người mà cô chưa kịp nghĩ ra.
Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên trên đỉnh đầu, cô dừng bước chân, ngẩn ngơ nhìn buổi biểu diễn đã kết thúc trên sân khấu.
Pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm, chói loá thiêu cháy toàn bộ năng lượng, cho dù có biến thành tro tàn đi chăng nữa, cũng xán lạn rơi vào ánh mắt của cô.
Cô cảm động lạ thường, dù ở trong mộng cũng không khỏi rơi nước mắt.
Lúc nước mắt chảy qua khoé mắt, cô bị độ ấm thiêu đốt, đột ngột tỉnh giấc.
Chim chóc bên ngoài cửa sổ hót vang, bắt đầu một ngày mới.
Hôm nay cô có ca trực đêm, thời gian trước 8 giờ tối đều do cô tự do hoạt động. Cô thay bộ đồ thể dục, mang theo bình nước, chầm chậm chạy dọc theo đường dốc của biệt thự.
Cách căn biệt thự xa xa, dần dần được thay thế bởi tiểu khu tươi xanh gồm cành liễu rủ bên bờ sông. Cô thoải mái đón nhận gió sông thổi tới, duy trì tốc độ chạy bộ.
Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi lần trước mua nước gặp được Giải Tinh Tán, do dự một lát, cô nhấc chân đi vào.
Trong tiệm chỉ có nhân viên cũ, cô đi một vòng quanh kệ hàng, tính tiền một hộp kẹo cao su.
Đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cô chậm rãi đi đến bên bờ sông, mở hộp kẹo ra, thả một viên kẹo hình vuông màu xanh lá vào trong miệng.
Vị táo thoang thoảng khuếch tán trong khoang miệng, độ ngọt vừa phải khoan khoái dễ chịu, giống như một ai đó đang không ở chỗ này.
Điện thoại nhẹ nhàng rung, đánh thức suy nghĩ hỗn loạn của cô. Có lẽ do lơ đãng tưởng tượng, nên khi điện thoại reo trong đầu cô hiện lên một cái tên của người nọ, nhưng trên màn hình lại hiện lên một cái tên khác mà cô chưa từng nghĩ tới.
“……”
Vệ Nghê bắt máy.
Sự im lặng làm đối phương luống cuống, tốc độ nói nhanh hơn bình thường, như đang sợ khiến Vệ Nghê thấy tức giận.
“Em dậy chưa? Anh gửi mấy dòng tin nhắn không thấy em trả lời, anh thấy đã sắp giữa trưa, cho nên mới…”
“Tôi đang chạy bộ.” Giọng Vệ Nghê lạnh nhạt hơn so với ngày thường, càng không phải kiễn nhẫn hay dịu dàng, cô nói ít hiểu nhiều, hơn nữa mong đối phương cũng giống vậy, “Có gì không, anh nói đi.”
Thành Dự qua điện thoại im lặng một lát, sau đó mới nói:
“Anh có mua hai tấm vé xem nhạc kịch, vào chiều hôm nay. Chúng ta xem xong, anh sẽ đưa em tới bệnh viện trực ban.”
Nếu đã điều tra lịch trình làm việc của cô rồi, vậy cô không còn cách nào để từ chối cả.
30 ngày này, là dấu chấm hết cho toàn bộ quãng thời gian mười năm.
“Gửi tôi địa chỉ và thời gian.” Cô nói.
“4 giờ rưỡi chiều nay, anh tới đón em.”
“Không cần, gửi địa chỉ đi.”
“… Được, anh gửi cho em.”
Cúp máy, Thành Dự phát ngốc nhìn điện thoại, sau đó gửi địa chỉ nhà hát cho Vệ Nghê.
Thư ký giỏi giang gõ cửa tiến vào, báo cáo có cuộc gặp với người quan trọng.
“…… Mời anh ấy vào.”
Trên mặt Thành Dự hiện lên một chút phiền chán, thấy có người bước vào trong nháy mắt chuyển thành mặt tươi cười chào đón.
“Trần đại nhân giá lâm, khiến tệ xá của kẻ hèn này phát sáng…”
Hắn cười đứng dậy đi ra khỏi bàn làm việc, cùng Trần Hối Chương trao đổi cái ôm chỉ giới hạn đến nửa bả vai.
Người phía sau như bước vào vườn hoa nhà mình, xoay ngồi ngồi trên bàn làm việc của Thành Dự, Thành Dự đem gói thuốc của mình ra, mời gã một điếu, lại lấy thêm bật lửa châm thay gã.
“Chừng nào tan tầm?” Gã cười như không cười nhìn Thành Dự, “Tối nay có bữa tiệc, lễ đại thọ 70 tuổi của ông Trịnh, cũng không lớn lắm, chỉ tổ chức bữa tiệc nho nhỏ ở trang trại nhà ông ta.”
Đột nhiên Trần Hối Chương hút sâu ngụm thuốc lá, đóm lửa đỏ phát sáng giữa không trung, sau đó từ từ ngóm tắt.
“Tiệc nhỏ, nhưng đầu bếp có lai lịch lớn. Người tham dự tiệc mừng thọ càng quan trọng hơn. Có người⎯⎯ đêm nay tôi sẽ giới thiệu cho cậu làm quen, về sau cậu muốn chụp những chủ đề nhạy cảm, sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu có được sự hướng dẫn từ các bộ phận liên quan… Chúng ta đi sớm chút, hiện tại đi liền luôn, chơi hai ván mạt chược với ông Trịnh, tranh thủ dành lấy cảm tình sớm chút.”
Thành Dự không thể nói không động tâm, nhưng hắn nhớ tới mới vừa có cuộc hẹn với Vệ Nghê, nhớ tới đây mới là ngày thứ hai trong 30 ngày, nếu thất hứa từ hôm nay, những ngày sau hắn nhất định sẽ khinh thường bản thân.
Cân nhắc hai bên, hắn khó khăn nói: “Buổi tối nay tôi còn có việc… Anh cứ đi đi.”
“Cậu còn chuyện gì quan trọng hơn tạo dựng quan hệ làm ăn?” Trần Hối Chương nhíu mày, châm nửa điếu thuốc còn lại trong tay.
“Tối nay tôi có hẹn với Vệ Nghê.”
“Hẹn hò với vợ thì có là gì? Ngày mai hẳn đi cũng có sao⎯⎯ chẳng lẽ cô ấy còn chạy trốn được chắc?” Trần Hối Chương nói xong, Thành Dự rơi vào yên lặng, bỗng nhiên làm gã nhớ tới lời nói của Chu Mộng Dao từ vài ngày trước, thân thể đứng dậy từ bàn làm việc, “Vệ Nghê thật sự muốn ly hôn với cậu sao?”
“Anh biết sao?” Thành Dự giương mắt nhìn gã, vẻ lạnh băng không kịp che giấu khiến Trần Hối Chương sửng sốt.
“Vợ tôi nói… Vợ của tôi và vợ cậu thân thiết, cậu cũng đâu phải không biết.” Gã nói, “Vệ Nghê làm thật à? Không tới mức đó chứ?”
Nếu đã nhắc tới, vậy thì nói thẳng đi. Thành Dự lên tiếng: “Sau này…… Tôi sẽ không tham dự những hoạt động không cần thiết nữa. Nếu muốn dẫn bạn gái theo, tôi cũng sẽ chỉ dẫn Vệ Nghê tới.”
“…… Tuỳ cậu.” Gã nói.
Trần Hối Chương dùng ánh mắt không thể tin nổi dùng cho người bệnh tâm thần mà nhìn Thành Dự.
Hình như tâm trạng thấy thú vị bị phá hỏng, gã ấn tắt nửa điếu thuốc còn dư lại vào gạt tàn.
“Không thú vị chút nào, tôi đi đây.” Trần Hối Chương đi được hai bước rồi dừng lại, cười lạnh nhìn về phía Thành Dự, “Sau này cũng đừng gọi tôi cho cậu tham dự tiệc nữa, miễn cho tôi vừa bận rộn trong ngoài, vừa để cậu ghi hận lên tôi, nói tôi phá hoại tình cảm vợ chồng của mấy người.”
Thành Dự hơi hé miệng, cuối cùng vẫn không giữ Trần Hối Chương lại.
Làm sao hắn lại tự nguyện biến thành loại người như Trần Hối Chương được?
Vệ Nghê hận hắn ăn chơi đàng điếm bên ngoài, hắn cũng tự ghi hận lên chính mình.
Bản thân hắn không giống như Trần Hối Chương, sinh ra đã ngậm thìa vàng, tài nguyên và quan hệ đã được ba mẹ lót đường sẵn, từng đợt từng đợt đưa đến trước mặt. Còn hắn chỉ có cúi thấp đầu, gạt bỏ lòng tự trọng, nguỵ trang thành loại người giống Trần Hối Chương, mới có thể trà trộn vào vòng quan hệ bọn họ. Mới có thể từng nhẹ nhàng từng bước leo lên bậc thang, khác với những người mà ngay cả ngạch cửa còn không chạm tới.
Vệ Nghê nói đúng, hắn đã sớm vứt bỏ lòng tự tôn và sự thanh cao vốn có.
Vì trở nên nổi bật, vì dã tâm chính mình. Chứ không liên quan gì đến mong muốn của Vệ Nghê.
Hắn bỏ y thành thương, cũng không phải vì tận mắt chứng kiến bi kịch cuối đời của thầy giáo, mà là mượn cớ để trốn tránh xiềng xích bị ba mẹ áp đặt lên trên người hắn, nhân cơ hội này để tự chạy trên con đường mình tạo ra.
Từ đầu đến cuối, hắn đều trở nên ích kỷ như vậy, cho nên càng ở chung, hắn càng hiểu rõ sự trân quý của Vệ Nghê.
Hắn hiểu rõ hơn ai hết, cần có lòng can đảm để trở nên tử tế.
Hắn không thể mất đi Vệ Nghê, đó chính là nguồn sức mạnh tiếp sức cho hắn mỗi đêm khi hắn đang đứng trên bờ vực sụp đổ. Đó chính là sự cứu rỗi nhắc nhở hắn không quên rằng chính mình còn đang nguỵ trang, không có biến thành loại người giống như Trần Hối Chương.
Hắn hối hận rồi.