Tử Tiêu cứ như vậy ở trong gian phòng của Mộc Á Tùy, hơn nữa lại không có ý định đi.
Đối với hành vi vô sỉ của hắn, Mộc Á Tùy dù có phản kháng, nhưng rốt cuộc người đứng mái hiên cũng phải cúi đầu, không thể nào không thỏa hiệp, phân ra một nửa cái giường cho hắn.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Mộc Á Tùy vừa mới có chút ý thức liền cảm thấy có ánh nhìn nóng rực của ai đó, cứ nhìn vào đôi lông mày cùng môi của cậu, hình thành một cái tam giác.
Căn cứ vào bản năng né tránh nguy hiểm của con người, Mộc Á Tùy không để lại dấu vết từ từ nhích ra xa.
Sau đó, cậu cảm thấy phía sau lưng là một khoảng trống không, muốn quơ tay nắm một thứ gì đó, nhưng sau đó rầm một tiếng, cậu ngã mạnh xuống giường.
Tử Tiêu lấy khủy tay chống đầu, khóe miệng có chút vui vẻ câu lên.
"Tôi có làm cái gì a?"
Mộc Á Tùy đau đến nhíu mày, xoa xoa cái mông bất hạnh phải chạm đất
"Cũng là bởi cái gì anh cũng không làm!" nếu như hắn nắm lấy tay của cậu lại là được rồi, hại cậu ngã thảm đến như vậy.
Tử Tiêu hiểu rõ, cười đến ý vị thâm trường
"Nguyên lai em hi vọng tôi làm cái gì đó a!"
Mộc Á Tùy lập tức hiểu được hắn đang nói đến ý gì, thân thể lập tức cứng đờ, nhiệt khí trên mặt lại hiện lên.
Mục quang của Tử Tiêu càng thêm tùy ý tại trên cổ áo mở rộng của cậu mà nhìn.
ngôn tình ngược
Mộc Á Tùy cúi đầu, chỉ thấy cổ áo của mình bán mở rộng, hiện ra da thịt nhẵn nhụi bên dưới.
"Cái này.." cậu mờ mịt đưa tay sờ sờ, cảm giác có chút ngứa, ngẩng đầu liền cùng ánh mắt của Tử Tiêu chạm nhau, đầu cậu oanh một tiếng, thoáng chốc lý trí sụp xuống.
sưu một phát, Mộc Á Tùy phóng ngay về phía phòng tắm, cài chốt cửa cẩn thận, cậu lúc này cúi người, cẩn thận vạch cổ áo ra nhìn thử, trên ngực cậu có những điểm đỏ liên miên kéo dài không dứt, tới cả hai chỗ hồng hồng trên ngực cậu của có.
"Hỗn đản" Mộc Á Tùy nhỏ giọng chửi thầm một tiếng, tuy cậu có chút trì độn, nhưng cũng không đến mức đem những cái chấm đỏ này là do muỗi đốt.
Vừa nghĩ tới bóng người đêm qua ngồi xổm trên người cậu cày cấy, cậu liền cảm thấy một trận hàn khí bốc lên.
Hắn đến tột cùng là muốn làm cái gì a? – Mộc Á Tùy nhìn khuôn mặt vô cùng bình thường đang được phản chiếu qua gương, hoàn toàn không hiểu lý do
"Chẳng lẽ là bởi vì thời gian sinh trưởng lúc trước, nên hắn mới nảy sinh tình cảm, chuyện tình chim non?" ( giống như chuyện tình chim sơn ca vậy, người được chăm sóc sẽ nảy sinh tình cảm với người chăm sóc mình),
Mộc Á Tùy bị ý nghĩ của chính mình dọa một trận, có chút 囧,
"Không có khả năng, hắn rõ ràng cái gì cũng không nhớ mà!"
Mặc kệ thế nào, cái đoạn sự tình này rất nhanh bị Mộc Á Tùy lạnh lùng ném ra sau đầu, hiện giờ cậu còn có rất nhiều chuyện cần giải quyết, việc cấp bách hiện giờ chính là vụ án của Doãn Hiểu Tình.
Đối với cái chết của cô ấy, trong lòng cậu ẩn ẩn chứa chút áy náy.
Cậu luôn nghĩ, lúc ấy nếu như là cậu nhận được cú điện thoại kia, thì chắc sự tình cũng không đi đến bước này.
Giống như bây giờ có chút yên tĩnh, làm cảm giác này trong lòng cậu phá lệ có chút mãnh liệt.
Tử Tiêu gõ cửa phòng tắm, Mộc Á Tùy đã đi vào đó quá lâu rồi.
Đối với tính cách của cậu, Tử Tiêu từ trước đến nay luôn đoán rất chuẩn, phòng chừng lại để tâm chuyện vụn vặt gì rồi.
"Làm gì vậy?" âm thanh rầu rĩ của Mộc Á Tùy xuyên qua cánh cửa truyền tới.
"Nhanh lên, cơm nước xong liền đi gặp vài người hiềm nghi" Tử Tiêu nghiêm túc nói với ván cửa trước mặt, dù không có nhìn thấy, nhưng Mộc Á Tùy tin tưởng lời này của hắn không có một chút gì gọi là trêu chọc.
Mộc Á Tùy ở phía sau cánh cửa nghe vậy, có lẽ là do có chút ép buộc, nên cậu cũng đã nghĩ thông suốt, Tử Tiêu lại cũng không cố gắng bắt ép – nhưng thật ra là có nguyên nhân.
Hắn gần đây cho rằng, tình yêu tựa như đang chơi diều vậy, ngày thường kéo thì kéo, cũng nên có những lúc buông lỏng.
Đương nhiên mấu chốt chính là đem dây túm chặt vào trong tay.
Đối với cái điểm này, hắn thật ra rất tự tin.
Không thể không nói, sách lược này rất hiệu quả, vừa mới nói ra, chốt cửa liền mở, Mộc Á Tùy miệng đầy kem đánh răng, nhìn thấy trên mặt hắn cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc
"Chờ một chút"
Tử Tiêu một chút cũng không thèm để ý đến hình ảnh của cậu hiện giờ, ngược lại đối với hắn mà nói, Mộc Á Tùy có thể dùng hình ảnh này, thản nhiên đối diện với hắn, cảm thấy có chút vui vẻ.
Mộc Á Tùy ngày thường rất chú trọng ăn mặc, ngay cả trời nóng cũng ăn mặc rất chỉnh tề, lúc này cậu lại nguyện ý để hắn thấy cảnh mất hình tượng như vậy, có thể xem như đã không còn xem hắn như người ngoài đi.
Tưởng tượng như vậy, tâm tình hiện giờ của Tử Tiêu vô cùng tốt
"Tôi chờ em ở cửa ra vào, cho em 10 phút" Nói xong đi thẳng ra ngoài, bỏ lại Mộc Á Tùy sau lưng luống cuống tay chân súc miệng rửa mặt.
Chỉ mất 8 phút, cậu đã thay quần áo chạy ra ngoài cửa lớn.
Thời tiết hôm nay có chút không tốt lắm, có chút âm trầm, thoạt nhìn trời muốn đổ mưa.
Tử Tiêu vừa thấy Mộc Á Tùy, thân thủ rất nhanh khoác lên bờ vai cậu, lôi kéo cậu đi ra ngoài.
Mộc Á Tùy hiện giờ còn đang chờ hắn nói đi đâu, nên cũng không có để ý đến hành động thân mật của hắn hiện giờ, Tử Tiêu lại ở trong nội tâm âm thầm cười đắc ý.
"Cái vụ án này, mặc dù chúng ta được cảnh sát ủy thác, nhưng chủ yếu phá án vẫn là bọn họ tra"
Nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của Mộc Á Tùy, Tử Tiêu chủ động giải thích nói
"Ủy thác này, chỉ là chúng ta giúp họ giải quyết những thứ không bình thường quấy nhiễu thôi"
"Giải quyết những thứ không bình thường?" Mộc Á Tùy há hốc mồm "Anh là nói vụ án của Hiểu Tình cùng với ma quỷ có quan hệ?"
"Hiểu Tình?" Tử Tiêu khiêu mi, hiển nhiên đối với cách nói thân mật như vậy có chút bất mãn "Em chưa bao giờ gọi tôi như vậy, em toàn gọi cả họ lẫn tên tôi thôi!"
Mộc Á Tùy thân thể có chút cứng đờ - một người là bạn gái cũ của cậu, còn một người là thủ trưởng (sếp) của cậu, cái này sao có thể so sánh a! Hơn nữa, Tử Tiêu danh tự chỉ có hai chữ, không lẽ liền gọi luôn tên bỏ qua họ là Tiêu?
Mộc Á Tùy im lặng, Tử Tiêu kiên trì nhìn cậu.
Hơn nữa ngày trời, Mộc Á Tùy trước tiên lùi một bước nói
"A Tử?"
Sắc mặt Tử Tiêu hiện giờ, nói như thế nào đây – giống như là được biết trúng số độc đắc, kết quả vui sướng còn chưa kịp lại được thông báo rằng giải thưởng là một cái tát.
( Giống như sắp ăn được thịt lại bị rớt xuống cống a~ tội +-+)
"Vẫn gọi như cũ đi"
Mộc Á Tùy nhận ra hắn là có ý bất mãn với cách xưng hô liền không nói gì thêm, trực tiếp đem chủ đề lúc trước dẫn lại
"Anh còn chưa nói hết, Hiểu Tình, ừm, vụ án của cô ấy cùng quỷ quái có quan hệ gì? Hay là nói hung thủ là..."
Tử Tiêu cười nhưng không nói.
Tổng thể cũng không thể nói cho cậu biết, tin đồn quỷ quái này là xuất phát từ cậu mà ra, cứ để cho cậu nghĩ có quỷ quái, thì Mộc Á Tùy cũng sẽ không dám rời khỏi hắn nửa bước.
Hai người ra ngõ nhỏ, đợi nửa ngày mới gọi được xe
"Đi ăn điểm tâm trước a" Tử Tiêu không khỏi phân trần, thẳng thắng ra quyết định.
Mộc Á Tùy tuy có điểm nóng vội, nhưng cơm thì vẫn muốn ăn.
Hai người đến nội thành, ở một quán bán cháo quẩy, cùng sữa đậu nành ngồi xuống.
"Trời mưa!" Mộc Á Tùy thấp giọng lẩm bẩm một câu, Tử Tiêu quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Quả nhiên, mưa bắt đầu rơi xuống, đầu tiên là vài giọt, sau đó lại dần dần nặng hạt, điên cuồng đập vào cửa kính.
"Ân?" Tử Tiêu phát ra âm thanh có điểm kinh ngạc, Mộc Á Tùy theo tầm mắt của hắn nhìn lại, một chiếc xe BMW màu đen dừng lại, tiếp đó mà một nam nhân tây trang đen chạy vào.
"Lão bản, cho chén cháo, hai cái bánh quẩy, một quả trứng gà, cộng thêm một cái bánh cuốn nóng"
"Hảo a"
Người nam nhân trung niên ngồi bàn phía bên trái Mộc Á Tùy, thấy gã ngồi gần, Mộc Á Tùy có chút không vui nhìn chằm chằm vào gã, thu hồi lại mục quang đối với Tử Tiêu hỏi
"Làm sao vậy?"
Tử Tiêu cười nhạt một cái
"Gã chính là 1 trong những kẻ bị hiềm nghi, là tài xế của Hoắc Kiến Thành tên là Lý Thuật, chắc em cũng biết Hoắc Kiến Thành, gã chính là kim chủ của Doãn Hiểu Tình a"
Trên mặt của Mộc Á Tùy liền hiện lên một tia xấu hổ, mặc dù biết Tử Tiêu là đang nói sự thật, nhưng cũng không có biện pháp đem Doãn Hiểu Tình gắn với những hình ảnh của kẻ thứ 3 hay tình nhân.
Tựa hồ Tử Tiêu còn ngại không khí chưa đủ nhiệt, hắn nặng lời nói
"Hoắc Kiến Thành chính là người bị hiềm nghi nhiều nhất.
Gã gần đây đã rất muốn đá Doãn Hiểu Tình đi, nhưng hình như cô ta lại không chịu buông tay, hai người bọn họ lại dây dưa thật lâu.
Cho nên động cơ gây án của gã rất rõ ràng.
Hơn nữa, tại thời gian tử vong của Doãn Hiểu Tình, gã cũng không có bằng chứng ngoại phạm"
"Nhưng mà, chuyện này cùng với tài xế của gã có gì liên quan?" Mộc Á Tùy có chút khó hiểu.
Tử Tiêu nghiêng người qua bên kia, liếc nhìn Lý Thuật
"Gã chính là người thứ nhất đến hiện trường vụ án"
Mộc Á Tùy lập tức ngẩn người, có chút khẩn trương nhích gần Tử Tiêu
"Có thể hay không chính là Hoắc Kiến Thành sai bảo Lý Thuật giết Hiểu Tình?"
