Khưu Thiên chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ lựng của Hạ Nam Quân, lưỡng lự một lúc mới hỏi: “Cậu say rồi à?”
Hạ Nam Quân nhăn mặt.
Mấy vết mẩn vẫn chưa tan khiến hắn trông có phần yếu ớt, hốc mắt vì cơn ngứa mà ngập nước như thể đang nuôi dưỡng giọt đắm say.
Hắn nhìn Khưu Thiên với dáng vẻ ấy, bảo: “Mình không say.”
Khưu Thiên nói: “Vậy chờ mai cậu ngủ dậy rồi nói mình nghe lại một lần nữa nhé.”
“Mình cứ có cảm giác cậu đang trêu chọc mình.” Khưu cất thuốc đi rồi nghiêm túc nói, “Hồi cấp Ba cậu từng trêu mình rồi.”
Hạ Nam Quân dường như cố nhớ lại một lúc nhưng không nhớ nổi: “Mình trêu cậu lúc nào cơ?”
Khưu Thiên: “Lần trong nhà vệ sinh nam ấy.”
Một thoáng mông lung lướt qua trên mặt Hạ Nam Quân.
Sau khi hiểu rõ cái lần mà Khưu Thiên đang nhắc tới thì hắn dần tỏ vẻ bị sỉ nhục, như thể không cam lòng, đầy chán nản, ngay cả hôn môi cũng không khiến hắn vui lên được: “Cậu cảm thấy lần đó là mình đang trêu cậu sao?”.
Đọc ????hê???? các chươ????g ????ới ????ại [ ????rù????????ru????ệ????.V???? ]
Hắn đã ngà ngà say nên sau khi cảm xúc trào dâng thì rõ ràng có chút choáng váng: “Ai lại trêu người khác kiểu đó chứ?”
Khưu Thiên không thể ngờ Hạ Nam Quân lại đột nhiên nói thẳng ra như thế, lúc muốn bịt miếng hắn lại thì đã chẳng kịp nữa rồi.
“Hơn nữa cậu cũng sướng mà,” Hạ Nam Quân nghiến răng nói, “Cậu cứ nói như thể người hôm đó không phải cậu vậy.”
Trên trán Khưu Thiên nổi gân xanh.
Cậu vừa tính mắng lại thì lại nghe thấy Hạ Nam Quân tiếp tục nói năng không ngại ngần chi: “Hơn nữa mình cũng có phản ứng mà.
Nếu không có cảm giác với cậu thì sao mình lại có phản ứng!”
Khưu Thiên: “……?”
Hạ Nam Quân: “Cậu đừng có nói là cậu không có phản ứng đấy nhé.”
Khưu Thiên hít sâu một hơi.
Đầu óc cậu trong thoáng chốc có phần rối bời, đang sắp xếp từ ngữ để phản bác lại nhưng vì lập luận của Hạ Nam Quân quả thật cũng không phải bất hợp lý cho lắm nên mãi nửa ngày cũng vẫn chưa phản bác nổi.
Hạ Nam Quân đổi tư thế ngồi.
Cả cổ và mặt hắn đều còn đỏ ửng, cũng không biết là do bị dị ứng tiếp hay do giận dữ.
Hắn không tỏ vẻ gì, đột nhiên chỉ về phía bản thân.
“Giờ mình có phản ứng rồi.” Hạ Nam Quân nói, “Cậu là nam, mình cũng là nam, nhưng mình có phản ứng với cậu rồi.”
Khưu Thiên nhắm mắt lại, theo bản năng viện lý do cho hắn: “Giờ cậu đang say.”
Hạ Nam Quân: “Đợt hồi cấp Ba đó mình không hề say.”
Khưu Thiên: “……”
Hạ Nam Quân đột nhiên chu môi, bảo: “Giờ trym mình đau lắm.”
Khưu Thiên nhìn hắn với vẻ mặt “Cậu đang nói cái quái gì vậy”.
Hạ Nam Quân tiếp tục lên cơn như thể đã tê liệt cơ mặt: “Nếu cậu cảm thấy lúc đó bị thiệt thì giờ có thể làm lại với mình.”
…
Khưu Thiên cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Hạ Nam Quân dường như vô cùng cố chấp cũng như tích cực muốn sửa lại suy nghĩ “bị trêu chọc” năm đó của Khưu Thiên.
Tới cuối tay Khưu Thiên mỏi nhừ, trên mũi lấm tấm mồ hôi, cố kiên nhẫn hỏi Hạ Nam Quân: “Cậu được chưa vậy?”
Giọng Hạ Nam Quân đứt quãng, phàn nàn: “Kỹ thuật của cậu dở thật đấy.
Năm đó mình làm thoải mái hơn cậu biết bao nhiêu.”
Khưu Thiên: “…..
Cậu im đi.”
Hạ Nam Quân: “Thoải mái vậy mà, chẳng hiểu sao cậu lại khóc.”
Khưu Thiên: “……”
Hạ Nam Quân thậm chí còn rất chi là uất ức: “Mình còn tưởng cậu ghét mình cơ.”
Khưu Thiên không kiếm chế nổi nữa.
Cậu thật sự không muốn nghe Hạ Nam Quân nói tiếp, bèn trực tiếp nghiêng đầu qua, áp trán lên trán hắn rồi chặn miệng Hạ Nam Quân lại.
Đối phương cũng theo đó mà hé miệng.
Chẳng biết là ai bắt đầu trước, đầu lưỡi hai người đã quấn loạn lấy nhau.
Lúc tách ra, Khưu Thiên khẽ liếm vòm miệng, cảm thấy Hạ Nam Quân mút rách lưỡi cậu rồi.
“Cậu nhanh lên đi.” Khưu Thiên chẳng còn cách nào khác, đành như dỗ dành hắn, “Mình không ghét cậu.
Mình thích cậu đấy, được chưa nào?”
Note: Lê la khắp nơi, comment xin xỏ khắp chốn nhưng vẫn không tìm được phần “…” nên thôi mọi người chịu khó cùng mình vậy T^T Thật ra ngay cả câu “Giờ trym mình đau lắm.” cũng bị cắt rồi cơ, nhưng mà chắc ấn tượng nhất nên được các bạn cmt hàng loạt :)).
Danh Sách Chương: