Cũng may là vào sáng sớm, lại gặp trời mưa, nên trong quán cũng không có nhiều người lắm, cử động của hai người cũng không bị chú ý nhiều.
Lúc vừa hôn xong, Tử Tiêu lại rất tự nhiên mà ăn cháo.
Còn khuôn mặt của Mộc Á Tùy lại một mực nóng ran, không có chút dấu hiệu nào giảm.
Hai người cứ im lặng đến khi ăn xong điểm tâm.
"Chờ gã ăn xong chúng ta sẽ tới hỏi" Ưu nhã cầm khăn tay lau miệng, rồi mới mở miệng nói chuyện.
Mộc Á Tùy lập tức phản ứng kịp, gật đầu nói
"Được"
Không bao lâu sau, Lý Thuật đem miếng bánh quẩy cuối cùng bỏ vào miệng, thô lỗ lấy tay lau lau miệng, cao giọng hô
"Ông chủ, bao nhiêu tiền?"
"12 đồng...!A, hảo, hoan nghênh lần sau lại ghé"
Xoa xoa cái bụng hơi chướng, Lý Thuật ưỡn cái bụng ra, chậm rì rì đi ra ngoài.
Tử Tiêu cùng Mộc Á Tùy liếc nhau, sau đó nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
Còn chưa kịp ra tới cửa, Mộc Á Tùy mới nhớ tới vẫn chưa trả tiền cháo, liền quay lại trả tiền.
Chờ cậu quay lại, thì Tử Tiêu đã ngồi lên xe của Lý Thuật, cười dịu dàng hướng cậu ngoắc ngoắc.
Thấy cậu đi tới, Lý Thuật cười lấy lòng nói
"Cảnh quan..."
Mộc Á Tùy sững sờ, quay đầu xem Tử Tiêu.
Tử Tiêu hướng cậu nháy mắt mấy cái, chế nhạo nói
"Hiện giờ cảnh sát muốn đi xe, Lý tiên sinh có nguyện ý chở hai chúng tôi"
Mộc Á Tùy lên xe ngồi, Lý Thuật lựa lời nói
"Hai vị cảnh quan, đạo lý dân phải hợp tác với quan tôi có thể hiểu được.
Trước các vị cũng có rất nhiều cảnh quan đã hỏi tôi rất nhiều lần, tôi quả thật đã không còn điều gì giấu diếm cả."
Mộc Á Tùy sờ sờ chóp mũi – cậu có chút chột dạ.
Tử Tiêu thả lỏng người, dựa lưng vào ghế ngồi, thanh âm của hắn như vang vọng trong xe
"Về vụ án, tự nhiên sẽ muốn điều tra rõ thêm.
Ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút nữa xem, nghĩ xem còn có điều gì hay không.
Đương nhiên, mục đích chủ yếu của chúng tôi hiện giờ, là muốn cùng ông chủ của ngươi gặp mặt.
Sau khi án mạng xảy ra, huynh đệ chúng tôi đến điều tra, liền người không thấy đâu cả, gã sẽ không phải muốn chạy trốn ra nước ngoài đi"
"Sao có thể a!" Lý Thuật vội vàng khoát tay "Chứng minh thư đều có ở đây mà"
Nói dứt lời, gã lập tức ý thức được cái gì, hồ nghi nhìn Tử Tiêu nói
"Chẳng phải lần trước, Hoắc tiên sinh đã đi cho lời khai rồi sao?"
Tử Tiêu tự nhiên biết rõ, thong thả nói dối
"Vụ án này có chút tiến triển, có một số việc cần phải hỏi lại Hoắc tiên sinh, đương nhiên cũng phải hỏi lại ngươi"
Trong mắt Lý Thuật hiện lên chút tinh quang, nụ cười trên mặt càng thêm nịnh nọt
"Cảnh quan là nói, vụ án này có manh mối? Chẳng lẽ là...." Gã dừng lại một chút để xem Tử Tiêu cùng Mộc Á Tùy nói thế nào, nhưng lại phát hiện cả hai người đều không có vẻ như muốn nói, nên gã đành cười ngượng đem chủ đề này dẫn đi.
Xe hơi chậm rãi khởi động, ngoài cửa sổ mưa càng ngày nặng hạt.
"Đúng rồi, căn cứ những ghi chép trước, là tiểu Trần báo án, nhưng theo như camera của khách sạn ghi được, thì ngươi mới là người đến hiện trường đầu tiên.
