Tinh thần cô sa sút khóc lóc bao lâu, Giải Tinh Tán cũng không nói tiếng nào bấy lâu.
Chờ đến khi đôi mắt trở đau, nước mắt không trào nữa, cô cầm lấy túi xách đặt cạnh bậc thang, còn chưa mở túi ra một bên khác đã đưa đến một bịch khăn giấy.
“… Cảm ơn.” Cô thấp giọng nói.
Nhận lấy khăn giấy, cô lau đi nước mắt trên mặt.
Thấy cảm xúc của cô tạm ổn, Giải Tinh Tán ném cành cây trong tay xuống, để lại vài đường vẽ bằng cành cây dưới chân cậu.
“Chồng chị đâu?” Cậu lên tiếng hỏi liền.
Vệ Nghê á khẩu không trả lời được.
“Chị như vậy rồi, sao không thấy bóng dáng chồng chị đâu vậy?” Sắc mặt Giải Tinh Tán lạnh lùng cứng rắn, lời nói ra như tia lửa, “Anh ta có biết chị đang ở đây không?”
“… Không liên quan đến anh ta.” Vệ Nghê tránh né không đáp, đưa bịch khăn giấy còn dư cho cậu, “Cảm ơn cậu.”
Lần cảm ơn này, là vì làm bạn với cậu.
“Sao cậu lại ở đây?” Vệ Nghê nói.
Bởi vì khóc lâu quá nên giọng của cô cũng thay đổi, khàn khàn trì trệ. Giải Tinh Tán nhìn cô chằm chằm, một lát sau mới nói:
“… Giao cơm đi ngang qua.”
Vệ Nghê lắp bắp kinh ngạc, lập tức tìm kiếm chiếc xe máy màu đen của cậu.
Chiếc xe máy đen kịt kia quá nổi bật, Vệ Nghê rất nhanh phát hiện ra nó ở ven đường. Khác so với ngày thường là, sau xe còn có thêm hộp giữ nhiệt đồ ăn.
“Vậy sao cậu còn ở lại đây?” Cô không khỏi sốt ruột thay Giải Tinh Tán.
Giải Tinh Tán không nhịn được cười, sự giận dữ lạnh băng trên mặt dần dần tan biến.
“Chị nói xem vì sao tôi còn ở đây?” Cậu hỏi lại.
Vệ Nghê phản ứng kịp thời, ngượng ngùng nói: “Vậy cậu đi giao cơm mau đi, không cần để ý tôi. Làm chậm trễ cậu như vậy, thành thật xin lỗi…”
Cô không muốn nói ra lý do thương tâm, tuy rằng thoạt nhìn Giải Tinh Tán đang ôm một bụng tức với người khơi chuyện, nhưng cậu vẫn tôn trọng sự lựa chọn của cô, không truy hỏi đến cùng.
“Chị không sao chứ?” Cậu hoài nghi quan sát thần sắc của cô.
“Tôi không sao.” Vệ Nghê lặp lại lần nữa, “Cảm ơn cậu.”
Nếu không phải có cậu yên lặng làm bạn ở bên cạnh, chắc cô sẽ mang đôi mắt sưng đỏ thảm thương mà đi về nhà. Đều là khóc lóc, nhưng cảm giác có người làm bạn bên cạnh lại vô cùng khác biệt.
“Nếu chị không sao, vậy” Cậu nói, “Muốn đi giao cơm với tôi không?”
“Hả?” Vệ Nghê ngơ ngác.
“Chắc hiện giờ chị cũng không có việc gì khác đâu ha.” Giải Tinh Tán nói, “Rảnh rỗi thì rảnh rỗi, chi bằng đi giao cơm với tôi đi?”
Giải Tinh Tán dùng ánh mắt sáng quắc nhìn cô, kiên nhẫn chờ đợi một câu trả lời.
Đây là lần đầu tiên Vệ Nghê gặp phải lời mời kiểu như này.
Trong quá khứ, có người từng mời cô đi xem phim, mời đãi một bữa cơm, cũng có người rủ cô đi công viên tản bộ… Nhưng đây là lần đầu, có người mời cô đi giao cơm hộp.
Cô không nhịn được nở nụ cười.
Khuôn mặt sau khi được lau sạch nước mắt, giống như ao hồ dập dờn sáng sớm, giọt nước mắt còn đọng trên đôi mi hình quạt, giống như vụn kim cương rơi trên lông quạ.
Đến lần này, nhẹ nhàng rơi vào ngực cậu.
Chạm đến trái tim cậu.
“Được.” Cô nói.
**
Đi đến cạnh xe của cậu, Vệ Nghê chuẩn bị sẵn sàng nhận lấy mũ bảo hiểm, Giải Tinh Tán lại lấy một chai nước khoáng.
“Uống đi.” Cậu dùng giọng điệu hiểu rõ nói.
Chai nước vẫn luôn được đặt trong hộp giữ nhiệt, cầm vào trong tay vẫn còn cảm giác mát mẻ.
Vệ Nghê đã khóc rất lâu, khát nước không chịu nổi, ngại ngùng nhận lấy, sau đó ngửa đầu uống hết một phần ba chai.
“Cảm ơn.” Cô nói.
Giải Tinh Tán lấy chai nước cô uống thừa bỏ vào hộp giữ nhiệt, cuối cùng mới đưa mũ bảo hiểm ra cho cô.
Vệ Nghê đội mũ xong đang muốn lên xe, Giải Tinh Tán bỗng nhiên gọi cô:
“Đợi chút.”
Vệ Nghê vừa mới quay đầu đã bị một món đồ màu vàng chụp lấy.
Giải Tinh Tán đội mũ trùm đầu hình chuột túi dựng thẳng tai bọc lấy bên ngoài mũ của cô, vừa lòng nhìn tạo hình mới này nói: “Ổn rồi, lên xe đi.”
Cậu bước một bước dài lên xe máy, tự đội mũ bảo hiểm của mình.
Vệ Nghê ngồi trên yên sau xong, nhẹ nhàng túm lấy áo quần hai bên hông cậu.
“Lên đường thôi ⎯ Giữ chặt!”
Sức sống Giải Tinh Tán bắn ra bốn phía, đạp mạnh chân ga một cái, tức khắc tự do phóng đi.
Từ đường mòn ra tới đường lớn, gió nhẹ biến thành gió lớn. Chiếc xe máy màu đen không hoà vào dòng xe cộ, chỉ để lại cho phía sau hai bóng người cùng với tiếng nổ lớn của động cơ.
Quẹo sang hướng khác, vì không muốn bị rớt ra khỏi xe, Vệ Nghê bất giác ôm lấy eo cậu. Sau khi đầu xe vững hướng, cô lại giống như quên buông tay.
Mỗi khi đến một nơi nào đó, cậu sẽ tắt máy xuống xe, mang theo hộp cơm lấy ra từ hộp giữ nhiệt, cùng Vệ Nghê bò lên cầu thang, đi thang máy, đến khi giao cơm đến tận tay người đặt.
Có việc để làm rồi, sẽ không còn miên man suy nghĩ nữa. Vệ Nghê chưa giao cơm bao giờ, hôm nay lại đi giao đến hết sức vui vẻ.
Bất tri bất giác, sắc trời đã tối sầm, ngôi sao nhô lên trên đỉnh đầu.
“Ngôi sao này nhìn lạ quá…” Cô nói.
Vệ Nghê ngửa đầu nhìn bầu trời, cằm tự nhiên đặt lên sau lưng của Giải Tinh Tán.
“Lạ thế nào?” Giải Tinh Tán chỉ hỏi chứ không quay đầu lại.
“Những ngôi sao này có cái chớp có cái không… Giống như con người vậy, có tốt có xấu… Đôi khi tốt cũng sẽ xấu, lúc xấu cũng sẽ tốt…” Vệ Nghê nói xong, cũng bị lời ấu trĩ của bản thân chọc cười.
Giải Tinh Tán không trả lời, cô khựng lại một chút, khẽ thở dài nói:
“Làm người mệt quá đi.”
“Đúng thật.” Giải Tinh Tán nói, “Nếu có kiếp sau, chị muốn làm cái gì?”
“… Cậu thì sao?” Vệ Nghê hỏi lại.
“Tôi muốn…” Giải Tinh Tán dừng chút, “Tôi muốn làm thần tiên quyến lữ.” [1]
[1] 神仙眷侣 – Thường được dùng để miêu tả cặp tình nhân xứng đôi vừa lứa khiến người đời ngưỡng mộ.
“… Thần tiên quyến lữ, không phải kiếp này cũng có thể làm sao?”
Vệ Nghê thấy Giải Tinh Tán cười thông qua kính chiếu hậu.
“… Tôi cũng không biết được hay không nữa.” Cậu nói, “Mấy giờ rồi?”
Vệ Nghê nói thời gian cho cậu, cậu tấp xe vào một bên, đặt một tay lên hệ thống giao hàng.
“Lần này tới nhà ai?”
“Nhà chị.” Giải Tinh Tán nói, “Tan làm rồi, tôi chở chị về.”
Cuộc sống tạm thời đột nhiên kết thúc, Vệ Nghê mang theo tâm trạng chưa đã thèm ngồi trên xe, lần này cô biến thành hàng hoá bị đưa đi.
Sau một đường chạy nhanh như chớp, chiếc xe máy đậu trước cửa nhà cô.
Vệ Nghê xuống xe, đưa bộ mũ bảo hiểm chuột túi lại cho cậu: “Cảm ơn.”
“Chị đếm coi, hôm nay đã nói bao nhiêu câu cảm ơn với tôi rồi?” Giải Tinh Tán nhận mũ bảo hiểm, nhướng mày nói, “Giữa bạn bè, chút chuyện nhỏ này cũng đâu cần nói cảm ơn đúng chứ?”
“Xin ⎯⎯”
“Cũng đừng nói xin lỗi.” Giải Tinh Tán nói, “Nếu chị thật lòng muốn cảm ơn tôi, vậy thì đừng khách sáo với tôi nữa.”
Vệ Nghê đành phải nuốt xuống lời chưa nói xong, sửa lại lời nói: “… Hôm nay do tôi mà cậu bị trừ phí lố giờ, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm đền bù.”
“Hôm nào là ngày nào?” Giải Tinh Tán truy hỏi.
Vệ Nghê nghĩ ngợi về lịch trình của mình, nghiêm túc nói: “Tôi vừa nghỉ ngày cuối cùng trong tháng này, chờ đến ngày nghỉ phép tháng sau ⎯⎯”
“Tháng sau?”
Giải Tinh Tán kéo dãn giọng, giọng điệu hết sức bất mãn, giữa mày cũng nhăn lại.
“… Vậy ghé quán ăn vặt đằng sau bệnh viện được không? Chắc ngày mai tôi sẽ không quá bận, có thể ăn cơm chiều gần bệnh viện.”
“Lời nói đã định.” Giải Tinh Tán vung đao chặt đứt phiền não, đáp ứng ngay, “Tối mai không gặp không về.”
Nhìn Vệ Nghê đi vào cửa xong, Giải Tinh Tán đạp chân gia đi về hướng khác.
Hơn mười phút sau, cậu dừng xe ở quán nướng BBQ đơn sơ ven đường.
“Cuối cùng cũng tới!” Mai Hữu Tiềm đứng dậy tiếp đón cậu, “Ông chủ, lấy 50 xiên thịt dê ⎯⎯”
“Thêm một két bia nữa.” Giải Tinh Tán bổ sung với ông chủ đeo tạp dề.
“Một két? Cậu uống nhiều vậy để làm gì?” Mai Hữu Tiềm kêu lên.
“Hôm nay đây thấy vui.” Giải Tinh Tán đặt mông xuống ghế nhựa nhỏ đối diện Mai Hữu Tiềm.
“Có gì mà vui?” Mai Hữu Tiềm trừng lớn đôi mắt. “Ban ngày không phải anh hẹn chú, không phải còn đang buồn bực không chịu nổi sao? Hay là chú có bệnh?”
Giải Tinh Tán tát cái tay Mai Hữu Tiềm muốn sờ trán cậu, lườm hắn nói:
“Biết rồi còn hỏi.”
“Đúng là anh biết⎯⎯” Mai Hữu Tiềm ngồi lại ghế nhựa, trên mặt lộ ra tia nóng giận bất bình, “Dù sao anh đây cũng sẽ không yêu người đã có chồng.”
Ông chủ đem ra kết bia, nửa câu sau của Mai Hữu Tiềm tạm dừng một lúc, đợi đám người lần nữa đi xa mới nhỏ giọng nói.
“Ai nói yêu chị ấy? Anh không hiểu.”
Khoé miệng Giải Tinh Tán mỉm cười, thành thục mở chai bia rót thẳng vào chiếc ly trước mặt.
“Phải, là anh không hiểu… Anh không hiểu cậu còn rủ anh ra đây uống giải sầu cái gì?”
Mai Hữu Tiềm cảm thấy cơ bản mình không được coi trọng, chỉ là một công cụ nghe cậu lải nhải mà thôi. Hắn tủi thân đoạt lấy ly bia cậu vừa mới rót nóc hết.
Hắn lớn hơn Giải Tinh Tán sáu tuổi, đã qua nhiều năm lăn lê bò lết trong xã hội, nhưng tư tưởng có lẽ còn không bằng thằng nhóc sắp tốt nghiệp đại học này, cả hai ở chung đều coi như ngang hàng, nói đi nói lại, nếu không phải hắn ngớ ngẩn làm cá mặn, hắn sẽ không ngây ngốc bên cạnh Giải Tinh Tán lâu đến vậy.
Uống hết một ly, Mai Hữu Tiềm ‘à’ một tiếng, híp mắt nhìn Giải Tinh Tán rót lại bia lần nữa, nói:
“Cậu đây là đang tính tiếp dục dây dưa nữa à?”
“Cái gì mà dây dưa, ăn nói khó nghe ⎯⎯” Giải Tinh Tán nói, “Tụi em chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Anh chưa bao giờ thấy người phụ nữ có chồng nào lại kết bạn với thanh niên độc thân cả.”
“Anh chưa từng thấy qua là do anh ngốc, không phải là không có, biết chưa?”
Mai Hữu Tiềm ‘úi xì’ một tiếng từ lỗ mũi.
Giải Tinh Tán không so đo với hắn, cầm lấy ly bia nóc hết một hơi. Bia lạnh chảy xuống bụng, cậu thoả mãn thở dài.
“Anh có biết lần đầu em gặp chị ấy là ở đâu không?” Giải Tinh Tán nói.
Mai Hữu Tiềm không muốn nghe đầu đôi chuyện tình cảm của cậu, loại chuyện này, càng nghĩ càng không dứt ra nổi. Dựa vào vị trí của hắn mà nói, có lẽ hắn nên tìm mọi cách để ngăn cản Giải Tinh Tán cùng người phụ nữ có chồng kia ở bên nhau, nhưng mà cái người Giải Tinh Tán này ⎯⎯ Nếu cậu có thể nghe khuyên nhủ, cũng sẽ không nhả thìa vàng ra tự mình đi nghịch bùn.
Nhưng hắn không muốn nghe, có người lại không ngại mà nói.
“Lần đầu em gặp chị ấy, là trên cầu lớn An Lệ.” Giải Tinh Tán nói, “Anh đoán thử lúc đó chị ấy đang làm gì?”
“Ở trên cầu An Lệ còn có thể làm gì nữa?” Mai Hữu Tiềm châm chọc, “Chắc chắn là đi bộ rồi!”
“Anh đoán sai rồi.”
“Không đi bộ à? Hay ngồi trên xe? Chụp hình bên thành cầu? Á à biết rồi⎯⎯ Chắc là xe cô ấy tông trúng đuôi xe phía trước! Cô ấy xuống xe giải quyết sự cố nên cậu mới gặp được chứ gì…”
Mai Hữu Tiềm phán đoán vài cái đều bị Giải Tinh Tán trước sau phủ định.
“Vậy rốt cuộc cô ấy đang làm gì?” Mai Hữu Tiềm chính thức gợi lên hứng thú.
Giải Tinh Tán buông ly bia cạn sạch xuống, không trả lời vấn đề của Mai Hữu Tiềm.
Lúc đó, cô đang tìm chết.
Chỉ có mình cậu nhìn thấy.
Một bóng người thất tha thất thểu đi đến kế thành cầu, đôi tay nắm lấy lan can màu đỏ, một chân đã giẫm lên thềm đá dưới thành.
Cô ngẩn người nhìn xoáy nước dưới chân, giống như đang không rõ ràng bản thân đang muốn làm gì tiếp theo.
Gió sông thổi bay mái tóc dài che khuất khuôn mặt của cô.
Lần đầu thấy được cô, cậu đã bị một loại sức mạnh khó có thể kháng cự trói buộc ánh mắt lên người cô.
Khuôn mặt kia trắng nhợt vì nước mắt mà lấp lánh như vì sao chảy trong mắt cô. Ánh sáng trên mặt cô, là những giọt nước mắt vỡ vụn, là tàn dư của hạnh phúc. Thế giới xung quanh ầm ĩ náo nhiệt, cô lại giống như một đoá hoa bị người ta tháo bỏ, tuyệt vọng gánh chịu áp lực dòng nước.
Trên mặt cô mất hết sự can đảm, xuyên qua vô số tiếng còi xe cộ, chính xác đánh trúng trái tim cậu.
Cậu tại một khắc đó sinh ra một loại xúc động thôi thúc.
Không liên quan đến xâm chiếm hay chiếm hữu, không như dục vọng thầm kín trong tâm, tại một khắc đó, xuất hiện một loại tình cảm thanh cao mà cậu chưa từng trải nghiệm.
Muốn cô ấy hạnh phúc.
Không phải muốn lấy cái gì đi, mà là muốn trả giá tất cả.
Cậu muốn cho đi.
Tặng cô hoa hồng và xuân hạ thu đông.
Tặng cô núi tuyết và mặt trời mới mọc.
Sự tốt đẹp cậu có thể có được từ thế gian này, đều muốn tặng cô cùng tận hưởng chung.
Gần như là một loại bản năng.
Tựa như hoa hướng dương luôn đuổi theo ánh mặt trời, bướm đêm luôn bay vào ánh lửa, cũng như cậu theo bản năng tới gần cô hơn.
Chỉ mong cô hạnh phúc.