Tử Tiêu mỉm cười "Cũng có khả năng, nhưng vẫn cần người đi tra xét"
Lời này có chút biểu lộ, hắn chỉ là người bên cạnh hiệp trợ, còn Mộc Á Tùy mới chính là sắm vai nhân vật trinh thám, cái này không khác gì đang tâng bốc Mộc Á Tùy.
Mộc Á Tùy nghiêm mặt, nhưng tai có điểm hồng.
"A, đúng rồi, chúng ta như thế nào đi hỏi?" Mộc Á Tùy thần sắc sáng ngời, đột nhiên nghĩ đến vấn đề - hai người bọn họ cũng không phải là cảnh sát a
Tử Tiêu phi thường bình tĩnh, ở trong túi áo lấy ra hai cái giấy chứng nhận, đưa cho Mộc Á Tùy nói
"Lấy cái này dùng"
Mộc Á Tùy nhận lấy xem qua một hồi, cái giấy chứng minh này có chút...!xác thực là không phải là lấy của mấy em tiểu học làm chứ? Tử Tiêu tựa hồ biết cậu đang suy nghĩ cái gì, hắn tự tin cười nói
"Đến lúc đó thì sử dụng thủ thuật che mắt là được, bất quá để không bị cắn trả, thì phải nhờ em rồi."
Trên mặt của Mộc Á Tùy nhiệt khí bốc lên, tuy nhiên cũng không có lúng túng cùng xấu hổ như trước, nhưng rốt cuộc cũng có chút khẩn trương, ẩn ẩn trong đó chút chờ mong.
Tử Tiêu có chút hưng phấn nhìn cậu, Mộc Á Tùy bối rối cúi đầu vò vò giấy chứng minh.
"Di? Thượng Quan Tùy? Thượng Quan Tiêu?" Mộc Á Tùy như phát hiện ra được một châu lục mới, con mắt tỏa sáng nhìn Tử Tiêu
Tử Tiêu nhấp một ngụm sữa, thuận miệng đáp
"Em không phải đã nói họ Mộc là theo họ của mẹ, còn thực chất là họ Thượng Quan..."
Câu nói kế tiếp hắn không thể nói ra nữa, bởi vì trong mắt của Mộc Á Tùy đang xuất hiện hai ngọn lửa nhỏ, như sắp phun ra
"Tôi nhớ chuyện này chỉ có cùng tiểu thịt viên nói qua thôi!" Cảm giác như hắn đã sớm khôi phục trí nhớ, những chuyện thân mật mà hắn làm với cậu lúc trước đều là muốn trêu chọc cậu! Nghĩ đến khả năng này, tâm của Mộc Á Tùy thoáng có chốc run rẩy phát đau.
Tử Tiêu sắc mặt cứng đờ, gặp khuôn mặt trắng bệch của Mộc Á Tùy, có chút luống cuống giải thích
"Ngay từ đầu xác thực là không nhớ rõ, nhưng về sau cùng Ngọc Trinh đánh một hồi thì đột nhiên những sự tình này xuất hiện trong đầu.
Bất quá, cũng chỉ là có một chút hình ảnh vụn vặt, thẳng đến khi cùng em ở một chỗ, những chi tiết kia mới dần dần trở nên rõ ràng"
Được hắn giải thích một cách xác đáng như vậy, Mộc Á Tùy vốn cũng không có nhiều tức giận liền rất nhanh tiêu tan, khi nghe đến câu cùng em ở một chỗ của Tử Tiêu, tâm của Mộc Á Tùy đột nhiên lỡ đập vài giây.
Tử Tiêu thấy sắc mặt cậu có vẻ đã nguôi giận, vì vậy có thêm dũng khí lại gần nói, nhiệt khí ngay tại lỗ tai của cậu là phun
"Tôi phát hiện..." Hắn kéo dài ngữ điệu, khiến trái tim của Mộc Á Tùy đập thùng thùng vang lên, cố gắng dựng thẳng tai nghe hắn nói hết
Tử Tiêu hạ giọng nỉ non nói
"Tôi phát hiện, việc làm tránh bị phản phệ này rất có ít cho việc khôi phục trí nhớ a"
Lời vừa dứt, nụ nôn của hắn liền rơi ngay tại khóe miệng đang có chút nhếch lên của cậu..
Danh Sách Chương: