Mục lục
Đế Sư Xuất Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phùng lạnh lùng nhìn hai mẹ con kia bị bắt đi. Đối mặt với hai mẹ con ác độc như vậy, vốn không nên đồng tình với họ.

“Các vị khách quý, thật lòng xin lỗi mọi người, việc xấu trong nhà để mọi người chê cười rồi.” Hà Sâm ôm quyền khom lưng trước mặt các khách khứa.

“Gia chủ Hà cứ yên tâm, chuyện xảy ra ở đây sẽ chỉ có người ở đây biết thôi, tôi nghĩ chắc các vị không phải là người thích nói huyên thuyên gì đâu…” Lúc nói câu này, Diệp Phùng đưa mắt nhìn lướt qau mọi người, chỉ cần bị anh nhìn đến đều run lên, sau đó mọi người đều cười lấy lòng: “Anh Diệp cứ yên †âm, chúng tôi sẽ không lan truyền ra ngoài đâu!”

“Đúng thế đúng thế, hôm nay chúng tôi chỉ đến nhà họ Hà ăn tiệc cưới thôi, có chuyện gì xảy ra đâu?”

“Đúng đúng đúng, tổng giám đốc Phương nói chí phải! Chúng ta tới ăn tiệc cưới, ha ha…”

Thấy ba mươi sáu học trò của Diệp Phùng đều lạnh lùng nhìn mình, đám khách khứa nào dám hó hé nửa lời? Tất cả đều nịnh nọt phụ họa. Nói đùa, mặc dù họ không rõ thân phận thật sự của Diệp Phùng, nhưng chỉ dựa vào một đám quyền quý đứng đầu đều gọi anh là thầy, người ở đây nào dám khinh thường Diệp Phùng?

Tiệc cưới kết thúc trong tiếng ca ngợi của mọi người. Hà Sâm cũng được hưởng thụ hư vinh lớn nhất trong cuộc đời. Ông ta nhìn Diệp Phùng, càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn càng thấy trước kia mình bị mù. Một chàng trai cao lớn khí phách như vậy quả thực là xuất chúng hơn người! Tại sao trước kia mình lại cho rằng cậu ta là phế vật?

Bên kia, Diệp Phùng tiễn đưa các khách khứa ra về, yêu thương nhìn Hà Tố Nghỉ sắc mặt đỏ bừng. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Diệp Phùng, Hà Tố Nghi đỏ mặt xấu hổ, gắt giọng: “Anh… Anh nhìn gì vậy?”

“Đương nhiên là nhìn cô vợ xinh đẹp đáng yêu của anh.”

Nghe Diệp Phùng thổ lộ rõ ràng, Hà Tố Nghỉ xấu hổ không ngóc đầu lên được. Mà một đám đồ đệ thì cười phớ lớ, ồn ào đòi đại náo động phòng, bị Diệp Phùng đuổi hết ra ngoài.

Không còn người ngoài, Thi Nguyệt mới nhăn mặt đi tới, tội nghiệp ní: “Ba ơi, Thi Nguyệt còn chưa ăn no. Con còn muốn được ăn ngon Nhìn cảnh tượng ngổn ngang chung quanh, Diệp Phùng cười khổ. Vừa rồi chỉ lo tiếp đón khách khứa, mình còn bị các học trò chuốc rượu, đừng nói là Thi Nguyệt, ngay cả Hà Tố Nghi cũng chưa kịp uống miếng nước.

Hà Sâm đi tìm một vòng, bất đắc dĩ trở về: “Khách đến chúc mừng đông quá, ngay cả bàn tiệc dự bị cũng bưng lên hết, tất cả nguyên liệu nấu ăn dưới bếp đều đã dùng hết rồi.”

Diệp Phùng bế Thi Nguyệt lên, cười nói: “Con còn chưa ăn no thì ba sẽ dẫn con ra ngoài ăn món ngon hơn! Gia chủ Hà, Tố Nghị, chúng ta cùng đi thôi!”

Hà Tố Nghi xấu hổ nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Diệp Phùng, anh còn gọi là gia chủ Hà sao?”

Nghe vậy, Diệp Phùng sửng sốt, sau đó nở nụ cười. Những lời này chứng minh Hà Tố Nghỉ đã dần dần tiếp nhận mình. Sau đó anh nhìn Hà Sâm, thoải mái kêu: “Ba.”

“Ừ ừ!” Hà Sâm kích động đáp, thân thể cũng run lên: “Con ngoan! Đều là con ngoan!

Đúng rồi, cháu gái cưng của ông đói rồi, để ông dẫn cháu đến nhà hàng cao cấp nhất thành phố Hướng Dương này ăn bữa tiệc lớn!

Tố Nghi, con thay quần áo đi, ba đi lấy xe.”

“Vâng ạ”

Lúc này Hà Tố Nghi cảm nhận được hạnh phúc xưa nay chưa từng có. Thân tình mà cô hy vọng xa vời lại trở về, hơn nữa còn thu hoạch tình yêu, có cha, có chồng, có con gái, so với bây giờ, những đau khổ mà trước kia cô phải chịu đựng có là gì đâu?

Không lâu sau, một chiếc BMW 7-series chạy ra, một nhà bốn người vừa lúc đủ chỗ.

Chiếc xe chạy đến cổng khu nhà, đột nhiên phanh gấp. Một chiếc Porsche mới tinh đỗ ngay trước cổng chặn lối ra.

“Người này đỗ xe kiểu gì vậy?” Hà Sâm nhất thời bất mãn, đang định xuống xe thì Diệp Phùng ngồi trên ghế lái phụ bỗng đè ông ta lại: “Ba, để con đi xem cho.”

Nói rồi, Diệp Phùng mở cửa xe, kêu bảo vệ: “Đỗ xe kiểu này mà các anh bỏ mặc à?”

Bảo vệ thấy Diệp Phùng mặc dù ăn mặc bình thường, nhưng lại xuống từ một chiếc BMW 7-series, đương nhiên không dám đắc tội, bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi nhắc nhở rồi, nhưng chủ xe không quan tâm chúng tôi.

Chúng tôi chỉ là người canh cửa, biết làm sao bây giờ?”

Diệp Phùng nhướng mày, không tiếp tục khó xử bảo vệ mà thản nhiên nói: “Gọi điện thoại kêu người tới đây dời xe sang chỗ khác.”

Bảo vệ gọi cho số điện thoại để lại trong xe: “Chào anh, có thể phiền anh tới đây dời xe sang chỗ khác được không? Xe của anh chặn lối đi của người khác.”

Ai ngờ đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói hết sức kiêu ngạo: “Vậy thì kêu nó chờ đi! Chờ tao ăn xong, đương nhiên sẽ tới lấy xe đi!”

“Nhưng…” Bảo vệ còn chưa dứt lời thì điện thoại đã bị cúp. Bảo vệ bất đắc dĩ xòe tay: “Anh cũng nghe rồi đấy, họ kêu chờ. Siêu xe cả tỷ đồng thế này chỉ cần bị rớt miếng sơn nào thì có bán chúng tôi cũng không đền nổi.”

Diệp Phùng nhất thời đen mặt. Con gái anh còn đang đói bụng kia kìa…

Anh im lặng mấy giây, sau đó nói: “Phòng bảo vệ các anh có búa không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK