Phiên ngoại 4: Chuyện tình cảm của tên bụng đen
Lý Tránh rất buồn bực, không thể tưởng tượng được Minh giới cùng nhân gian cũng không có gì khác nhau, đều là dựa vào quan hệ mà đi cửa sau.
Hắn là người không có quan hệ cũng chẳng có thủ đoạn, ở trong dòng nước khúc khuỷu kênh rạch rạch này, hắn hoàn toàn bị lu mờ
"Lão tử mặc kệ!" Hai tay hất lên, Lý Tránh đem thư giới thiệu vứt trên mặt đất "Từ nay về sau tôi thích đi đâu thì đi đó, cái gì mà thăng chức tăng lương, cái gì mà ép duyên này nọ, tất cả đều cút qua một bên"
Cấp trên của hắn thu lại tiếu dung "Tiểu Lý tử a, cậu xem tôi đây không phải là vì cậu mà cực lực tranh thủ? Cậu lại không biết quý trọng, chuyện này có biết bao nhiêu người mơ tưởng đến đâu.
Tiểu tử cậu a, đúng là đồ chỉ biết ba mà không biết bốn"
Nhìn thấy Lý Tránh vẫn bộ dạng như cũ, lão nhân trầm ngâm một lát
"Nếu đã như vậy, chỉ cần đi một năm, sau một năm tôi sẽ triệu hồi cậu về, cho cậu ở vị trí chủ phó....."
Nghe vậy, ánh mắt Lý Tránh lóe lên một chút ý vị thâm trường
Lý Tránh cúi người, nhanh chóng đem thư giới thiệu trên mặt đất lên cất vào trong ngực "Một lời đã định"
Có được cam đoan sau một năm được thăng chức, điểm không thoải mái này của Lý Tránh rốt cuộc cũng bị xóa đi, thoái mái cầm thư giới thiệu đến báo danh
"Tôi gọi là Lý Tránh, là sứ giả ở Minh giới, đại biểu....." hắn đột nhiên không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào người đối diện mà sững sờ.
Hoàng Nghiêu theo ánh mắt của hắn nhìn sang, lập tức nở nụ cười
"Vừa lúc, nhà cổ đang nhận được một vụ ủy thác, việc này liền giao cho hai người đi xử lý"
Thanh Hiện muốn nói lại thôi, nhìn thấy Hoàng Nghiêu đã nhìn sang chỗ khác, ánh mắt anh ảm đạm, trầm mặc không nói.
Đối với phản ứng của hắn, Lý Tránh ngồi đối diện đều thu hết vào trong mắt, trong đầu nổ một tiếng, sau đó nhanh chóng lặng xuống
"Đi thôi"
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho Lý Tránh có điểm không bước nổi chân.
Người bên cạnh trừng mắt nhìn hắn, Lý Tránh cười lấy lòng hướng sang bên cạnh dịch tới, một bước lại thêm một bước.
Liền sau đó dịch tới 4, 5 bước, rốt cuộc cũng đem khoảng cách của hai người kéo gần, chỉ còn cách có 20mm
Thanh Hiện lúc này đem ánh mắt lạnh băng phóng tới "Nhiệm vụ của chúng ta là đem sắc lang tập kích nữ sinh cấp 3 bắt ra" khẽ cười lộ ra hàm trăng trắng bóng "anh đi thay bộ quần áo khác đi"
"Ách?" Lý Tránh bị nụ cười bất ngờ này tập kích làm cho tâm can đều run rẩy cả lên, vô ý thức gật đầu, đợi cho lúc kịp hối hận thì gạo đã nấu thành cơm "A! Đây là cái gì?"
Thanh Hiện yên lặng quay đầu "Không có mồi câu cá thì sao câu được cá? Tới!"
Ngón tay khẽ câu lên, hoàn toàn không muốn cùng Lý Tránh thương lượng.
Lý Tránh gương mặt không tình nguyện, cước bộ đi một chút lại ngừng
"Làm gì?"
Thanh Hiện trên không trung quơ một cái, trong lòng bàn tay liền xuất hiện dao cạo râu, Lý Tránh hậu tri hậu giác phát hiện liền kêu to "Không muốn – a!!!"
Không để ý đến tiếng kêu gào gầm rú của ai đó, Thanh Hiện hướng hắn ép tới.
Đợi cho Thanh Hiện lùi về sau, Lý Tránh đã có chút giống người bình thường, tham lam hưởng thụ khí tức khoan khoái trên người của Thanh Hiện "Ừ...a...a.."
Thanh Hiện dừng tay, Lý Tránh liền cười làm lành
"Tôi là không nỡ khí khái nam tử ở trên người mình, ân..a"
Thanh Hiện vẻ mặt tràn đầy chán ghét, lại không hề dừng tay, lả tả hai ba lần, đầu của Lý Tránh giống như quả trứng được hấp cách thủy, vô cùng sáng loáng
Vỗ vỗ tay, Thanh Hiện đem tóc giả ném qua,
"Đội, câm miệng!"
Lý Tránh ủy ủy khuất khuất đội lên, thỉnh thoảng dùng ánh mắt chứa đầy lệ quang không tiếng động đánh tới Thanh Hiện.
Thanh Hiện lại không hề cảm thấy áp lực, ngẩng đầu đánh giá cái người bất nam bất nữ trước mắt này, khóe miệng không nhịn được giương cao
Được rồi, anh thừa nhận, khiến Lý Tránh giả thành bộ dáng bất nam bất nữ này cốt yếu chỉ muốn trả thù cái người thích lải nhải này
Mang theo Lý Tránh đang giả nữ, Thanh Hiện nhận một án tử có tỷ lệ hung thủ tiếp tục ra tay tương đối cao, mà còn không cần quan sát con mồi một cách cẩn thận, chuyên phục kích từ trong những ngõ nhỏ
Lúc này sắc trời còn sớm, Lý Tránh đợi đến có chút nhàm chán, nhịn không được tán gẫu cùng Thanh Hiện đang đứng đối diện
"Hiện Hiện a, kỳ thực nên là cậu mặc nữ trang, cậu xem, so với tôi, cậu càng có làn da nhẵn nhụi, cũng không có râu, mặt trái xoan, mày lá liễu...." Nói nhìu đến nỗi hắn như muốn ghim chặt hình ảnh của Thanh Hiện trong mắt hắn
"Đó là nữ nhân..." Thanh Hiện mặt lạnh lùi về phía sau một bước, đối với vẻ mặt nịnh nọt của hắn không chút biểu cảm.
Nhiệt tình của Lý Tránh hoàn toàn không bị đả kích, ngược lại còn ngã người tới hướng của Thanh Hiện
"Hiện Hiện, tôi mang đôi giày này đau chân quá, cậu đỡ lấy tôi một chút!"
Thanh Hiện không nhúc nhích, lúc cả người của Lý Tránh đã hướng tới một góc 75 độ, anh không nói một lời liền nhảy đến chỗ bên cạnh.
Vì vậy, Lý Tránh đang mặc váy mang giày cao gót hoa hoa lệ lệ gã chổng vó, váy ngắn đã muốn rách một đường
"Hiện Hiện...." Lý Tránh ủy khuất vô cùng nhìn anh
Thanh Hiện đối với xưng hô này của hắn vô cùng chán ghét, không nhịn được cao giọng "Câm miệng!"
Nói xong mới ý thức được bản thân có linh lực, cái gì chú định thân, chú phong ân, tùy tiện liền có thể khiến cho thằng nhãi này im lặng.
Vì vậy tay làm ấn kết quăng tới, Lý Tránh đang không hề phòng bị lập tức trúng chiêu, đến lúc phản ứng lại thì đã không thể động, miệng cũng không thể nói
Thế giới lại thanh tĩnh, Thanh Hiện rất hài lòng, mà Lý Tránh đang ngã chổng vó, bộ đồ mặc trên người đang ma sát với mặt đất.
Vô luận ánh mắt của hắn đau lòng đến cỡ nào, Thanh Hiện đều làm như không thấy, vẫn nhàn nhã vào một tiệm cà phê gần đó, cách một tấm thủy tinh mà nhìn tư thế oai hùng của hắn
Thêm một ly cà phê, Thanh Hiện có điểm không yên lòng.
Hoàng Nghiêu thích nhất là vị đắng của cà phê không thêm đường, đi theo hắn lâu, anh cũng đã nhiễm phải thói quen này của hắn.
Tự giễu mà nghĩ, hương vị này cũng là một ẩn dụ đi, là hương vị của sự chờ đợi không có hy vọng
Trời đã hoàn một màu đen, người phục vụ đi tới chỗ của Thanh Hiện mỉm cười hỏi "Tiên sinh, lại thêm một ly?"
Ít nhìu Thanh Hiện cũng có một túi da tuấn lãng, người phụ vụ kia cũng đã đến châm thêm cà phê cho anh cũng đã được mấy lần
"Không cần, cảm ơn" Thanh Hiện đưa hắn tiền bo, quay đầu quan sát, trong ngõ nhỏ kia đã là một màu đen, không thể nhìn thấy những gì diễn ra bên trong, khó trách sự việc kia lại tái diễn nhiều lần như vậy
"Không tốt!" Anh kinh hô một tiếng, sau đó phóng đến ngõ nhỏ
Trong ngõ nhỏ đã không còn một bóng người, biểu tình trên mặt Thanh Hiện thoáng cứng ngắc, ngoại trừ tên hung thủ sắc lang nhưng mắt bị mù, thì có người nào gu thẩm mĩ nát đến mức bắt cái tên nam giả nữ kia?
Hiện giờ anh nên tự an ủi hay là lập trận pháp truy tìm để tìm tên quỷ kia? Mong rằng Lý Tránh có thể cố gượng đến lúc đó
- ----------------------------------------------------
Tại thời điểm cái đầu heo hướng đến sát mặt của Lý Tránh, trận pháp trên người của hắn cũng bị phá nát, may mắn là Thanh Hiện chỉ mới là người nhập môn, linh lực còn chưa đủ hoàn thiện, bằng không đêm nay hắn chẳng biết tìm ai đòi lại công đạo
Đạp một cước, Lý Tránh cảm thấy không vận đủ lực, lập tức xé luôn váy ngắn, hai chân cùng sử dụng, chỉ kém không đánh cho đầu heo kia toàn thân tê liệt
"Ai, Hiện Hiện cũng thật ác tâm, xem mình bị người khác phi lễ cũng không ra tay, ai..." Nghĩ đến tình yêu đầu đời của bản thân lại như vậy, Lý Tránh than thở đứng dậy
"Lý Tránh....." âm thanh Thanh Hiện từ không trung hướng tới, Lý Tránh sửng sốt một giây, lập tức hiểu được Thanh Hiện là đang vận thần thức tìm kiếm hắn, tâm tình đang ở dưới địa ngục liền lập tức bay lên thiên đường
"Tôi ở....." nửa câu sau Lý Tránh lập tức nuốt vào trong bụng, khó có cơ hội Thanh Hiện lại lo lắng tìm kiếm hắn như vậy, làm cho cậu khẩn trương vì hắn cũng là một loại hạnh phúc
Nụ cười hèn mọn chợt xuất hiện trên mặt Lý Tránh.
Vì vậy khi Thanh Hiện đến liền nhín thấy tên đầu heo đang đè lên người Lý Tránh, còn hắn thì lệ tuôn như mưa nhìn anh, mở to hai mắt như là đang lên án anh
Không biết vì cái gì, chứng kiến cảnh như vậy, xúc động đã biến mất từ lâu nay trở lại.
"Có thể đứng lên?" Lời này anh phải cố hết sức bình tĩnh để nói
"Ách?" Lý Tránh ngẩn người, còn không ý thức được hắn lúc nào đã đâm chân ngựa
Thanh Hiện tức giận nhìn hắn "Con mắt của tên kia còn đang lệch vị trí kìa!"
Lý Tránh im lặng, đây là hành động quá mức tội lỗi.
Hắn đẩy tên đầu heo kia sang một bên, đứng dậy, vẻ mặt có chút ủ rũ
"Cái tên đầu heo này xử lý thế nào?"
Thanh Hiện nhìn thoáng qua đã không còn nhìn rõ mặt mũi của hung thủ, cảm thấy lấy dung nhan hắn hiện giờ mà đánh đồng với heo, quả thực là đang vũ nhục loài heo!
"Tôi đã báo nguy, chờ cảnh sát đến"
"A..." Ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, Lý Tránh liền lập tức theo đuôi Thanh Hiện "Hiện Hiện, cậu thực sự là đoán được, như tôi xém bị tên đầu heo này XXOO, tuy tinh thần cùng thể xác chịu chút thương tổn, nhưng tôi hoàn toàn không hề trách cậu, thật sự.
Tôi chỉ oán mình mạng khổ, đời này nhất định bị người hà hiếp......"
"Anh....."
"Cậu không cần an ủi tôi, tôi đã không còn là thân trong sạch, đầu heo kia, đầu heo kia đều đã xem hết mọi thứ trên thân thể tôi, tôi không bao giờ, không bao giờ muốn làm người nữa....."
Vẻ mặt Thanh Hiện đã có chút run rẩy
Lý Tránh tưởng là tình hình đã chuyển biến tốt, tiếp tục cầm khăn tay khóc nức nở
Thanh Hiện không có để ý đến hắn, quay đầu bỏ đi.
Lý Tránh thả tay xuống, giọng thều thào đau thương "Ít nhất một ánh mắt an ủi cậu cũng không cho tôi sao!"
Chậm chạp đứng dậy, còn chưa đứng vững một chiếc áo khoác chùm lên đầu hắn
"Cho cái rắm! Che lại cho kỹ, tránh dọa người ta!" âm thanh trong trẻo nhung lạnh lùng vọng tới
Lý Tránh cười đến mắt mày đều cong
"Vâng, quan trên"
Ôm áo khoác ngửi ngửi, chính là một cỗ khí tức quen thuộc, "Ngao – ô" nam nhân mê trai nào đó liền hóa thân thành sói
Thật lâu thật lâu sau này, khi Lý Tránh ôm được mĩ nhân về nhà.
Trong lúc dọn dẹp căn phòng, liền phát hiện thấy cái áo khoác lúc trước anh cho hắn, Thanh Hiện sửng sốt một chút
"Tên ngu ngốc này!" ngoài miệng thì mắng, nhưng ánh mắt đều hàm chứa ý cười.
Danh Sách Chương: