• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thật ra hôm đó Hạ Nam Quân cũng không ép hỏi được thông tin gì có giá trị từ chỗ Khưu Thiên.

Hai người họ còn thiếu chút là choảng nhau, ầm ĩ tới mức cả hai đều không vui.

Hạ Nam Quân cực kỳ ghét Khưu Thiên vào những lúc như này.

Cố chấp, bướng bỉnh, với người khác thì tốt không đâu kể hết nhưng không chịu làm hắn vui lòng thêm dù chỉ một chút.
Giờ nghĩ lại thì hồi cấp Ba cậu cũng như vậy.

Vẻ ngoài tựa chiếc bình sứ trắng mới ra lò với đường nét hoa văn trong trẻo xinh đẹp cùng chiếc miệng hẹp dài, khiến người ta khi nhìn thoáng qua không thấy được bên trong.

Hạ Nam Quân ban đầu cảm thấy cậu rất đáng ghét, nhưng sau nhìn nhiều lại thấy ngứa ngáy trong lòng.
Càng ghét lại càng để ý, càng để ý lại càng thích.
Hạ Nam Quân không cách nào miêu tả được cảm xúc này.

Lúc đầu hắn cảm thấy tình cảm mình dành cho Khưu Thiên tựa nước ngọt có ga, lúc uống vào miệng thì ngọt ngào nhưng xuống tới dạ dày lại trào ngược trở ra, khiến người ta muốn nôn nhưng lại không nỡ.


Về sau hắn lại cảm thấy mình giống một con ve hơn.

Đem tình yêu chôn sâu trong lòng đất mười bảy năm, sau khi bay ra thì đập cánh ồn ào không ngừng, mãi tới lúc chết vẫn mải miết thổ lộ lời yêu thương.
Rõ ràng hắn đã ầm ĩ đến như vậy nhưng Khưu Thiên vẫn dường như không hiểu.
Hạ Nam Quân đi xem rất nhiều trận bóng rổ của cậu đàn em năm Nhất kia, thậm chí còn tới mức quen mặt.

Lúc gặp nhau ở canteen trường, cậu ta còn chào hỏi hắn.
Ngoài cậu đàn em năm Nhất đó thì còn đàn chị học giỏi bên khoa Kỹ thuật.

Khưu Thiên thật sự rất được yêu mến, có lẽ đến chính bản thân cậu cũng không nhận ra, thường xuyên có người tới rủ cậu nào là tham gia cuộc thi, nào là nghiên cứu đề tài.
Cậu không quá nhiệt tình với ai nhưng cũng không lạnh nhạt, có chút ngại phiền phức nhưng nên giúp thì vẫn ra tay hỗ trợ.

Đàn chị học giỏi với cậu đàn em năm Nhất kia dường như thường ở chung một chỗ với cậu.

Hạ Nam Quân so sánh nửa ngày, thấy bản thân cũng không có ưu thế hơn là bao.
Hắn tìm tới Amy, mang theo một chiếc tông đơ.
Amy: “?”
Hạ Nam Quân ngồi lên chiếc ghế chân dài, bảo: “Ông cắt tóc cho tôi đi.”
Amy sợ tới nhảy dựng, hỏi: “Ông thất tình à?”
Hạ Nam Quân không đáp.

Hắn có vẻ đang không vui, hỏi lại Amy: “Sao thằng nhóc đó cắt đầu húi cua lại đẹp trai như thế chứ?”
Amy nắm bắt được logic ở đây, hỏi: “Thế nên ông cũng muốn cắt tóc húi cua?”
Không biết vì sao nhưng Hạ Nam Quan lại bắt đầu nhăn nhó, nhét tông đơ vào tay cậu ta rồi ép cậu ta cạo tóc cho mình.
Tông đơ lướt qua da đầu tạo cảm giác râm ran.

Hạ Nam Quân dường như có chút bứt rứt, không kiềm được liên tục lén liếc mắt về phía chiếc gương bên cạnh.


Amy giữ đầu hắn lại mấy lần, phàn nàn: “Ông đừng nhúc nhích nữa, cạo thành mảng thì sao?”
Hạ Nam Quân không dám nhúc nhích nữa.

Tóc hắn khá khó cạo do xoăn quá.

Đến cuối khi cạo xong vẫn là một lớp xoăn li ti, dán trên vầng trán đầy đặn hơn người.
Đùng một cái cạo sạch sành sanh khiến Hạ Nam Quân có chút không quen sờ sờ tai mình, cảm thấy trống trống.
Amy đưa hắn một chiếc mũ bucket[1], bảo: “Sợ ông không quen, có muốn đội tạm không?”
Hạ Nam Quân soi mình trong gương.

Hôm nay hắn đeo đôi khuyên tai hơi to quá mức, không có tóc che đi nên vô cùng hút ánh mắt.

Hắn bĩu môi, cuối cùng vẫn đội chiếc mũ Amy đưa cho.
“Đẹp lắm.” Amy thành thật đáp, “Tôi thấy đẹp trai hơn cậu đàn em kia.”
Ngoài trời vẫn đang nắng gắt, Hạ Nam Quân mua một lon coca rồi cầm trên tay.

Hắn mặc áo ba lỗ đen cùng quần bò, đội chiếc mũ bucket rồi đi về phía khoa Kỹ thuật thưa thớt bóng người.
Khưu Thiên hôm nay không nghỉ trưa, cậu phải tới sân tập.

Lúc trước đàn em đã mời cậu tới xem trận đấu bóng rổ, cậu có từ chối mấy lần nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Lúc gần tới nơi thì cậu chợt thấy một người đang đứng ở chỗ ngoài hàng rào vây quanh sân bóng, vừa uống Coca vừa như đang chờ ai đó.

Người đó rất cao, khuôn ngực rộng, đường bả vai gọn ghẽ.

Khưu Thiên nhìn người đó một lúc, đứng yên tại chỗ không di chuyển.
Hạ Nam Quân quay đầu lại.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Khưu Thiên vô thức chớp mắt.

Hạ Nam Quân dường như có chút xấu hổ, cụp mắt nhìn xuống, phải một lúc sau mới đưa tay cởi mũ ra.
“Tôi cắt tóc rồi.” Hắn bình tĩnh nói.

Nắng chiếu khiến mặt hắn ửng hồng, mồ hôi chảy ròng ròng từ trán xuống.
Hạ Nam Quân nhìn Khưu Thiên.

Tới cuối hắn hỏi: “Đẹp không?”Chú thích:[1] Mũ bucket: hay còn gọi là mũ tai bèo

Note: Không chịu nổi nên phải đăng chương này luôn để mọi người cùng cảm nhận sự trẩu tre của cháu Đậu Đỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK