Hôm sau, đến tầm trưa thì Hạ Nam Quân mới tới.
Tảo Nương đã đi chơi mạt chược rồi, trong nhà chỉ còn mình Khưu Thiên.
Lúc cậu mở cửa ra thì thấy Hạ Nam Quân mặc áo ba lỗ, quần soóc cùng dép xỏ ngón, tay xách một lốc bia lạnh, còn miệng thì đang ngậm một cây kem mặn.
Khưu Thiên mở cửa ra rồi nhìn hắn.
Hạ Nam Quân nhấc tay, bảo: “Mua cho cậu đấy.”
Khưu Thiên chỉ đành để hắn vào nhà.
Trong phòng khách đã bật điều hòa.
Hạ Nam Quân chẳng có chút nào ngại ngùng do đang ở nhà người khác cả.
Hắn rất quen đường thuộc lối mà vào bếp, ướp lạnh bia rồi sau đó lại vào phòng Khưu Thiên lấy tấm chiếu điều hòa ra, trải lên nền nhà, cuối cùng còn ôm chiếc gối tựa từ trên sofa xuống dưới chiếu.
Khưu Thiên hỏi, “Cậu muốn ăn gì?”
Hạ Nam Quân vẫn đang đang ngậm kem, mồm lúng búng nói nghe không rõ, “Đồ uống lạnh với ô mai mận đi.”
Khưu Thiên ngồi xuống bên cạnh hắn, mở điện thoại rồi đặt đồ ăn.
Máy game hôm qua vẫn chưa dọn cất đi.
Hạ Nam Quân cầm tay cầm, mở giao diện lên.
Khưu Thiên vừa chọn đồ cho vào giỏ hàng vừa coi hắn chơi, thi thoảng còn tranh cãi với hắn: “Chỗ này phải nhảy.
Cậu phải né rồi chạy về sau.”
Hạ Nam Quân: “Trang bị của cậu nát quá.”
Khưu Thiên: “Là do kỹ thuật cậu chẳng ra đâu ấy.” Rồi cậu hỏi thêm: “Ăn tôm hùm đất không?”
Hạ Nam Quân bĩu môi, kêu không muốn bóc vỏ.
Khưu Thiên nghĩ thầm: Lười chết đi được.
Đến cuối, cậu vẫn tự đặt tôm hùm về ăn.
Lúc đồ ăn được giao tới, Hạ Nam Quân đang kẹt chỗ Boss, chưa qua được.
Hắn có phần cáu kỉnh, thấy Khưu Thiên xách tôm hùm đất đi vào thì cố ý tỏ vẻ khó chịu, nói: “Mình không ăn đâu.”
Khưu Thiên nhìn hắn khó hiểu, bảo: “Có mua cho cậu ăn đâu.”
Cậu bê chiếc bàn ngồi bệt ra rồi bày đồ ăn lên.
Hạ Nam Quân tìm thấy ô mai mận cùng đồ uống lạnh xong, quay qua lại thấy Khưu Thiên còn đặt cả xiên nướng nữa.
“Không thể để phí bia cậu mua được.” Khưu Thiên xếp các lon bia chồng lên nhau thành hình kim tự tháp như thể đang xếp domino.
Hạ Nam Quân không uống được đồ có cồn nhưng lại thấy thèm, bèn kêu: “Cậu rót cho mình chút đi.”
Khưu Thiên bảo: “Mình sợ cậu uống xong lại phải nhập viện ấy.”
Song, đến cuối, Hạ Nam Quân vẫn uống non nửa lon bia.
Hơi cồn thể hiện rõ trên mặt hắn, mới được một tẹo mà hai má đã như hai ráng đỏ.
Cổ hắn thì nổi mẩn, ngứa tới mức không chịu nổi phải đưa tay lên gãi.
Hốc mắt cũng rưng rưng, chỉ chực chờ rớt xuống.
Khưu Thiên chẳng còn cách nào khác, bèn lấy kem dị ứng để hắn bôi.
Hạ Nam Quân ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt cậu.
Sau gáy hắn như có cánh hoa đậu trên đó, tầng tầng lớp lớp, so le với nhau.
Hạ Nam Quân chờ một lúc, cất giọng ồm ồm hỏi cậu: “Bôi xong chưa vậy?”
Khưu Thiên đáp, “Sắp rồi.” Đầu ngón tay cậu quệt lấy lớp kem thuốc, như thể đang tô viền theo những cánh hoa trông vừa đáng thương lại vừa xinh đẹp kia.
“Cậu không được uống nữa, uống tiếp là ngất đấy.
Mà có choáng đầu không?” Khưu Thiên hỏi.
Hạ Nam Quân vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, khẽ đáp: “Không choáng lắm.”
Khưu Thiên “Ừ” một tiếng rồi thở dài, bảo: “Như này thì thật sự không ăn tôm hùm đất được rồi.”
Phía sau gáy của Hạ Nam Quân đã bôi thuốc xong, phải bôi tiếp tới trước cổ.
Khưu Thiên kêu hắn ngửa đầu lên.
Lúc bôi tới chỗ yết hầu thì Hạ Nam Quân không nhịn được nên nuốt nước bọt.
Khưu Thiên nhìn chằm chằm yết hầu lên lên xuống xuống không nề nếp của đối phương mà thấy cạn lời, bảo: “Cậu chịu đựng một chút đi.”
Hạ Nam Quân phàn nàn: “Ngừa lắm ấy.”
Khưu Thiên: “Ai bảo cậu nhất quyết đòi uống cơ.
Biết mình bị dị ứng còn uống, thèm lắm hay sao.”
Hạ Nam Quân vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu, lầu bầu: “Vì cậu uống mà.”
“Mình uống thì cậu cũng muốn uống sao?” Khưu Thiên phá ra cười, hỏi, “Mình làm gì thì cậu muốn làm theo hả?”
Cậu bôi nốt chút kem thuốc còn lại lên cổ Hạ Nam Quân rồi đỡ mặt hắn, nhìn thử xem có chỗ nào khác nổi mẩn không.
Hạ Nam Quân nhìn cậu bằng đôi mắt ngập nước.
Qua một lúc, hắn hơi bĩu môi, chậm chạp nói: “Không phải vì cậu uống nên mới muốn uống.”
Khưu Thiên: “?”
Hạ Nam Quân: “Chẳng qua là muốn làm những việc giống cậu mà thôi.
Sáng ra thức giấc muốn nhìn thấy cậu, sau đó lại suy nghĩ không biết mua gì cho cậu thì thích hợp.
Lúc đi dạo siêu thị lướt qua hãng bia cậu thích, thế là liền mua.”
Hạ Nam Quân ngừng lại một chút rồi tiếp: “Mùa hè thời tiết nóng bức, nắng gắt.
Phòng khách nhà cậu có bật điều hòa, có máy game mình thích, có cả chiếu điều hòa có thể trải xuống sàn.”
Hắn nói tới đây thì dừng lại một lúc lâu.
Khưu Thiên nhìn hắn, cảm thấy những nốt mẩn màu hồng nhạt tựa cánh hoa kia dường như đã từ từ lan tới khóe mắt của Hạ Nam Quân rồi.
“Mình tìm rất nhiều lý do để tới gặp cậu,” Hạ Nam Quân nói, “Nhưng hình như lý do duy nhất đáng được coi là lý do chỉ có mình cậu mà thôi.”
—
Tác giả: Đậu Đỏ rượu vào mới có đủ dũng cảm để nói mấy lời ngọt ngào..
Danh Sách Chương: