Diệp Phùng vẫn rất thoải mái cười một tiếng: “Cậu Chu nói thắng thua bây giờ có phải là quá sớm rồi không? Đợi đến khi cậu công khai điểm số, lúc đó rồi nói cũng chưa muộn mài”
“Ha ha, được thôi!”
Chu Thành Tu khẽ thổi một hơi lên lớp bột phấn, lớp bột mịn che phủ trên các mặt của con xúc xắc bay theo gió. Tất cả mọi người xung quanh đều nín thở, chăm chú quan sát, hồi hộp muốn xem kết quả ra sao.
“Đế Sư Diệp, anh thấy chưa, lần này vẫn ra bộ ba đồng nhất!”
Chu Thành Tu rất tự tin lật lại mặt của ba con xúc xắc lên, Diệp Phùng lại giễu cợt nhìn hắn ta: “Cậu Chu, cậu chắc chắn chứ?”
Chu Thành Tu vốn đang chờ một câu xin lỗi nhận thua từ Diệp Phùng, nhưng ai ngờ lại nghe được anh mỉa mai mình, trong lòng hắn ta đột nhiên run rẩy, căng mắt nhìn qua, lại bị kết quả làm cho bất ngờ, suýt rơi cả tròng mắt ra ngoài!
Một, một, hail Kết quả hiện ra chẳng phải là bộ ba đồng nhất nào hết, mà lại ra nhỏ, còn là loại siêu nhỏ nữa kìal “Ha ha, cậu Chu, xem ra ván này tôi mới là người thắng cuộc!”
“Không! Không! Làm sao có thể như vậy được! Rõ ràng là tôi đã lắc ra bộ ba đồng nhất cơ mà!” Chu Thành Tu không thể tin được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình, mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc!
“Tuyệt đối không có khả năng!
Chắc chắn anh đã chơi bẩn!”
“Cậu Chu!” Sắc mặt Diệp Phùng lập tức thay đổi, thấp giọng nói: “Có chơi có chịu, vẫn còn có rất nhiều người đang nhìn đấy, cậu đừng có tự làm mình mất mặt!”
“Từ đầu tới giờ, cậu vẫn luôn là người lắc xúc xắc, tôi đứng cách xa cậu như vậy, còn chẳng đụng được vào cậu. Cứ coi như là kỹ năng đổ xúc xắc của cậu Chu đây siêu phàm đến mức có thể tùy ý khống chế điểm số của những con xúc xắc, thế nhưng cậu Chu à, sông có khúc, người có lúc. Sự thật đã rành rành ra đấy rồi, cậu còn muốn nói cái gì nữa đây?”
“Hay là, cậu Chu cho rằng, ở ngay trước mặt cậu, ngay trước con mắt chăm chú của mấy trăm người ở đây, Diệp Phùng tôi còn có khả năng điều khiển đồ vật bằng suy nghĩ?”
Chu Thành Tu không còn gì để nói, nghiến răng nghiến lợi, trên trán nổi đây gân xanh, từng cái từng cái phồng lên!
Chu Thành Tu vốn là một người kiêu ngạo, từ khi mới sinh ra, đã có vô số người nói cho hắn ta biết rằng hắn ta chính là vua Đông Bắc tương lai, số phận đã được định sẵn là đứng trên đỉnh vinh quang.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Thành Tu giống như là con cưng của trời vậy, hắn ta chưa từng thua ai, cũng chưa từng thất bại bao giờ. Nhưng không ngờ rằng, lần đầu tiên mà Chu Thành Tu thua, lại có thể thua một cách đau đớn như vậy!
“Cậu Chu, rất nhiều người vẫn còn đang nhìn đó, rốt cuộc thì trận cá cược này tính như thế nào đây, cậu phải cho tôi một câu trả lời đó Giọng nói lười biếng của Diệp Phùng vang lên, nhưng truyên vào trong tai Chu Thành Tu lại trở nên vô cùng khó nghe, giống như là sỉ nhục level max vậy!
Hai tay của hắn ta đặt trên mặt bàn, cúi găm mặt, che giấu gương mặt tức giận đến vặn vẹo, từng chữ từng chữ bật ra khỏi kế răng: “Tôi thua”
Một câu này thốt ra, kết quả đã định!
Thua rồi sao? Mới thế mà đã thua rồi ư?
Tất cả mọi người đều bị kết quả làm cho kinh ngạc đến nỗi không cả kịp phản ứng, nhất là mấy người nhà họ Chu, họ đều sững sờ nhìn về phía Chu Thành Tu.
Chu Thành Tu hít sâu một hơi, run rẩy cầm giấy tờ bất động sản đưa cho Diệp Phùng: “Dựa theo thỏa thuận vừa rôi… Tất cả mọi thứ ở đây, kể cả sòng bạc của nhà họ Chu… Hiện tại, hiện tại đã thuộc về anhl”
Lúc nói ra những lời này, trái tim Chu Thành Tu như đang rỉ máu.
Hắn ta vô cùng không muốn như vậy, thế nhưng, cho dù không muốn, thì cũng đâu còn biện pháp nào khác cơ chứ?
Ở đây không chỉ có những người hóng hớt tới xem, mà rất nhiều thế lực lớn cũng đang ở nơi này! Vứt bỏ một sòng bạc, quá lắm thì mất đi một biện pháp kiếm tiền, nhưng nếu vứt bỏ uy tín, khiến cho những thế lực lớn kia nắm được điểm yếu, vậy thì toàn bộ nhà họ Chu hoàn toàn chấm dứt!
Cho nên, không phải là Chu Thành Tu muốn cho, mà là hắn ta không thể không chol Đương lúc Chu Thành Tu đưa giấy chứng nhận quyên sở hữu sòng bạc ra, người nhà họ Chu mới chợt bừng tỉnh. Chu Ngũ Gia vội nhào tới, túm chặt lấy cánh tay Chu Thành Tú: “Cậu cả, không thể làm như vậy được!”
lo “Buông tay ra!” Các thớ cơ trên mặt Chu Thành Tu hơi run lên, nhưng giọng nói của hắn ta vẫn tràn đầy uy nghiêm: “Chẳng lẽ là mất đi cái sòng bạc này thì nhà họ Chu không thể đứng dậy nổi hay sao? Hay là chú muốn để cho nhà họ Chu chúng ta thất tín với mọi người, từ nay trở đi, trong cái thành phố Hữu Thiên này, thậm chí là cả tỉnh Đồng Tam, bị gán cho cái danh là không đáng tin cậy hay sao?”
“Thế nhưng… Thế nhưng mà…”
Chu Ngũ Gia biết rõ đạo lý có chơi có chịu, thế nhưng mà, đây chính là cả một sòng bạc lớn đói Sòng bạc này là nơi cung cấp đến một phần năm số của cải hiện giờ của nhà họ Chu, bây giờ lại có thể dễ dàng đổi chủ như vậy ư?
“Chú năm! Chú phải nhớ kỹ, chúng ta là người làm ăn, có thể mất hết của cải tiền bạc, nhưng riêng uy tín thì không được để mất!
Không có tiền, chúng ta có thể kiếm lại được, nhưng nếu như không có uy tín, vậy thì cái gì cũng không còn!”
“Nói hay lắm Trong đám người vây xem, không biết là ai đã hét lên một câu như vậy. Ngay lập tức, những giọng nói thán phục vang lên khắp cả sòng bạc. Diệp Phùng ở bên cạnh cũng chăm chú nhìn Chu Thành Tu, hình tượng của hắn ta ở trong lòng cũng tăng lên ba phần.
Thua mất cả sòng bạc của nhà họ Chu – một sản nghiệp lớn như vậy, nếu nói rằng không đau lòng, thì chắc chắn đó là giả! Nhưng mà, sau khi biết được kết quả, Chu Thành Tu không chỉ không kì kèo dây dưa, ngược lại, hắn ta còn vô cùng hào phóng. Tuy thua sòng bạc, nhưng lại thắng được danh tiếng!
Phải biết, nhà họ Chu muốn lôi kéo đám người giang hồ đang hoạt động ngầm ở tỉnh Đồng Tam, mà đám giang hồ này vốn thô kệch, chữ nghĩa có lẽ chẳng biết được mấy cái, song, đối với họ mà nói, uy tín và đạo nghĩa còn quan trọng hơn cả tính mạng!
Khi mà kết quả đã được định rõ, thì hành động dứt khoát của Chu Thành Tu, không thể nghi ngờ gì nữa, đã giúp tăng cường thanh danh của nhà họ Chu, lôi kéo được lòng người!
Chu Thành Tu này, quả là một người vô cùng đa mưu túc trí!
Nghĩ đến đây, khóe miệng Diệp Phùng khẽ cong lên, thật không hổ là vua của Đông Bắc – nhà họ Chu, có thể trở thành thế lực đứng đầu cả một mảnh đất bao la rộng lớn này, quả nhiên không có ai là một kẻ tâm thường hết!
Diệp Phùng không hề do dự mà nhận lấy xấp giấy tờ bất động sản, ánh mắt anh đảo một vòng xung quanh, đột nhiên mở miệng: “Mặc dù sòng bạc của nhà họ Chu đúng là không tệ, thế nhưng tôi lại không có hứng thú với việc kinh doanh sòng bạc. Vả lại, thành phố Hữu Thiên lại cách thủ đô quá xa, làm thế nào để quản lý sòng bạc, cũng là một chuyện khá là phiên phức đây…
Nói đoạn, Diệp Phùng bày ra bộ dạng đau đầu vắt óc, sau đó, đột nhiên anh cười một tiếng, nhìn về phía đám người: “Như vậy đi, dù sao thì tôi cũng chẳng ham hố, không bằng bán phát sòng bạc này đi nhỉ?”
“Trong cái thành phố Hữu Thiên này, không chỉ có sòng bạc lớn nhất ba tỉnh Đông Bắc, mà còn có cả siêu thị lớn nhất nữa. Để tôi xem nào, vậy thì bất động sản sòng bạc này của nhà họ Chu, có thể được mua lại với giá bao nhiêu đây!”
Tất cả mọi người lập tức nín thởi Bán đi ngay tại chỗ ư?
Trên mặt tất cả người nhà họ Chu đều biểu hiện sự phẫn nộ, ngay cả Chu Thành Tu vốn rất ưu nhã, cũng không thể che giấu được sự tức giận!
Diệp Phùng đúng là quá thể đáng mài Ngay tại sòng bạc của nhà họ Chu mình, dễ dàng thắng được sòng bạc của nhà mình, sau đó lại dám công khai đấu giá bán sòng bạc ngay trước sự chứng kiến của người nhà họ Chu. Diệp Phùng đây là khinh thường, không thèm để nhà họ Chu bọn họ vào trong mắt ư?