Ngươi đến để làm cái gì?" Tử Tiêu thừa dịp gã không chú ý liền đem vấn đề này nói ra.
Xe hơi có chút lung lay vài cái, Lý Thuật có chút cười miễn cưỡng
"Xe chạy có hơi trượt một tý.
Ân, tôi lúc đó tới khách sạn, nhưng thực ra là có chút chuyện tìm Hoắc tiên sinh.
Các người cũng biết, Hoắc tiên sinh cùng nữ nhân kia là loại quan hệ gì.
Gian phòng kia bị Hoắc tiên sinh bao hết, bọn họ ngẫu nhiên sẽ đi vào đó..."
"Sớm như vậy lại tìm người?" Tử Tiêu vẻ mặt cứng ngắt đề ra nghi vấn.
Mộc Á Tùy trong lòng tầm khâm phục cùng tán thưởng một tiếng – thật sự rất có thiên phú diễn trò a.
Lý Thuật cũng có chút phát sợ, đứt quãng giải thích
"Vâng, vâng, về sau, về sau gõ cửa nhưng không có người trả lời, tôi cũng nghĩ là, là quá sớm, nên mới trở về"
Tử Tiêu vắt chân, ngưng thần suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên quay đầu hỏi Mộc Á Tùy
"Lão đại, còn có cái gì muốn hỏi không?"
Mộc Á Tùy bị cái xưng hô kia có chút 囧, lập tức nghĩ đến một phần trong báo cáo kia, lúc đó tiểu Trần có nghe đến âm thanh của nữ nhân.
"Lúc ngươi gõ cửa có hay không nghe được âm thanh gì?"
Mộc Á Tùy vừa mở miệng làm cho Lý Thuật có chút ngẩn người, sau đó vội vàng đáp
"Không có, cái gì cũng đều không nghe thấy"
Mộc Á Tùy nhíu nhíu mày, chẳng lẽ lúc đó Hiểu Tình đã bị....!chính là âm thanh của ai đó vọng lại? Tử Tiêu dựa vào người cậu, lấy tay vuốt chỗ lông mày cậu
"Mau già a"
Mộc Á Tùy nghiêng đầu né tránh hắn, nhìn ánh mắt của Lý Thuật, lập tức cảm thấy không được tự nhiên.
Xe hơi rất nhanh đã đến biệt thự của Hoắc Kiến Thanh.
Hai người bị bỏ lại trong phòng khách, Lý Thuật cũng không biết là chạy đi đằng nào rồi.
Mộc Á Tùy càng nghĩ càng cảm thấy Lý Thuật có cái gì đó không đúng
"Lý Thuật này, chắc chắn có vấn đề.
Nếu đổi lại người khác, vừa thấy được có cảnh sát đến tra hỏi ông chủ của mình, còn không phải là lẩn rất nhanh sao? Nào có người nào còn chủ động hỗ trợ, giống như rất muốn ông chủ của mình nhanh chóng bị bắt vậy"
Tử Tiêu thấy bộ dạng tức giận của cậu có chút rất đáng yêu, cùng với lúc bình thường không giống, nhịn không được sờ lên mặt cậu.
Thân thể của Mộc Á Tùy trong nháy mắt như bị kéo căng, cậu có chút oán giận, trừng mắt nhìn hắn, Tử Tiêu nhìn thấy cảnh này, khóe miệng không tự giác câu lên.
"Không biết, hai vị cảnh quan...!tôi mới có chút việc, đã để cho hai người đợi lâu" Thanh âm uyển chuyển từ ngoài cửa truyền tới.
Mộc Á Tùy cùng Tử Tiêu đứng dậy, nữ nhân này trước đây đã từng xuất hiện trên ti vi, là nhà từ thiện có tiếng, cũng là vợ của Hoắc Kiến Thanh tên là Thu Hóa Chiêu. (秋化着, có nghĩa là mùa thu)
"Xin chào, Hoắc phu nhân là chúng ta đã quấy rầy"
Hàn huyên qua đi, Tử Tiêu dứt khoát mở miệng nói
"Hoắc phu nhân, chúng tôi muốn cùng Hoắc tiên sinh nói chuyện một chút, không biết..."
Thu Hóa Chiêu hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, tư thái ưu nhã lịch sự, so với trên ti vi còn hơn vài phần
"Không biết hai vị đến, nên sáng nay anh ấy đã đi ra ngoài từ sớm, dù sao công việc làm ăn vẫn phải làm"
Lời này nói rất được, ẩn ẩn mang theo ý khiển trách bọn họ tới quấy rầy.
Mộc Á Tùy da mặt mỏng, nghe vậy người có chút cử động, thay đổi tư thế, Tử Tiêu giống như nghe không hiểu, nhẹ gật đầu cười nói
"Không sao cả, hẹn lại lần sau là được.
Đúng rồi, Hoắc phu nhân, tôi có thể hay không hỏi ngài mấy câu?"
Tử Tiêu ra chiêu này cũng thật độc – Mộc Á Tùy âm thầm thở dài.
Cái này Thư Hóa Chiêu cũng không ngờ tới đi, sững sờ trông chốc lát, rồi cô mới cuống quýt nhẹ gật đầu.
Cái phản ứng này đều được Tử Tiêu cùng Mộc Á Tùy thu vào trong mắt, lại đều vô cùng ăn ý không có vạch trần.
Tử Tiêu quay đầu dùng ánh mắt trao đổi với Mộc Á Tùy – tới phiên ngươi, tôi không muốn khi dễ nữ nhân.
Sau đó lười biếng tựa lên salon, không nói một lời.
Mộc Á Tùy âm thầm rơi lệ - chẳng lẽ cậu lớn lên giống lưu manh sao?
Không còn cách nào khác, cậu chỉ đành tiếp nhận
"Ách, Hoắc phu nhân, cô có biết mối quan hệ giữa Hoắc tiên sinh cùng Hiểu Tình?"
Vấn đề được ném ra, Mộc Á Tùy cẩn thận quan sát nét mặt của cô ta, thấy cô ta sắc mặt vẫn như thường, tâm cậu cũng có chút hạ xuống
Thu Hóa Chiêu nhẹ gật đầu, không e ngại nói
"Hai người bọn họ bắt đầu không bao lâu thì tôi cũng đã biết" trên mặt của cô ta hoàn toàn không có một chút đố kị hay oán giận gì
"Không dối gạt cậu, tôi cùng với chồng tôi là một cuộc hôn nhân gia tộc, vốn lẽ không có bao nhiêu tình cảm.
Còn nữa, tôi cũng có sự nghiệp của riêng mình.
Anh ta xằng bậy ở bên ngoài, chỉ cần không mang về cái nhà này, thì tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua"
"Mẹ, con về rồi" một thanh âm của thiếu nữ vang lên, chặn ngang lời kể của Thu Hóa Chiêu.
Mộc Á Tùy cùng Tử Tiêu quay đầu lại, là một nữ sinh, thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ mới 20, lớn lên rất đẹp, chính là có chút không giống với Thu Hóa Chiêu.
Thu Hóa Chiêu hiển nhiên cũng rất vui vẻ, hướng về phía bên kia ngoắc tay, trên mặt mang ý cười.
"Tiểu Ninh, sao con lại trở về?"
Thoạt nhìn hai người có nhiều điều muốn nói, Mộc Á Tùy cùng Tử Tiêu thức thời đứng dậy rời đi.
"Một chút manh mối cũng không thu được a!" Mộc Á Tùy có chút phiền não gãi tóc, quay đầu nhìn ngôi biệt thự của Hoắc Kiến Thanh thêm một lần nữa
"Anh nói thế giới này có công bằng không a, Hoắc Kiến Thanh làm người như thế nào a, có nhà, có xe, lại còn có người vợ hiền lành, xinh đẹp lại không biết quý trọng..."
Nghĩ đến câu kế tiếp có chút khiển trách Doãn Hiểu Tình, Mộc Á Tùy nhất thời im lặng.
Tử Tiêu có chút phụ họa theo
"Đúng vậy, là nên hảo hảo quý trọng người trước mắt mình"
Khuôn mặt của Mộc Á Tùy có chút nóng, bối rối chuyển chủ đề
"Tạnh mưa rồi a..." Tử Tiêu cũng không tiếp tục trêu đùa cậu, hai người cùng sánh vai nhau, bước chậm trên con đường sau mưa, tâm tình đều phi thường tốt.
Trở lại nội thành, hai người quyết định đến một nhà hàng, vừa ăn vừa lên kế hoạch tiếp theo.
Ngay lúc đang nói hăng say, Mộc Á Tùy đột nhiên dừng lại, thẳng nhìn đằng sau của Tử Tiêu.
Sau đó, cậu có chút mừng rỡ đứng lên hướng người bên kia ngoắc tay
"Hoa ca!"
Tử Tiêu phi thường bất mãn, người đàn ông bất đắc dĩ nhìn thấy bọn họ, nghe thấy tiếng gọi liền đi đến.
"Cùng một chỗ a!"
Mộc Á Tùy có chút nhiệt tình mời bọn họ, Giản Hoa còn muốn chối từ thì người đàn ông bên cạnh hắn đã ngồi xuống trước.
"Tôi giới thiệu một chút, đây là đội trưởng của tôi, Lâm Thần Cương, đây là...." lời còn chưa nói xong, Lâm Thần Cương lạnh lùng liếc mắt nhìn Tử Tiêu "Thần côn" (lừa đảo á)
Không khí có chút đông cứng lại
Giản Hoa thế nào cũng không biết được, sáng ngày ra, Lâm Thần Cương đã sớm chửi rủa cái bọn thần côn nhúng tay vào vụ án của hắn, thế nhưng không ngờ lại là bọn Tử Tiêu.
Mà đứng bên cạnh, Mộc Á Tùy có chút hơi xấu hổ, Tử Tiêu hiển nhiên cũng chỉ mới biết Lâm Thần Cương, cười cười nói
"Lâm đại đội trưởng thật có tinh thần a!"
Mộc Á Tùy sững sờ, cậu có dự cảm là lời kế tiếp sẽ không phải là lời nghe lọt tai gì cho cam.
Quả nhiên, tiếp theo câu đó có thể khiến người ta bất tỉnh ngay tại chỗ
"Ngoại trừ cái này, tôi nghĩ không có gì có thể khích lệ ngươi"
Lâm Thần Cương quả thật là không thể nào giải quyết tốt vụ án này, nên cuối cùng lại được trinh thám xã tiếp nhận.
Lâm cảnh sát cũng là một cảnh sát thuộc tầng cao trong cục, nên cũng nghe nói đến cái trinh thám xã này, nhưng không có nghĩa là hắn tin trên đời này có ma quỷ.
Theo như hắn nghĩ, những người này chỉ có vận khí hơn người cùng với tài lừa gạt, nên mới được cấp trên tin tưởng.
Mắt thấy hai bên đang hết sức căng thẳng, Mộc Á Tùy phi thường kịp thời kéo Tử Tiêu rời khỏi nhà hàng.
"Em..." Tử Tiêu nhìn cậu có chút muốn nói lại thôi.
Mộc Á Tùy vội vàng bày rõ lập trường của mình
"Tôi tuyệt đối là đứng về phía anh, về phần kéo anh ra ngoài....!kỳ thật....!là sợ anh bị thương"
"Em cảm thấy tôi không đánh lại hắn?" Tử Tiêu ra vẻ mặt hiếu thắng, làm bộ như quay trở về.
Mộc Á Tùy vội vàng kéo hắn lại,
"Làm gì có a! Anh là không có ai địch nổi đâu, tôi là lo lắng anh đem hắn đánh chết, rồi ngồi tù vì tội giết người"
Sắc mặt Tử Tiêu có chút dễ chịu đi chút ít
"Cho nên là em đang quan tâm tôi?"
Mộc Á Tùy loạn xạ gật đầu, mặt đỏ đến tận mang tai.
Tử Tiêu tâm tình phi thường tốt, tay lại được Mộc Á Tùy nắm chặt gắt gao dắt đi, hắn cười như con mèo trộm được cá.
Hai người tay trong tay, chậm rãi trở về
"A – anh nói..." Mộc Á Tùy nghĩ đến điều gì đó "Hung thủ có thể là Thu Hóa Chiêu hay không? – cô ta cũng không có bằng chứng ngoại phạm xác thực, lại có thể bắt chước âm thanh của Hiểu Tình"
"Cô ta có động cơ để giết người" Tử Tiêu bổ sung nói.
Bên cạnh Mộc Á Tùy có chút lắc đầu
"Nhưng cô ta có chút không giống như vậy, nhìn cô ta rất hiền lành ôn nhu a, lại là nhà từ thiện lớn"
Tử Tiêu cười cười
"Mọi việc đừng có vội kết luận sớm như vậy, tìm thời gian để tìm người phát hiện thi thể đầu tiên là tiểu Trần nói chuyện a".
Danh Sách Chương: